VỀ CHIA VẦNG TRĂNG CŨ

 

mây hoan hỉ níu mùa lên gió lộng
khép trên tay ngày tháng úa tuổi buồn
những con đường thơ dại khuất sau lưng
tay cuống quýt lần tìm hơi hướm cũ

nửa mùa thu gối đầu lên hơi thở
bàng bạc trăng lóng lánh ủ tơ vàng
tuổi thơ nào không dan díu cưu mang
nhánh kỷ niệm xanh hoài trong tâm thức

nửa mùa thu của bây chừ…thuở trước
vẫn bồn chồn thương nhớ khác chi nhau
trăng trung thu…trăng tròn vạnh trên đầu
ta chia nửa tình yêu và nỗi nhớ

muốn quay lại dựa lưng ngày tháng đó
bên tuổi thơ mười bốn với mười lăm
bên giấc mơ tròn trịa ánh trăng rằm
với rạo rực sáng bừng đôi mắt biếc

muốn quay về ngồi bên nhau tha thiết
bên tiếng cười với mâm cổ rộn vui
trăng lên cao…trăng dưới đất sóng đôi
ta khúc khích khúc đồng dao rồng rắn

nửa mùa thu tưởng đi vào xa vắng
chợt quay về đánh thức giấc mơ xưa
những buồn vui nói răng hết cho vừa
dù đã giấu vào trong thơ chạm ngõ

muốn quay về chia lại vầng trăng cũ
tuổi mười lăm mười bảy ngát hương hoa
ơi ! nửa mùa thu cũ cứ xót xa
cứ ray rứt bâng khuâng …dài nỗi nhớ

TA MUỐN QUAY VỀ…
CHIA NHAU VẦNG TRĂNG CŨ
TA MUỐN QUAY VỀ…
TÌM LẠI KHÚC CA SAO

DaoLam

Advertisement

RỜN RỢN KHOÉ CƯỜI

ai thắp nến
nghìn xưa hiu hắt đỏ
dung nhan thơm
mùi kỷ niệm ố vàng
ta lên dốc
đưa tay cầm ngọn gió
nghe nỗi niềm
đăng đẵng úa thời gian

quay trở lại
chỗ ta ngồi bữa trước
hoa giăng hàng
tim tím buổi tàn đông
rồi đau đớn
nhận ra rằng đã mất
ai chia lòng…
sông rẽ nhánh biệt tăm

hồn ký ức
chảy tràn khuya mộng mị
dấu rêu phong
hằn kín thủa yêu người
rồi sẽ vắng
tiếng chim bên ô cửa
rồi mưa về…
rồi nắng đến…trêu ngươi!

nhớ chi nhau…
mà rờn rợn khóe cười!

DaoLam

BUỒN…

daolam

tôi ngồi

gió tràn tay
nghe vàng phai
trĩu
xuống ngày quạnh hiu
tôi ngồi
ôm
cả trời chiều
nghe mênh mông
quạnh
phù du kiếp người
thì thôi
một
góc buồn tôi
cõi ta bà
liệm
trần ai
tôi buồn!

DaoLam

KHÔNG ĐỀ

daolam

ta ngồi
dưới cội
trăng non
tìm xưa bắt bóng
mê hoang một thời
ngóng trông
bóng hạc
chim trời
anh xưa mất hút
thả lời ăn năn
buồn chi
ánh mắt
ngại ngần
đãi bôi chi lắm
ngàn lần thế thôi
ta về
dựng lại
dấu môi
buồn ta hun hút
nhớ người
thiên thu

DaoLam

HỘI NGỘ TƯƠNG TRI

daolam

phố biển ngày cuối năm
mưa rắc rây sợi nhớ
mùa xuân từng bước gần
thả lời tình to nhỏ
những cánh chim xa xứ
trở lại với cội nguồn
giọt nước mắt hạnh ngộ
se sắt chiều cố hương
biển ngàn năm trầm mặc
ĐẢO XANH mây lượn vòng
niềm vui chìm trong mắt
tiếng thơ đời cuộn dâng
nụ xuân đang hé cánh
đón niềm vui uà về
lòng ta chờ hé mở
mùa xuân từng bước nhẹ
ru nhịp đời mãi xanh
tiếng thơ hòa hơi thở
dìu nhau vào trăm năm

