THÁNG BẢY KỂ CHUYỆN XƯA

 

buithanhxuan

Chúng ta mấy ai không một lần trong đời nghe kể về chuyện ma. Có người tin nhưng cũng lắm người cho điều này là nhảm nhí. Nhưng với tôi, tuổi thơ gắn liền với những tiếng đạn bom xa xa vọng về hằng đêm như những tiếng hú rợn người từ khu rừng âm u hoang vắng,

Chuyện ma quỷ hiện hình ám ảnh tuổi thơ tôi. Sợ nhưng lại thích nghe kể những câu chuyện ma quái. Khi mà từ làng quê ra phố thị không ồn ào náo nhiệt như bây giờ thì cũng có lúc một lần chúng ta đi qua những con đường vắng lặng, thỉnh thoảng nghe một vài âm thanh kỳ lạ nào đó và bỗng dựng tóc gáy ù té chạy như ma đuổi.

Chuyện ma hiện hình nhát người hay bóng trắng của cô gái bán hột vịt lộn với tiếng rao thống thiết. Chuyện chàng trai gặp một cô gái xinh đẹp giữa đường và được cô gái đưa về nhà ân ái, sáng hôm sau tỉnh lại thấy mình nằm bên cạnh đống rơm với đủ thứ rác rưởi. Chuyện quỷ một giò hay ma chó trả thù thỉnh thoảng lại ám ảnh chúng ta. Không biết ai đã từng một lần gặp ma chưa, nhưng với tôi đã một lần chết đi sống lại rồi. Nhưng thật ra cho đến tận bây giờ tôi chưa một lần nhìn thấy ma hiện hình.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một thành phố khá sầm uất của miền nam Việt Nam, trước cuộc chiến. Nhà tôi ngay trước Bộ Tư lệnh Quân đoàn Một. Đối diện với BTL là một nghĩa địa của người Tàu. Xa hơn tí nữa là ngôi chùa Tứ Bang. Từ nhà tôi muốn đi ra chợ Mới phải băng qua ngôi miếu thờ Thần Hoang và ngôi chùa này, cần việc gì đó đi vào ban đêm, phải gồng mình, bặm môi vượt qua đoạn đường đất kinh hoàng này. Tối om như mực, con đường nhỏ hẹp nằm giữa nghĩa địa nên tôi phải luồn lách để tránh va vào những ngôi mộ hai bên đường.

Tôi nhớ một lần Ba tôi bị bệnh phải nằm viện. Bốn giờ sáng xách cà men đi mua thức ăn rồi đến bệnh viện giúp Mẹ chăm sóc Ba. Phải thức dậy trong cái rét, cả thân người run lập cập vì lạnh thì ít mà sợ ma thì nhiều. Lần khần không biết nên đi ngã dưới hay băng qua con đường ngoằn ngoèo trong nghĩa trang người Tàu. Đi bọc ngả dưới thì hy vọng có người qua lại nhưng phải vượt qua  cái am thờ một cô gái trinh nữ bị chết oan từ thời Pháp. Nghe nói cô gái này hay hiện hình về giữa khuya, mặc bộ đồ trắng lượn lờ trêu chọc mấy anh đa tình. Nghe đâu  có người đã chết bất đắc kỳ tử nhưng không đau ốm gì cả vì cái tội hám sắc.
Đằng nào thì tôi cũng phải vượt qua đoạn đường kinh hoàng dù là ngả dưới hay lối trên. Quyết định cuối cùng tôi chọn lối đi băng qua nghĩa trang vì nó ngắn, Hơn nữa, đoạn đường này tôi đã đôi lần vượt qua trong đêm tối rồi, nhưng vào sáng sớm thì chưa lần nào. Đi lối này nếu lỡ có ma hiện hình thì ba chân bốn cẳng ù té chạy về nhà cho nhanh, còn hơn phải nhìn ánh đèn dầu leo lét, âm âm u u trong ngôi miếu trinh nữ, chỉ nghe thôi cũng ớn lạnh tận xương tuỷ.
Tôi lấy hết can đảm, hít một hơi thật mạnh vào buồng phổi, kéo cổ áo lạnh lên trùm kín khuôn mặt, chỉ để lòi hai con mắt mà nhìn rồi bước ra cổng. Miệng niệm Phật liên hồi. Tôi nghe người ta nói, khi niệm Phật ma quỷ sẽ không làm gì được mình. Ngón tay cái và ngón giữa bấm chặt vào nhau sẽ không còn sợ con ma nào quấy rầy nữa. Kể cả loại ma cà rồng sát thủ chuyên hút máu người cũng phải sợ mà tránh xa. Vậy là tôi yên tâm, mạnh dạn xấn tới trên con đường đầy đá sỏi ngoằn ngoèo.

