bất tuyệt áo khuynh thành tở mở
cầu chưa qua sao ngóng mãi sông dài
nhúm nhen nắng chín chiều nổi khói
ngọn sao trời thắp nốt cánh hoa bay
ngọn hương trầm ngậm xó rừng say
thượng lưu nào nhánh buồn muông thú
ngựa ngã bóng ngày cỏ cây lữ thứ
ngõ hôn hoàng về khép mở kinh thư
bất tuyệt nụ tầm xuân lỡ hẹn
dốc hoang sơ đau mấy ngón tay cầm
nguyên thủy nhánh sầu đông da diết
vô ngôn nào đâu nghĩa vô tâm
mượn lẽ lời nghìn năm hoài đá núi
đợi hoang vu lên phím gõ tơ trời
từ hố thẳm nào lên tiếng gọi
nguyên sơ còn không đồng bằng ơi
TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN
Áo đẹp người lưu giữ
Cầu đợi áo khoe tà…
Trong gió thơm nắng hạ…
Sông ru tình yên ả…
Chiều êm ái chân qua…
……Trầm hương xó rừng xa…
Thượng lưu nguồn Ngày Hạ….
Trong gió bay hương lạ…
Nhánh sầu đông giao thoa…
Nụ tầm xuân điệu đà…
……Dốc hoang sơ buồn bã!
Nghìn năm hoài núi đá…
Tay cầm cương buông thả…
Lữ thứ buồn ngựa ngã!
Vướng mây trời mắt nhòa!
……Từ hố sâu thẳm đó!
Âm vọng tiếng gió thở…
Thì thào trong hư vô…
Đồng bằng còn nguyên sơ…
Còn ngập vùng trời mơ…
.