người về tận cuối trời gió cuốn
buồn vui như trang giấy trắng thờ ơ
ta -vách núi tựa bóng ngày phai lãng
nắng bờ sông sao vẫn nắng như mơ
ai đốt khói góc rừng nghi ngút
mắt đồng bằng sầu bộ lạc khôn nguôi
ta -ga xép tựa vai chiều dĩ vãng
đóa hoa cười sao mấy thuở còn tươi
cũng trần ai vì ai mà lận đận
qua truông đèo viết vội một đôi câu
thả xuống giòng sông sao vẫn nắng
như mơ xanh không hề biết bể dâu
hào hoa rắc lên mưa lấm tấm
ngói cổ trầm ngâm ngóng nẻo chim bay
và câu cuối xin treo lên đỉnh tháp
phất phơ ngày tơ tóc cuối trời say
TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN
Gió theo người …
Buồn vui hững hờ…
Trang giấy viết vu vơ…
Bóng núi xa mờ…
Sông nắng chút mơ…
….Gác xép tựa cửa.
Dĩ vãng đóa hoa tươi…
Đồng bằng,bộ lạc,rừng xưa…
Truông đèo,đỉnh tháp ngói cổ.
Tất cả còn trong nỗi nhớ…
….Trần ai mưa…
Chim bay về tổ…
Mắt sầu ngẩn ngơ!
Dường như ai đó!
Đợi ta mãi chờ?