Mầm sẽ trổ từ môi người nhả hạt
Ngọn sao khuya túy lúy độc hành ca
Làm sao quên được nụ cười sơn nữ
Cỏ cây nhớ ai mà xanh đến diết da
Rừng rất thực mà em hư ảo
Gối đầu trăng nghiêng dốc đá phiêu bồng
Lãng phai rồi màu nắng chiều lữ thứ
Về nơi đâu ta cũng chia nhánh sông
Chốn giang hồ chán làm hảo hán
Mục tử này đà lắm hoang mang
Không cung kiếm chỉ còn bài lạc vận
Hát cho người một chuyến quá giang
Em hư ảo mà thơ ta rất thực
Đêm hồ ly khôn xiết trăng mười phương
Càng chới với ta càng xanh theo mãi
Đến xứ sở nào cũng mãi trầm hương
TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN
Môi nhả hạt mầm yêu da diết..
Nhớ xanh da như màu biếc cỏ cây….
Nụ cười sơn nữ nhớ hoài…
Miệng say túy lúy mắt say Sao khuya…
…Trăng hư ảo rừng rất thực!
Gối đầu dốc đá hồn thức phiêu bồng
Nghe nhịp tim rung chuyển động…
Nghe sóng dạt dào bể lòng ru êm…
….Đã thôi không còn gươm kiếm!
Còn lời bay thả mông mênh bầu không…
Hát cho người tình ái mộng…
Bát ngát tâm hồn hương thơm ngày ấy…
…..Vẫn chan chứa ngập tràn đầy…
Tình mộng thực yêu hư ảo vẫn say…
Mắt ngất ngây đêm hồ ly…
Lấp lánh tình hồn mê mị vân du….