MỘT THOÁNG CỎ HOA

tưởng tự nhiên cỏ xanh rì
say rồi mới biết cỏ vì gót ai
giẫm lên tôi giẫm lai rai
biết đâu đâu biết thương hoài cố nhân

giẫm lên tôi cả toàn phần
ngậm ngùi hoa cỏ thanh tân bốn mùa
cúi đầu dưới phất phơ mưa
trái tim lửa ấm âm thừa ngón trao

tôi van nắng cuối giang đầu
xin đừng nhuộm hết đau màu sông thương
mai này chiếc lá vô thường
cười lên cho cửa thiên đường rung rinh

tưởng tâm duy nhất tấm tình
say rồi mới biết thập thành can qua
thập phần nắng lụa ngõ xa
riêng phần một thoáng cỏ hoa bên người

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

Advertisement

TÌNH REO NGUYÊN THỦY

Gửi cho người ở phương xa
Câu thơ giấu mãi nụ hoa trên nguồn
Nở trên đôi cánh chuồn chuồn
Buồn thì đậu lại bên đường em đi

Từ con khe suối xuân thì
Một mặt trời mọc phương phi tứ bề
Từ tay mấy ngón sơn khê
Thắp lên mấy ngọn nẻo về sử xanh

Tình treo cổ tháp kinh thành
Gửi theo gió cuốn chân thành cỏ may
Cờ lay trên vạt mây say
Trăng lay vạn cổ lâu đài bóng nghiêng

Ngã dài men rượu thần tiên
Cỏ xanh giấc ngủ bên triền cổ lai
Tôi tìm lưng dốc nguyên khai
Tình reo nguyên thủy ô bài thơ xưa

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

ĐÔI MẮT NGƯỜI DƯNG

dốc đồi tự nhiên cỏ xanh
vì ai mặc áo thiên thanh đây mà
chiều nay xuống núi tà tà
vạt hoa quỳ nở thương hoài người dưng

đã qua ngày tháng cợt đùa
có bao giờ nhớ cơn mưa trễ tràng
chuyến đò năm ấy quá giang
ai ngờ vẫn nắng hạ vàng bao dung

không, đâu phải cách muôn trùng
quanh đây đâu phải vô cùng núi non
vì trên vách đá chon von
tiếng chim trời cũ vẫn còn thiết thao

tự nhiên tiếng hót thanh tao
từ xa ngái nụ ban đầu thanh tân
không, đâu phải suối trong ngần
chỉ là đôi mắt bội phần người dưng

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

HƯƠNG TRẦM BÓNG NÚI

Ai trút hết rượu hừng đông xứ sở
Vào hoàng hôn ngồi đợi chuyến sông hồ
Say màu mắt dốc hoa vàng mộng mị
Đường quanh co cây cỏ hát như mơ

Cỏ gọi tên ai dốc cao lũng thấp
Nhuộm lưng đèo lưng ngựa nắng đơn côi
Mắt rạng rỡ cho truông đèo bớt lạnh
Choàng tay nhau qua heo hút núi đồi

Rừng xưa giấu kín mười năm sương khói
Man khê ơi man dại dốc hoàng hoa
Nhánh bằng lăng tím ngát đóa môi thơm
Khe suối ngọt lời thượng nguồn kể lể

Lỡ chân bước qua xanh trời tha thiết
Ngón tay rừng thiêng đốt lửa đại ngàn
Tóc giấu mãi hương trầm vào bóng núi
Mai nơi nào cũng ngậm ngải mê man

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

CUỐI CHÂN TRỜI

người về tận cuối trời gió cuốn
buồn vui như trang giấy trắng thờ ơ
ta -vách núi tựa bóng ngày phai lãng
nắng bờ sông sao vẫn nắng như mơ

ai đốt khói góc rừng nghi ngút
mắt đồng bằng sầu bộ lạc khôn nguôi
ta -ga xép tựa vai chiều dĩ vãng
đóa hoa cười sao mấy thuở còn tươi

cũng trần ai vì ai mà lận đận
qua truông đèo viết vội một đôi câu
thả xuống giòng sông sao vẫn nắng
như mơ xanh không hề biết bể dâu

hào hoa rắc lên mưa lấm tấm
ngói cổ trầm ngâm ngóng nẻo chim bay
và câu cuối xin treo lên đỉnh tháp
phất phơ ngày tơ tóc cuối trời say

