đồng dao

còn nguyên một vết thương dài
trên lưng ngựa tía non đoài mây trôi
nằm nghe sông biển ngậm ngùi
sóng reo mà ngỡ quân nơi sa trường 

còn nguyên cung kiếm giữa đuờng
bẻ đôi ném lại xót thương chiều tàn
ngó về cõi mộng trời Nam 
một đàn chim Việt rời đàn bay đi

còn nguyên mắt môi xuân thì
chít tang sô trắng còn gì dấu yêu
tiếng kêu cánh vạc ngang chiều
rơi trên dòng nước tiêu điều lá trôi

còn nguyên vết chém ngang trời
cắt lìa sinh tử nhánh đời dọc ngang
mắt ai mở rộng bàng hoàng
nhớ cơn mộng cũ ngập tràn máu tươi

còn nguyên cánh buồm ra khơi
trùng dương uất hận nhuộm trời đỏ au
cắn môi cho giọt máu đào
rơi trên phần mộ chôn nhau năm nào

còn nguyên lời hát xanh xao
chiếc thân viễn xứ mưa mau chân thầm
như con chim Việt đầu cành
nhớ trời Nam cũ hồn xanh rêu buồn

còn nguyên đóm lửa soi nguồn
thắp soi trí nhớ mặt trường giang cau
hôm ra về trời mưa mau
tưởng ai ngồi hát đồng dao một mình 

đâu rồi quá vãng nhục vinh
đôi vai mỏi gánh tội tình giang san
bi thương gửi gió mây ngàn
vầng trăng bên ấy trời Nam có còn?

Phạm Quang Trung 

tiếng thời gian


o về phố cổ chiều phai tím
mưa bụi bùn thưa lấm tấm hoa
đôi dòng bướm lạ dường xa quá
bến gió vô tình lại thiết tha

hài son đánh thức kinh thành cũ
phiến đá rêu phong tích hoang trầm
cánh hoa rơi chạm hồn thu thảo
nghe một hoàng cung dậy thuở nào

ơi cô thiếu nữ còn rất trẻ
e ấp mộng vàng mơ quân vương
chiều tan xóm học nâng nhành phượng
giấu ở bình yên mối tình đầu

bao là năm tháng dần trôi mãi
lối cũ o về thôi mưa bay
tiết xuân tê tái màu kỷ niệm
tím cả triều đình đã ngủ say

o về phố cổ còn quên lại
chiếc nón đề thơ hôm tiễn đưa
kinh thành khép cửa sầu giăng kín
mà ngõ nội thành – một bóng chim.

Phạm Quang Trung

ở nơi có bình yên

buổi sáng lạnh đón chân ngày
mở khung cửa hẹn ban mai mấy lời
giọt chuông ngàn trầm trầm rơi
làm tan sợi nắng lưng đồi gió reo

ơi suối đàn âm trong veo
ven rừng bươm bướm bay vèo mùa thu
vàng áo phai có thế ư
đầy vai lá úa gom từ hư không

hồn thế kỷ đầy mênh mông
giọt thu sương mới nhịp lòng nổi trôi
buổi sáng gầy thở ra hơi
một làn khói trắng tả tơi đâu ngờ

tờ hoa tiên khép phong thư
gửi đi hồi lại thực hư mơ hồ
sau lưng thành phố co ro
mùa sau rét mướt cơn mơ bão bùng

đeo lưng ngày tháng tận cùng
vườn hoang còn nụ hoàng dung lạ thường
cả rừng thu ôm tiếc thương
là vàng sắc đỏ nghìn phương nhớ người

hôm giận hờn chuyện một thời
chim nằm thôi hót im hơi buồn buồn
sợi tóc vương ở môi hôn
còn nguyên dấu tích trong hồn ô hay

Phạm Quang Trung

ru khúc tháng ba về

ngoan em êm dỗ xuân nồng
gió đưa thơ dại động phòng the buông
vuông tình nở đoá quỳnh hương
vuông đêm giấc điệp hồ tương tư nàng

thả mơ chấp cánh đồng hoang
thả em giây phút lênh lang mưa vàng
múc trăng tắm gội huy hoàng
em nằm chợt sáng đôi hàng tơ rung

tiếng sương hoà điệu muôn trùng
cánh hoa len lén thẹn thùng nửa khuya
nở ra nụ biếc dâng mùa
nở em nhánh ngọc mình ngà dâng trao

ghé răng cây trái ngọt ngào
ngậm môi tan vỡ vị đào thiên nhai
trở giấc đêm đường mi dài
ru em mà tưởng nhớ hoài không đâu

ngoan em à mùa xuân đầu
lộc non nhú nõn nhiệm mầu bình an
quạt nồng ru em mơ màng
rồi mai khép lại địa đàng đã xưa

Phạm Quang Trung

u hồn cỏ hoa

thiền sư trụ trì trong non
nửa đêm hoa nở cung tròn nguyệt thư
hiên ngoài giọt biếc quỳnh như
đổ tràn chính điện khói lư hương vàng
tâm trầm xuống giọng đôi trang
đèn hiu hắt ngọn chực tàn cõi mê
có ai ngoài cửa buồn về
làm chao nến lụn tư bề vắng im