Nhưng Trời ạ! Miếu Thần Hoàng của xóm sững sững ngay trước mặt. Ngôi miếu nằm dưới rặng cây um tùm. Văng vẳng tiêng kêu của côn trùng, tiếng lít chit của lủ chuột, tiếng meo meo của bọn mèo hoang.
Không dễ dàng cho tôi để băng qua vì ngay lúc ấy phía trước miếu có ánh lửa đỏ, lúc mờ mờ, lúc sáng rực lên. Lúc chập chờn, nhưng có khi lại băng nhanh như sao xẹt. Nó lập loè như ma trơi. Tôi khựng lại ngay tức thì. Tiến thoái lưỡng nan. Chạy về thì sợ con ma nó đuổi theo. Nghe nói ma nó bay trên mặt đất nhanh lắm! Tiến lên lại sợ nó hút mất hồn. Có khi nó lại đè ngửa mình ra hút máu thì biết chống cự làm sao được. Sợ quá, tôi sờ lên chổ mềm mềm nơi cổ mình, nơi có trái khế vừa lú ra. Vậy là tôi đứng im như trời trồng ngay giữa nghĩa địa hoang vắng.Tim muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Thằng con trai mười ba tuổi tôi lúc ấy như bị thôi miên bởi ánh lửa ma trơi đang vờn trước mặt, tê dại toàn thân. Tôi cố định thần lại để nhìn cho rõ mặt mũi con ma ra làm sao, ít ra cũng phải biết nó đang ở hướng nào để dễ bề đối phó. Có lẽ cách đối phó thượng thặng lúc ấy là dọt cho lẹ.
Sợ hãi cùng cực, hai đầu gối đánh vào nhau lốp cốp còn tay tôi run lên cầm cập khiến tiếng leng keng của chiếc cà mèn phát ra to hơn. Bỗng ánh sáng màu đỏ ấy dừng lại trong chốc lát rồi mất hút vào đâu đó trong miếu. Thừa lúc con ma không xuất hiện lại, tôi ba chân bốn cẳng phi liền một hơi. Vừa được vài bước chân đã nghe tiếng hét vang : “ Đứng lại!”. Âm thanh ma quái, rợn người khiến chân tôi vọt nhanh hơn.
Bằm! Bằm! Bằm! ( Âm thanh tiếng súng tôi nghe được lúc ấy như vậy. Không phải đùng đoàng hay bằng! bằng! gì hết). Ba phát súng chỉ thiên, sát rạt ngay trên đầu tôi. Riêng tiếng bằm thứ ba hình như cái lổ tai tôi ran rát. Tiếng rít cộng thêm màu đỏ rực của mấy viên đạn lửa xẹt qua tai khiến tôi ngã quỵ, lăn quay bất tỉnh ngay lập tức.