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

NẾU CÒN NHỚ

nếu còn nhớ chút gì xưa cũ
sát na kia xin cảm tạ ơn người
có loài hoa sau cơn gió cuốn
diệu kỳ sao vẫn ban phát nụ cười

khi tôi viết có tiếng dế mèn lên tiếng
ôi hoa thơm cỏ dại đến muôn đời
gõ trên phím lời du dương bất diệt
cỏ cây tôi muốn nói đến muôn lời

đâu biết là có lời vĩnh quyết
{những dối gian đã quá thường tình}
lắng tiếng chim sau nhánh tai ương
có bao giờ người thấy một bình minh

nếu còn nhớ chút gì xưa cũ
tôi xanh rêu bất tận mãi dưới chân đền đài
khi tôi viết có con chuồn chuồn đậu lại
đâu biết là nó bay từ tay ai

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

CHIỀU TÊ MỘNG ĐẦU

truongdinhtuan

trẫm nay đà chán làm vua
rời đền đài bỏ lên chùa tu thân
lá đa chúc tụng hạ thần
tung hê ảo tượng chín tầng mẫu nghi

thôi khanh ở lại cung vì
trẫm nâng chén đánh tì tì đầu non
nguyệt tà soi đỉnh phấn son
lửa đâu mà đượm hương còn hóng hơ?

anh nay đà chán làm thơ
tang tình quẳng chữ i tờ xuống sông
cỏ xanh mớ sợi tơ hồng
khói đâu mà đốt cho đồng bốc hơi

thôi em ở lại chợ trời
xôn xao mấy chỗ đứng ngồi u mê
đường xa mây trắng đi về
dừng chân ngó lại chiều tê mộng đầu

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

EM HƯ ẢO

 

Mầm sẽ trổ từ môi người nhả hạt
Ngọn sao khuya túy lúy độc hành ca
Làm sao quên được  nụ cười sơn nữ
Cỏ cây nhớ ai mà xanh đến diết da

Rừng rất thực mà em hư ảo
Gối đầu trăng nghiêng dốc đá  phiêu bồng
Lãng phai rồi màu nắng chiều lữ thứ
Về nơi đâu ta cũng chia nhánh sông

Chốn giang hồ chán làm hảo hán
Mục tử này đà lắm hoang mang
Không cung kiếm chỉ còn bài lạc vận
Hát cho người một chuyến quá giang

Em hư ảo mà thơ ta rất thực
Đêm hồ ly khôn xiết trăng mười phương
Càng chới với ta càng xanh theo mãi
Đến xứ sở nào cũng mãi trầm hương

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

BẤT TUYỆT

bất tuyệt áo khuynh thành tở mở
cầu chưa qua sao ngóng mãi sông dài
nhúm nhen nắng chín chiều nổi khói
ngọn sao trời thắp nốt cánh hoa bay
ngọn hương trầm ngậm xó rừng say
thượng lưu nào nhánh buồn muông thú
ngựa ngã bóng ngày cỏ cây lữ thứ
ngõ hôn hoàng về khép mở kinh thư
bất tuyệt nụ tầm xuân lỡ hẹn
dốc hoang sơ đau mấy ngón tay cầm
nguyên thủy nhánh sầu đông da diết
vô ngôn nào đâu nghĩa vô tâm
mượn lẽ lời nghìn năm hoài đá núi
đợi hoang vu lên phím gõ tơ trời
từ hố thẳm nào lên tiếng gọi
nguyên sơ còn không đồng bằng ơi
TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN

HUYỀN XƯA

có khi nghĩ em đừng như huế
áo dài chi mà tha thướt kinh kỳ
anh vừa chèo vừa sợ thuyền mình đắm
dưới sông trầm ngâm nhã nhạc từ bi

đắm vào rêu xanh cổng thành thượng tứ
biết về mô ơi phượng đỏ linh hồn
em đừng như o học trò thành nội
áo mây bay qua mấy nhịp cầu nghiêng

đi tìm trong lăng tẩm chùa chiền
không thể gặp dù sông không chảy
đắm vào tím nhánh sầu đông chờ đợi
lá trên cành cũng xanh phải lòng nhau

về lại đứng im trước thềm linh mụ
lạnh chạm vào hồn cổ tích cơn mưa
em vẫn là dòng hương giang cứu khổ
vớt anh bay theo mấy sợi huyền xưa

TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN