HƯ BIỆT NGHÌN NĂM

đôi khi ngồi trốn gió
bên tường xám rêu mờ
trong tay vò cọng cỏ
cười y hệt trẻ thơ

đôi khi nằm ngó nắng
nắng đi rồi nắng về
sao em hoài mây trắng
mãi dặm ngàn suối khe

đôi khi anh lẩm cẩm
như lão già bặt câm
không bới tìm kỷ niệm
không múc trăng phơi rằm

đôi khi chân nhốn nháo
lòng râm ran bất an
đi về như kẻ chợ
nhìn trống hoác chiều tan

gió ru mùa ru mãi
hết nắng rồi sang mưa
em ru thì con gái
xa nhau từ nghìn xưa

con sông bùng bọt sóng
quải mái dầm tương tư
thương hai bờ gánh nắng
đợi nhau…bấy…đến giờ !

đôi khi ngồi trốn gió
lêu lổng bàn tay hoang
vẽ câu thơ dị tật
trên đọt lá tàn xuân
từ em mang tình nhớ
treo hư biệt nghìn năm !

LÊ HÁT SƠN

Advertisement

NGHE MƯA CHIỀU HẮT QUA KHUNG NHỚ

nhớ Khanh một góc Bờ kè
một hiên mưa tạt.một tê điếng hồn
tháng mười sắp chắp cánh hương
dấu mi sũng nước vắt nguồn chân mê

một cơn khát lạ ùa về
một hoang tửu ngậm khứ si giả hồng
em như chim khách thuộc lòng
diễn ngôn cầu hạnh qua dòng phù sinh

nhớ Khanh một góc-xưa-tình
chiều tuôn mái gió lặng thinh chỗ ngồi
đời rao bán những buồn vui
còn ta rao bán Bùi ngùi chia hai

văn chương ấn nét vẽ ngời
in sâu Tâm Nguyện một đời dở dang
cuối cùng biền biệt mất tăm
ai gìn giữ.ai cưu mang phần hồn?

sánh gì một cuộc càn khôn
sánh gì cái mất.cái còn.xưa.mai
sót trong nhau hảo nguyện này
ai ráng giữ.ai cố bày.chia đau

đường dài sao xuể bể dâu
lòng đầy vơi há nguyên màu tín.si.
nhớ Khanh một góc Bờ kè
hình như mưa đã quăng về phía Khanh…

HÃY NGOAN NHÉ,CHIA LÌA

gió khép cửa hay em khép cửa
mà căn phòng hương sắc vỡ đôi
ôi dung nhan xám.môi đào đỏ
vạt áo dâng sính lễ qua đời !

nắng hoe nụ vàng thu mấy thuở
mà linh lan suối mãi trong veo
anh cúi xuống lần tay tìm vết
ngọt sâu dâu bể đắp tình theo !

gió khép cửa hay em khép cửa
lắng nghe xa vắng tự nghìn khuya
mười ngón tay vỗ ngoan…ngoan nhé
khúc tình bơi trong vũng.chia lìa !

anh hắng giọng mù mờ trí nhớ
em.khúc tình theo gió mang đi
cửa đã mở.chia lìa đã mở
ngoan thật ngoan em nhé…đường về !

Lê Hát Sơn

LƯNG CHỪNG THÁNG MƯỜI MỘT…

vũ điệu em bóng bẩy thời gian
áp lên tờ lịch manh nha từng con số
đếm ngược.đếm xuôi.nhắc chừng.chối bỏ.
tất cả tròn đầy.tất cả dở dang.

khi em về hoa mụ mị nở.tan
bầu trời độc tứa mặt trời xuống cỏ
anh đứng thẳng ngó rừng.anh nằm dài ngó gió
gió đi ngang.anh xếp cất chẳng buồn theo

thu là gì mà man mác mãi.buồn hiu
chiều đã chật trốn ngày đông vào búi tóc
sá gì giọt lệ manh nha điệu tơ vò nhức buốt
bài tình xưa rêu đã bám cung trầm

ngày rất dài.đêm thút thít kéo ngang
thả tiếng gió trước sân khuya.gõ cửa
(muốn đánh đuổi cơn mê chiều quá khứ
mãi chằm hăm đeo bám.rất keo sơn)