TƯƠNG TRI TRỜI RỘNG MỞ
ẤP XUÂN NỒNG TẶNG DÂNG

DaoLam

VỀ LẠI PHÙ DU

daolam

còn dăm tờ lịch cuối
đã meo mốc trên tường
làm răng ta dám gỡ
những tháng ngày yêu thương

ta cột thân vào đá
từng đêm nghe sấm rền
úp mặt vào gối lã
nghe mằn mặn nhớ…quên

con chim bay về núi
chiều thả nắng lên trời
còn dăm tờ lịch cuối
ta mô dám đánh rơi

dẫu chi rồi cũng hết
cũng mãi là thiên thu
ta nghe chừng thấm mệt
về lại chỗ phù du

Săm soi tờ lịch cuối
đã rớt xuống một ngày
biết đời là cát bụi
mà lòng vẫn khôn khuây

TA VỀ
LẠI CHỖ PHÙ DU
NGHE LAO ĐAO NHỚ
THIÊN THU MỘT NGƯỜI!

DAO LAM

BÊN HIÊN ĐỜI GIÓ TẠT

daolam

về nghiêng chiều sông hát
tím biếc một giòng Hương
chở nặng bốn mùa thương
sáu vai cầu trầm mặc

về thắp lên khao khát
nhớ một màu nắng xa
vịn vai cầu ta qua
hoàng hôn quàng khăn gió

về đắm trong hồn cổ
nghe hoài niệm tỏ tình
nhặt một cọng cỏ xanh
thương bốn mùa trời đất

về nghiêng chiều sông hát
dỗ giấc tình sóng đôi
( dù tóc lệch đường ngôi
dù hương phai gối lẻ)

chiều ni về với Huế
nhớ lắm một mùa xưa
TA NHƯ KẺ TRÚ MƯA
BÊN HIÊN ĐỜI GIÓ TẠT

DaoLam

PHỐ…KHI VỀ

daolam

khi về phố lấp hàng mưa
chùm bong bóng muộn nở vừa ngón tay
chân qua vĩa phố ai hay
khúc sinh ca gọi mùa phai phớt vàng

gió đồng vọng bước hồng hoang
nên chi ta cứ cũ càng với ta
khi về phố lấp mưa nhoà
tóc lay từng sợi mơn man gọi chào

buồn vui chi cũng mai sau
chân dài phố trượt lòng đau ơi tình!
nhập thân vào cuộc lữ sinh
mắt buồn của Mạ cứ bồn chồn theo

khi về phố lấp mưa reo
gánh thân hoang mục trả treo hai đầu
dặm dài cỏ khuất ngàn lau
từng ấy năm…một vẫy chào…trắng tay!

TA LÊU BÊU MỘT ĐỜI SAY
KHI VỀ …PHỐ…VẮNG..BUỒN …LAY LẮT… BUỒN!

DaoLam

THẢ NẮNG

daolam

ai thả nắng xuống lưng chừng tháng chạp
ta cầm về hong tóc rối xuân xưa
con chim hót sau vườn cây lá thấp
giọng thật buồn như mắt ướt trong mưa

ai thả nắng xuống chiều phơi lá biếc
tay ta cầm giọt mực tím lẻ loi
câu thơ viết tự thuở nào xa lắt
bỗng ùa về đau đáu mãi không thôi

ai thả nắng ngó tình về xứ khác
ta làm mưa bong bóng cuối hiên nhà
tay gõ nhịp theo từng vòng khói thuốc
chập choạng tìm hun hút bóng ai xa

ai thả nắng chiều cuối năm rất lạnh
ly cà phê giọt…giọt đắng tê lòng
phố của núi, núi của sương…ảo ảnh
ta nhặt về hơ ấm buổi tàn đông

ai thả nắng xuống lòng ta rất nhẹ
ấm hơi sương mộng mị đến xao lòng
ơi! Vạt nắng loang hồn ta thật khẽ
ta có nghìn năm chờ…đợi…ngóng…trông…