Phạm Quang Trung

di tản

hãy di tản ngày buồn vào quán nhỏ
thành phố và buổi sớm đông người qua
thiếu tiếng cười
dầu vắng một- hai ta
đời vẫn thế ngược xuôi dòng năm tháng

không còn nữa nơi em ngồi- tóc gió
lá yêu em quanh quẩn hôn gót chân
có một lần rồi xa mãi tan dần
khi đóm lửa thôi thắp đời sau trước

sao lại vắng đại lộ vài tia nắng
bóng cây nằm hờn dỗi ghế công viên
mùa nào tàn nhan sắc biết điêu tàn
như ngụm đắng café ừ rất đắng

hãy di tản tình yêu đôi cánh biếc
buổi sáng nay dậy muộn thôi thời trang
khung cửa sổ có nhành hoa mới nở
là ban đầu là bước vấp lang thang

ta nhắn nhủ… thế này là kỷ niệm
một khắc vui trăm khoảng khắc lênh đênh
ngày đi chậm ta hứa rồi
về muộn
một mình đi chuông thánh vọng an bình

di tản nhé
chuyện chúng mình định mệnh
cũng dễ thương một dạo tiếc nghìn sau
nắng nhảy múa bên ngoài khung quán rượu
đừng hỏi sao nắng sớm cũng phai mầu

Phạm Quang Trung

áo xuân

 

 

người đưa tay chạm
mùa xuân
tôi hôn hạt ngọc
đoạ trần
thành hoa

con đường dài-thổ mộ già
non cao dốc núi
tà tà
khói sương

chấm pha cổ tích hoang đường
tôi hôn vết mộng ủ hương chân hồng

ngón tay mềm-hái hư không
giật mình bay động
một dòng
chim di

người run cúc mở
xuân thì
tôi hôn thế giới
hồ nghi
mối tình

giọt sương ôm một hạt kinh
bỗng nghe tiếng vọng an bình gọi tên

ru người giấc ngủ
chiều quen
cho tôi hôn miết
bao phen
muộn phiền

trần ai khai hội nhân duyên
có tôi đứng lại bên hiên bụi hồng

Pham Quang Trung

áo xuân

 

người đưa tay chạm
mùa xuân
tôi hôn hạt ngọc
đoạ trần
thành hoa

con đường dài-thổ mộ già
non cao dốc núi
tà tà
khói sương

chấm pha cổ tích hoang đường
tôi hôn vết mộng ủ hương chân hồng

ngón tay mềm-hái hư không
giật mình bay động
một dòng
chim di

người run cúc mở
xuân thì
tôi hôn thế giới
hồ nghi
mối tình

giọt sương ôm một hạt kinh
bỗng nghe tiếng vọng an bình gọi tên

ru người giấc ngủ
chiều quen
cho tôi hôn miết
bao phen
muộn phiền

trần ai khai hội nhân duyên
có tôi đứng lại bên hiên bụi hồng

Pham Quang Trung

bài Montmartre cho Mi

 

 

Mi à
con mắt chiều say
vương tơ sợi nắng
cuối ngày
chim di

tại sao mơ ước có gì
mà trong tâm tưởng hồ nghi lạ thường

ô kìa
phiến lá thu vương
tóc người sợi nhỏ
mười phương
trôi về

đêm mầu ngọc bích đam mê
hương rơi áo nhẹ lạnh tề giấc loan

bài lục bát
ở giữa đàng
chân qua nhặt nhé cho vàng
mùa thu

Mi à
phố này sương mù
những đêm xa vắng
lại mù sương thôi

cánh hoa chợt nở lưng đồi
chim câu ngậm hạt cỏ trời bao dung

những khi
ngồi quán
tận cùng
trái tim bỗng mở
bão bùng xanh xao

đêm trầm
Montmartre lời chào
chân xưa hài cũ
hư hao tháng ngày

ngoài hiên gió-ngọn cỏ may
đợi chiều yên tịnh-  lời ai u trầm

Pham Quang Trung

hoang phế

 

 

từ hôm ấy có người rời bến cũ
cánh buồm nâu sũng lạnh gió đêm mưa
bờ lau sậy cong mình đau tiếng gọi
vách phênh rêu khép kín tự bao giờ

bầy chim ngủ hoàng hôn chìm lửa úa
vàng công viên ghế đá lạnh từ tâm
có ai đi đời đếm bước âm thầm
về ngõ vắng bóng đèn vừa lên sắc

ơi hoang phế ngôi nhà xưa bỏ đó
nơi nụ cười nấp ủ ở khung vuông
cánh cửa sổ khép hồn mùa hy vọng
mà giăng giăng con nhện thả tơ buồn

hôm ghé lại hỏi thăm về quê cũ
ngõ đường sâu quanh lối khúc chia đôi
thấy dăm trẻ ở đầu sân ngó đợi
một lời chào còn lạ ở trên môi

ngôi nhà cũ nom già thêm mấy tuổi
áo thời gian mầu vôi rửa bấy lâu
cây khế ngọt đàng sau nhà vẫn thế
vẫn buồn hơn lần gặp thuở ban đầu

người về lại trong thu ngồi im nói
mầu thiên thu sơn phếch nỗi buồn vui
sợi nắng úa bơ vơ nằm hiên cỏ
ơi mong manh lụa trắng áo xa vời

từ hôm ấy từ còi tàu xa vắng
xé hồn đêm thổn thức tiếng kêu thương
không còn nữa mùa thu kia đã chết
từ ngàn năm có lẽ đã hoang đường

thêm một tuổi thêm dấu đời trắng bạc
tóc sương phơi thôi nhé cuộc trần ai
mở đọc lại trang sách hồng cổ tích
thấy ngày xưa còn nguyên vẹn mê dài

Phạm Quang Trung