đất quê nhà thơm chân ngập bùn non
anh ra phố dấu phèn khua khoắng nhắc
trời bỗng rộng hơn trong ngực anh thoi thóp
lời của chim mòn rục cửa hoang đường

anh đếm sợi tóc bay tháng mười một lưng chừng
biết nhớ lắm giọt mồ hôi mang vị biển
anh ngắt.véo.trốn cơn mơ chờ tái hiện
hư thực chi mà ròng rã quanh năm?

em qua cầu.sông mãi rộng dòng sông
lời thánh hạ đong đầy trên bến vắng
anh đứng dựa cuộc tình vừa tách bến
ngày hoang khai in vết sướt trăm năm

tháng mười một em.tháng mười một anh
cỏ đã héo trên bậc thềm ký vãng
dãi lụa mềm thắt chiếc nơ.rực sáng
ngực nhấp nhô hơi thở mượt thanh xuân

anh ru anh.ru em.ru gió núi.trăng ngàn
rồi lấp đất chôn đàn.quẳng thơ không hối tiếc
tháng mười một lưng chừng đánh đu chờ rét
anh cong mình chờ từ thiện cõng đi chơi

tháng mười một lưng chừng.
bề bộn chẳng đầu đuôi !

lê hát sơn

CHIỀU SERENADE

 

 

anh lên phố.phố vừa tràn đông bắc
lạnh đủ vừa gây nhớ một bàn tay
nắng hoe vàng lúng liếng mắt ai?say!
anh cúi xuống tìm dấu giày đã cũ

anh lên phố.phố lặn vào khăn gió
thả tóc bơi theo lá.khởi qua chiều
thành phố đồi.thành phố dốc.lượn lờ theo
quán vắng.nhạc ru tình.serenade

mắt ngược xuôi.bần thần.khao khát
một mùa vàng ủ chật áo vàng sương
tóc nào bay trong gió lã ngợp hương
anh cuống quít dựa bóng chiều khắc khổ

anh lên phố.phố dặn dò đừng nhớ
đừng chờ trông.(và cũng nhớ:đừng quên)
dù mất.còn.vẫn mãi một linh duyên
một gặp gỡ đủ mang theo suốt cuối

anh lên phố.phố buồn vui không nói
lặng thầm theo(gánh bớt nỗi cưu mang )
thành phố đồi.thành phố dốc.lang thang
anh nhặt góp để suốt đời mắc nợ

anh lên phố.phố trong veo mắt nhỏ
con đường đêm thơm lựng tóc đuôi gà
bay trong chiều serenade tẩm hoa
anh rón rén lượm nốt trầm cất giấu

anh lên phố.buồn kịp về ở đậu
cứ giật mình thảng thốt biết bao năm
thành phố đồi.thành phố dốc.dẫu xa xăm
vẫn nóng hổi nốt trầm seranade!

Lê Hát Sơn

XIN LÀM NGƯỜI Ở TRỌ

 

anh hun khói xua thời gian trốn chạy 
ngồi thu lu bó gối đếm ngày qua
em giấu trời cổ xứ tím áo hoa
hương đồng nội lờn vờn trong trí nhớ

hoa điệp nở trên di hài quá khứ
con chim non men rừng cũ vạch tìm
bạch lạp tàn.hoa huệ trắng rũ im
ngày tha thiết hợp-ca-đồng-vọng-trổ

anh cúi xuống hôn vạt nâu đất nở
dấu ngựa xe lê lết đã bao mùa
tiếng ca ghì chặt cứng mỗi khoắt khuya
anh lơ láo trọ đời thêm ít bữa

này hàng quán.này rượu thơm.hoa rữa
này vỉa hè chộn rộn lúc tàn canh
góc chợ lập loè quảng cáo đỏ xanh
em đi vắng.hội hè chi mà đợi

em đi vắng.ly cafe cũng vội
thuốc mau cùn.sợi khói vội vàng bay
anh một mình ra phố ngẩn ngơ say
thiu thiu ngủ bên người xe náo nhiệt

em đi vắng.ngày dài thêm một chút
kéo nỗi buồn vụng đắm biết về đâu
sông ngược dòng.anh ngược nhớ vì nhau
em thật lạ.dững dưng như kẻ lạ

em.con bướm lạc vườn ngày gió cả
thu đung đưa chờ hoa cúc dẫn đường
gió gieo bờ chờ bồng bế qua sông
về một chỗ có tình phai chứng giám

anh đon đả viết một câu phúc hạnh
đưa nhau về một cõi chẳng trăm năm
như buổi chiều phiền muộn ngó ra sông
nắng day dứt cứ nuột nà bung lụa

anh day dứt nghiêng lòng về một phía
dẫu chần chừ.sông vẫn cứ phải trôi
chẳng đợi mùa.hoa vẫn phải mãn khai
như ta vậy.mỗi người về một chỗ

anh khắc khoải xin trần gian tí nữa
trọ một ngày.biết một bữa thương em

trọ một ngày.thêm nhiều bữa.nhớ thêm…

lê hát sơn.