THẢ CHI VẠT NẮNG NHIÊU KHÊ
TRONG TA TÌNH ĐÃ SI MÊ KIẾP NÀO

DaoLam

TÔI VÀ NGÔI NHÀ CÓ VẦNG TRĂNG KHUYẾT

daolam

Tôi có thói quen buổi tối ít khi ra khỏi nhà, ngoại trừ lúc có công việc gì đó cần thiết. Với tôi không gian quen thuộc, gần gũi là căn phòng riêng của mình. Ở đó như một ốc đảo riêng biệt, tách hẳn cái nhộn nhịp ngoài kia bởi bên ngoài cánh cửa là thế giới khác, thế giới của những xô bồ nhộn nhịp, của bon chen đố kỵ, rất khó để tôi hoà mình vào được.
Tôi yêu căn phòng của mình. Ở đây tôi được tự do, không bị ràng buộc bất cứ điều gì, tôi mặc sức vung vãi, nào sách, truyện, thơ, nhạc, lên giường, thậm chí cả vỏ bao thuốc lá và vài vỏ chai bia nằm vùi dưới góc giường, mà không sợ ai dòm ngó, có những cục đá cảnh, vài bức tranh, vài tấm thư pháp, bình hoa, tất cả quá đổi thân quen, đến độ mỗi lúc đi đâu xa vài ba hôm là tôi lại thấy nhớ, thấy nôn nao, rồi lại muốn quay về, về để được nằm dài trên chiếc giường quen thuộc, quàng tay ôm chiếc gối vào lòng, nhắm mắt trong tiếng nhạc ru êm nhẹ nhàng, dẫn tôi vào trạng thái thả lỏng. Những lúc như thế, tôi rất hạnh phúc vì không còn nghĩ đến điều gì, tôi gạt bỏ tất cả, tạm quên tất cả, mong tìm thấy cho mình hai chữ an nhiên. Đó là những khoảnh khắc tôi được sống với chính mình, cho dù có thể là ngắn ngũi nhưng với tôi nó quý giá đến ngần nào.

Có những đêm tôi choàng thức dậy, sau một giấc ngủ vùi thường là không dài. Cái thói quen ít ngủ không phải bây chừ mới có mà từ ngày con gái, tôi vẫn đã như vậy. Những lúc như thế, tôi không bao giờ bật đèn, trong cái ánh sáng vàng vọt, mụ mị từ ngọn đèn đường hắt lên, tôi thích một mình loanh quanh từ phòng ngoài vào phòng trong và ngược lại, để nhìn ra khoảng không bốn phía từ những vách tường bằng kính chỉ cần kéo bức màn lên là tôi có thể cảm nhận hết thành phố về đêm với muôn sắc muôn màu.
Tôi thích sống trong trạng thái lặng yên này, để nghe cái cảm giác cô đơn ùa về chiếm ngự tâm hồn mình như một chất men tạo cơn say, ấm áp mà buồn bã, gần gũi mà lạ xa.
Những đêm trời có trăng, bầu trời trong vắt một màu, những ngọn đèn dưới thấp lung linh rực rỡ sắc màu cho tôi cảm giác thật dễ chịu, lúc đó mọi bực bội lo toan gần như tan biến, trong tôi chỉ còn lại ánh trăng hòa vào hơi thở của chính mình.
Ở đây, có một đêm đã lâu, tôi không còn nhớ bắt đầu từ đêm nào, ngày nào, tôi đã tìm thấy cho riêng mình – một vầng trăng khuyết. Lúc đầu khi nhìn về phía dòng sông Hàn tôi thấy trong cái khoảng cách mơ hồ đó xuất hiện một vầng trăng khuyết lung linh kỳ ảo đến lạ lùng. Tôi đã lặng yên, ngắm nhìn rồi chìm sâu trong một vùng ký ức…