Khi tỉnh lại trong nhà mình tôi nghe tiếng lao xao của nhiều người.  Có tiếng cười, nói oang oang của ai đó. Qua ánh sáng của ngọn đèn neon, tôi nhận ra vài người quen mình hay gặp, mặc áo lính. A, thì ra mấy ông lính trong đại đội Mãnh hổ bảo vệ BTL Quân đoàn. Đại đội này đóng ngay tại nghĩa địa Ba Tàu. Vậy là tôi lờ mờ hiểu ra mọi chuyện. Trời đất ạ! Ánh sáng lập loè như ma trơi ấy chính là điếu thuốc của ông lính mãnh hổ nào đó đang làm nhiệm vụ trong phiên gác của mình. Có lẽ khi phát hiện ra tôi đang mò mẫm trong bóng đêm nên vội nấp vào trong miếu để quan sát. Khi tôi vụt chạy, người lính này đã bắn sát rạt phía trên đầu tôi để hòng uy hiếp đối phương là tôi. Kết quả là thằng cu tôi nằm lăn quay, ngất lịm bên ngôi mộ của một bà già Tàu rụng răng. Tôi đoán bả rụng răng vì tấm bia mộ toàn chử Tàu có hình một bà già tóc bạc trắng.

Khu vực phi quân sự này chỉ có đại đội Mãnh hổ canh giử. Người dân sau mười giờ đêm không còn qua lại nữa nên sự việc mới như vậy

Chuyện xảy ra gần nửa thế kỷ rồi nhưng cái cảm giác sợ hãi ngày ấy tôi vẫn nhớ mãi, không bao giờ quên được.
Ba tôi là một Sỹ quan quân đội, mất sau cuộc chiến hai tháng. Thời gian này cuộc sống gia đình rất bi đát nên mộ Ba tôi được chôn cất vội vã ngay nghĩa trang người Tàu này cho gần nhà. Cái nghĩa địa Ba Tàu bây giờ không còn nữa. Thay vào đó là một sân quần vợt, một nhà hàng và ngôi nhà trong khu đất rộng lớn của một ông cán bộ về hưu mở quán cà phê dưới những lùm cây um tùm không một giọt nắng nào có thể xuyên qua được. Dưới những tán cây âm u ấy, những đôi tình nhân quấn chặt lấy nhau như những bóng ma chập chờn trên nền nghĩa địa củ. Nơi cánh cổng sắt quán cà phê là mộ phần của Ba tôi yên nghỉ trước đây thấp thoáng những cặp tình nhân lấm la lấm lét, lặng lẽ ra vào như những bóng ma. Họ chui tọt vào bên trong quán âm u này một cách nhanh chóng và bước ra âm thầm như thoát khỏi một hang động ma quái.

Đêm chuyển hài cốt Ba tôi từ Đà Nẵng vào Hội An trên một chiếc xe cải tiến củ kỉ. Tôi không nhớ vì sao nhà tôi lại có chiếc xe này. Loại xe hay dùng để kéo vật liệu trong các công trường xây dựng, gần giống như xe bò ngày trước. Hai anh em tôi phải thay nhau kéo bộ suốt đêm. Cái cảm giác kéo chiếc xe chở Ba mình đi trong đêm tối như vậy thật nhiều ý nghĩa. Chúng tôi không hề sợ hãi, mà ngược lại. Có lúc mệt mỏi quá lại van vái, cầu nguyện xin Ba giúp chúng tôi đi nhanh để sớm mai còn kịp chôn cất cho đúng giờ. Vậy là chiếc xe cải tiến kêu cót két nhanh hơn. Cảm thấy bước chân của tôi nhẹ tênh, như lướt đi trên mặt đường nhựa. Đoạn đường ba mươi cây số, đi mất mười tiếng đồng hồ, nhưng khi đến nơi anh em tôi vẫn thấy khoẻ mạnh một cách kỳ lạ.

Trong chuyến đi ấy cũng để lại một chuyện khá hài hước. Khi chúng tôi đi hơn một nửa đoạn đường, khoảng hai giờ sáng. Lúc gần đến một chốt kiểm soát của dân phòng, tôi thấy thấp thoáng một vài bóng người bỗng vụt chạy như ma đuổi. Thì ra trên chiếc hòm đựng hài cốt của Ba tôi khói hương nghi ngút. Có lúc đỏ rực lên vì gió. Lại thêm tiếng cút kít của cái xe cải tiến cũ kỷ, tiếng cầu nguyện thì thầm, tiếng bước chân của anh em tôi đập xuống mặt đường tạo ra một âm thanh ma quái khiến cho đám thanh niên kia hoảng hồn bỏ chạy.

Chuyện ma có thật hay không thì tôi không dám khẳng định vì chưa bao giờ được nhìn thấy người âm hiện về nhưng tôi tin thế giới người âm là có thật.

Ngày Ba tôi mất, Khoảng tháng bảy năm một chín bảy tư. Đêm đó từ trong tận rừng sâu, khi đi ngang qua khoảng sân tối đen vào lúc tám giờ tối, tôi thấy có một bóng đen lướt qua bên cạnh mình và gọi tên tôi khe khẽ. Lần đó tôi đã sỡn tóc gáy và tự nhiên trong đầu chợt nghĩ về người cha đau ốm của mình. Một tuần sau tôi hay tin Ba mất.

Nhiều năm sau và khi đã có gia đình, tôi làm quen với phương pháp cầu cơ từ một người bạn gái là giảng viên trường Cao đẳng sư phạm Đà Nẵng. Cô bạn từ Hà Nội vào nam sau cuộc chiến, mang theo cách cầu hồn này hướng dẫn cho tôi. Tuy gọi là cầu cơ nhưng không phải dùng mãnh ván hòm như người ta nói. Cách cầu của tôi đơn giản hơn. Chỉ cần tờ giấy có ghi rõ hai mươi bốn chữ cái và hàng số từ O đến 9. Thêm hàng chữ Thăng, Nhập. Một ly đựng gạo thắp ba cây nhang, một ly nước trong, cùng hương hoa.Vậy là xong. Trước khi cầu, để úp ly sành trên đầu những cây hương đỏ cho đọng khói. Câu chú cũng không có gì rùng rợn. Chỉ cần đọc “Hôm nay ngày,tháng, năm (âm lịch). Tôi tên… Ông đi qua, Bà đi lại xin về đây nói chuyện cùng chúng tôi”. Đọc vài ba lần cho đến khi nào cái li để úp bằng sành nhỏ như li uống rượu, có ba ngón tay trỏ của ba người đặt lên bắt đầu chuyển đông. Lúc ấy biết chắc là có người âm nào đó đang về trò chuyện với mình. Cách cầu này cho cảm giác giống như mình đang nói với chuyện với người câm nhưng không phải bằng ngôn ngữ tay chân, mà là bằng cách viết ra giấy.
Tôi đã được gặp Ba tôi hai lần, người anh rễ một lần và đặc biệt làm quen với Thiếu uý Thọ, người miền Nam đi lính cho binh chủng Dù, chết trận Thượng Đức, Quãng Nam. Câu chuyện anh kể rất cảm động. Mẹ anh mất, Ba anh có vợ khác. Anh và em gái sống chung với dì ghẻ cho đến ngày Ba Anh mất đi, bà dì ghẻ đã đuổi cả hai anh em ra khỏi nhà. Anh đi lính rồi chết trận nhưng không có ai nhang khói. Mỗi năm đám giỗ Ba tôi, Mẹ tôi thường mời anh cùng về dự.
Một thời gian sau vì ông Thần giử nhà hiện lên trong bàn cầu hồn không cho phép và doạ cục bướu trên cổ vợ tôi to lên rồi chết. Lúc đó tôi không còn dám chơi trò này nữa.
Chuyện đã qua hơn ba mươi năm rồi. Tôi cam đoan trước linh hồn Ba tôi rằng chuyện này có thật một trăm phần trăm.

Chuyện ma của tôi cũng là kỷ niệm đời mình. Không thêu dệt thêm cho rùng rợn như truyện kinh dị được vì nó là câu chuyện có thật. Viết lên để nhớ một thời trẻ con sợ ma nhưng lại muốn nghe người lớn kể những câu chuyện kinh dị giữa đêm khuya. Nghe xong rồi sợ hãi, trai gái ôm chặt lấy nhau. Có khi nhờ vậy mà nhiều năm sau vài cặp nên duyên vợ chồng từ những câu chuyện sợ nhưng vẫn thích nghe này.

BÙI THANH XUÂN

5 thoughts on “THÁNG BẢY KỂ CHUYỆN XƯA

  1. Tháng bảy cô hồn kể chuyện Ma..Ma là ai có sợ không?Ma là cái vong của tất cả mọi loài hiện hữu khi còn sống Mà vong người thì gì phải sợ nào?Nhất là Người hiền ,dễ thương nữa?Không biết gì thì sợ?Biết rồi không sợ?Nhỏ sợ ma lớn hết sợ là vậy!Có ma không ở thế giới vô hình?Sao trả lời điều đó được?Đã vô hình thì sao mà thấy ,để khẳng định có không?Nhưng có một điều không thể phủ nhận là.Có bóng! Cái bóng ma mờ ảo ẩn hiện Mà có người thấy người không Và chỉ là đơn lẻ một cá nhân nào đó! .Khi không được số đông công nhận sự việc đó.Thì vẫn là mơ hồ không tin ,không có…Còn phải kiểm chứng lại nữa?Nhưng với tôi ..Một câu trả lời nửa vời lơ lửng.Tôi thuộc loại người vừa lý trí vừa tình cảm.Mà cái tình cảm ,nó chất chứa một đời sống tinh thần ,đòi hỏi cao qua lý trí! Mới là điều khó nghĩ cho tôi!Bởi lúc nào cũng dằng co ,nghiêng nghã với hai tính cách đó!Ma với tôi là ảo giác được tản mạn qua mắt,qua giấc ngủ mộng mị.Hiện tượng thấy được bắt đầu từ sự tích lũy của cái nghĩ ngợi tưởng tượng,Để rồi..Khi thể xác suy nhược,thần kinh yếu đuối Thế là có dịp trổi dậy .Cho ta thấy như thật qua mắt! Như thật qua mơ..Và có một riêng tôi hay nghĩ đến là ”điềm”.Không thể giải thích tường tận cặn kẻ được ! Nhưng tôi tạm cho là.Bởi lý trí tôi còn mạnh .Nên hiện tượng thấy.. Thế giới tâm linh vô hình ấy!Với những điều sẽ xảy ra trong tương lai.. Chỉ dừng ở đó”nửa vời” để mà suy.đoán.Còn một điều quan trọng, đáng đề cập đến Đó là ”Bộ não có vấn đề!”-Một là gen di truyền Hai là sự cố nào đó làm đột biến ..Một vấn đề có liên quan đến não.?Tôi thì..Có lẽ cả hai!Nên .Tháng bảy cô hồn..Tôi thích và muốn gặp Ma lắm lắm.Mà không thể nào gặp được! Mơ thì dễ rồi?Nhắm mắt nghĩ tới là thấy..Ma hiền hoặc dữ mà mình muốn gặp thôi?

  2. đinh tấn khương nói:

    Truyện ma của ông bạn Bùi Thanh Xuân thật ly kỳ.
    Tui tin là có ma thật đó (vì đã có hơn một lần gặp). Nhưng thật tình mà nói, tui sợ người sống còn hơn là sợ ma đấy!
    Cám ơn BTX đã nhắc cho tui nhớ về những chuyện ma của riêng mình!

  3. Quỳnh Đỏ nói:

    Mang con Ma này dọa anh Tạ đi, anh Thanh Xuân, không chừng, ảnh cũng sợ đó, anh…hihihi

  4. Tui chỉ sợ ma đầu đen thôi.Bụng nó to, chứa tất cả những thứ xấu xa, gớm ghiếc nhất trên đời và miệng nó rông, ngoạm vào mồm không chừa lại một thứ gì cho cả người sắp chết.

  5. Ma dễ thương hơn người nhiều mà bạn Bùi Thanh Xuân , không tin thì đọc ĐÊM HOA ĐĂNG THÁNG BẢY của D đi

Comment