12.09.217

CHỢT NẮNG TRÀN QUA NGÕ

 

trên nhánh môi son mùa trẩy mùa
nghe chừng hun hút miệt thu xưa
gió nhạt viền quanh hờ mái núi
thu lắc lay mềm cung phím đưa

em nhốt thu vàng trong áo thơm
đường trăng!hoa lộng ngọc khẻ hờn
chút díu dan thôi mà nở đoạn
em một phương còn anh một phương

thu nhuộm lưng không thoi thóp rưng
tan theo khúc giao hưởng nửa chừng
hạnh phúc chi đâu buồn đến vậy
em một phương còn anh một phương

chiều hắt qua song cửa!ốm buồn
gối lá vàng phiêu lụy mòn trông
khúc khích nắng về ngang đầu ngõ
lòng nghiêng theo ráng nhuộm đằng đông

em bước qua đời anh sớm mai
bao nhiêu năm câu ngắn câu dài
bao nhiêu tơ lụy choàng cổ tích
soi một cung trầm rêu xám tay

đuôi mắt viền cơn mê bấp bênh
lòng anh lú lẫn nhớ rồi quên
chiều nay chợt nắng tràn qua ngõ
trời rộn heo may chìm khói lên.

Lê Hát Sơn

RIÊNG EM NGÀY CHỞ NẮNG

 

có tiếng hạc chiều rơi buồn trên đá
mưa tự trăm miền là lạ bước chân
em vỗ khúc đàn rong đêm chối bỏ
trăng ngợp hoàng thành khép nửa mi cong

mắt đại nội huyền thẳm sâu rất huế
chiều tím vai nghiêng vạt tóc thảo hiền
tay vịn vai cầu ngấm lòng nhân thế
đò dạt đôi bờ níu bến lương duyên

em hút mắt xa.đường xa gió nổi
lăng tẩm rùng mình bịn rịn khoắt khuya
em là huế.huế là em.vời vợi
một đâu về.một đâu đến.đành chia

chiều khép mắt chôn tiếng chuông đi lạc
nông nổi một đời trẻ trẻ thơ thơ
buồn đẫy đà nuôi trái tim nhưng nhức
một chớp mắt chờ.một tiễn nhau xa

lần lựa về ngang khoác chiều vai tím
con mắt trần gian lạc lỏng xưa nhoà
huế mãi là em dẫu lòng quyến luyến
vẫn phải quay về núi cũ sông xa

hạt đắm đuối gieo giếng khơi nông.cạn
vò võ lá đêm đẫm nguyệt khều sương
ta giốc bầu tình tưới xanh lăng tẩm
dáng dấp khuê xưa.lạt quế phai hường

Lê Hát Sơn

KHÚC CA DAO ĐỎ CUỐI CÙNG

em về.lá nắng thơm mùi tóc
hương trộn lưng trời chan tiếng ve
hoa rụng.đỏ bàn chân phía trước
mây cao.hạ trắng chói chang về

anh cầm tập vở cong queo mép
không định đề.công thức giáo khoa
anh giấu một tên em rất đẹp
sân trường cửa lớp.tiếng guốc xa

xưa.khỏi cổng trường không ngoái lại
phía sau.em áo trắng đựng buồn
từ đó em mang tên ký ức
đỏ một mùa phượng cuối.rưng rưng

em về.phơi nhớ lên mùa cũ
mắt chân chim đắm đuối xuân thì
em con gái quàng lưng sương phụ
ủ kin dòng lục bát.đường thi

em về.phố cứ xanh màu phố
ôm choàng thời son rổi rưng rưng
anh không hát “ngày xưa hoàng thị”(1)
thầm.
khúc-ca-dao-đỏ-cuối-cùng !

LÊ HÁT SƠN