Tôi nhớ Đà Lạt đến nao lòng, nhớ những ngày còn con gái học trò, nhớ những đêm cả bọn lang thang quanh bờ Hồ Xuân Hương, qua những con đường ngào ngạt mùi Ngọc Lan, ướt sũng sương rơi trên vai lạnh, những cơn mưa phùn rất nhẹ, nhẹ đến nỗi đội đầu mà đi chỉ thấy lấm tấm như hơi sương, hồn nhiên với những trò nghịch ngợm của một thời mới lớn.
Nhớ căn phòng nhỏ trên lầu3 bên hông cầu thang từ Hoà Bình vào chợ. Mùa đông, buổi sáng mở cửa sổ là căn phòng tràn ngập sương mù ướt đẫm chiếu chăn, lạnh đến nỗi hai bàn tay lồng vào nhau không đủ ấm, thích nhất những sớm mai, chiều, vàng nắng, từ cửa sổ nhìn ra thoai thoải hai bên sườn dốc những nụ hoa Bồ Công Anh nở trắng bạt ngàn chỉ cần một cơn gió thoảng qua, cả một mãng trắng tinh, nhường lại cho một thảm nhung xanh màu cỏ biếc những cánh hoa li ti bay cả một khoảng trời phố, xoay tròn ngộ nghĩnh như một trò chơi, đó là một khoảng trời rất xanh trong miền ký ức tuổi thơ tôi.

Đêm nay. Nhờ vầng trăng khuyết trước mặt, tôi nghiệm ra trong cái im lặng đêm thẩm sâu của thành phố về khuya, khiến lòng tôi luôn luôn xao động, những nỗi buồn không biết từ đâu ùa về. Có lẽ đôi khi mình đã vô tình bỏ quên những kỷ niệm đẹp, khi mà có dịp trở lại tôi và khoảng trống mơ hồ quấn quít bên nhau, những mãng sáng tối của cuộc đời tự dưng ập về réo gọi. Cuộc đời không cho mình những ngày vui trọn vẹn, không cho mình những niềm vui tròn đầy, cho nên chỉ còn biết trang trải, gởi gắm vào những con chữ, mong tìm chút thảnh thơi.

Phải mất một thời gian dài, tôi mới để ý vầng trăng khuyết ấy, đêm nào cũng đứng yên một vị trí, không xê dịch thay đổi. Sau này tôi mới hiểu, đó chỉ là một ngọn đèn có lẽ từ sân thượng một ngôi nhà cao tầng nào đó, mà chủ nhân đã vô tình hay cố ý gởi gắm cảm xúc mình vào trong đó.
Phát hiện này không làm tôi bất ngờ, vì thực ra tất cả chúng ta đang sống trong một thế giới ảo, lẫn lộn giữa thực hư hư thực.
Ý niệm trong tôi luôn trung thành với mình là niềm vui mỗi khi kéo tấm màn lên, trước mắt tôi là hạnh phúc là niềm vui quen thuộc ùa về, cho tôi cảm giác lâng lâng gần gũi cũng có đêm chủ nhân vì một lý do gì không vui, đã dắt vầngtrăng dạo chơi đâu đó và như thế nỗi hụt hẩng, trống vắng lẫn buồn bã khiến tôi không muốn làm bất cứ một điều gì hết, ngoài sự chờ đợi điều kỳ diệu sẽ mang về trả lại tôi vầng trăng khuyết yêu thương.
Với tôi những đêm trăng luôn mang đến cho mình những cảm xúc tuyệt diệu, có thể đó là nỗi buồn, có thế đó là niềm vui. Hơn thế, những đêm trăng khuyết có sức hấp dẫn riêng, quyến rũ và lôi cuốn tôi vào những cơn mơ. Tôi nghĩ. Ai cũng có một cái gì đó cho riêng mình.
Với tôi. Vầng trăng khuyết mỗi đêm từ căn phòng mình nhìn ra, tôi thấy gần gũi, tin yêu để gởi gắm vào đó một chút riêng tư của chính mình.
TÔI TÌM THẤY TÔI .
TỪ NGÔI NHÀ CÓ VẦNG TRĂNG KHUYẾT.

DaoLam