MỖI VÀ MỘT

Mỗi đoạn trường – Một câu thơ
Cơ man tự tại vô bờ ước mong

Mỗi hạt bụi – Một dòng sông
Hoài nghi gạn đục khơi trong lấy mình

Mỗi chồi xanh – Một hành trình
Phiêu linh hai mảnh phù sinh đất trời

Mỗi nụ hôn – Một trò đời
Chòng chành mưa nắng đứng ngồi bập bênh

Mỗi sợi tóc – Một mũi tên
Dài hơi theo gió đi quên lối về

Mỗi đồng xu – Một lời thề
Tám phương dồn hãm bốn bề trùng vây…

NGUYỄN LIÊN CHÂU

Advertisement

NÉN NHANG CHO V.H

Tôi về đuối mình sương khói
Nghe lời thơ cũ đang rơi
Nhu mì chiều lên tiếng gọi
Nhớ em duyên khóe môi cười

Lừng chừng đầu con dốc gió
Nơi chúng ta từng dìu nhau
Níu chân tôi xanh vạt cỏ
Và em Mây trắng về đâu!

Trong cánh mỏng màu hoa dại
Hình dung tình vẫn đâu đây
Ký ức mù khơi ngoảnh lại
Thỏng tôi bạc nhược hai tay

Lương trinh những ngày tuổi trẻ
Ta dắt dìu nhau trưởng thành
Lạc nhau đường đời đạn xé
Nụ tình xanh mãi khát xanh

Em xưa đã là tưởng tiếc
Thơ tôi Mây trắng màu tang
Bốn mươi năm xa và biệt
Âm ỉ vết thương thời gian

Thẫn im nhợt màu hoa dại
Trách tôi dốc gió mù sương
Bao dung nhìn từ xa ngái
Dõi theo nhau những đoạn trường

Đốt cho nhau bài thơ lạnh
Hơ lòng kính cẩn tàn tro
Em xưa đã về đất thánh
Tội đời tôi với co ro

Khói sương quạnh mù tưởng niệm
Núi đồi trầm mặc ly tan
Chữ tình kiếp Mây miên viễn
Tôi về… thắp một nén nhang…

NGUYỄN LIÊN CHÂU

NGÓ LẠI CUỘC MÌNH

Gởi Vũ Ngọc Giao

Ngồi dán ghế góc u chiều quán ế
Vắng hiu nghe tháng tận với năm cùng
Thử ngó lại cuộc mình theo thông lệ
Dẫu gió ngoài kia chẳng phải gió xuân

Trút căn phần vào mông lung nghi ngại
Ta tàn hoang u mệt bóng đời quen
Mọi cảm thức xám âm âm lời bại
Con thiêu thân gọi bỏng một tim đèn

Xài đời mình mòn muôn trò rẻ mạt
Mặt lì trơ ngoét mô đá hình người
Kẻ hiếp dâm những giấc mơ rời rạc
Nuốt nghẹn hèn ngược họng một thằng tôi

Vẽ muôn chữ nhận dăm đồng bạc lẻ
Tự lừa mình hoa giả sá chi hương
Những giấc mơ con vụn vằn lẻ tẻ
Vật vã hai chân bám dính mặt đường

Khoảng xanh rộng trời cao thời ngực nở
Biến mất tăm trong lịu địu áo cơm
Mọi khát vọng kể bằng lời cổ tích
Trái tim trơ lẫn lộn máu và đờm

Ngó lại cuộc mình nhùng nhằng dây nhợ
Mấy mươi năm đều tháng tận năm cùng
Lần chi nữa có mối nào để gỡ
Gió ngoài kia là gió giả vờ xuân

NGUYỄN LIÊN CHÂU

Ru Buồn

Đặt buồn lên võng ru hời
Nỗi man mác tựa mây trời long đong
Nỗi rưng rức mãi phiêu bồng
Nỗi nhung nhớ cứ vơi xong lại đầy

Ẵm buồn lên dỗ khôn khuây
Lòng thương nặng trĩu hai tay tình buồn
Trăng còn lạnh giữa mù sương
Còn ru nhau đến vô thường chưa thôi …

Võng ru buồn nhịp luân hồi
À ơi … Miệng hát khô lời yêu thương
Ẵm lên đặt xuống vẫn buồn
Buồn không chịu ngủ … Vì vương nhịp tình .

Nguyễn Liên Châu

ĐÊM THỨC CÙNG TÔ THỨC

 

 

 

Tháp tùng ông tìm phương huyễn mộng
Thơ giăng bàng bạc ánh sơ huyền
Cõi tình hun hút như thạch động
Trải lòng theo mỗi bước truân chuyên

Cuộc lữ tang bồng đâu đất trích
Càng chạm gian nan càng tài hoa
Tiếng thơ đồng vọng vào xa tít
Cúi đầu nhường mây trắng bay qua

Ông dẫn tôi đi đùa tuế nguyệt
Huyễn mộng đùn chất ngất cỏ non
Giũ sạch bụi quan trường không tiếc
Lại tiếc trăng thu bệnh héo mòn

Thời buổi tâm hồn xơ cứng hóa
Lần bước theo ông cứ giật mình
Cánh thơ như cánh chim bạt gió
Điểm xuyết ánh hồng giữa vô minh

Đêm nay thức trắng cùng Tô Thức
Trăng phương huyễn mộng gối ngang đầu
Càng đọc thơ ông càng ấm ức
“Đời trôi xuôi bờ bến là đâu!?”

NGUYỄN LIÊN CHÂU

SẮC NHỚ

 

Bầy sẻ cũ đã lìa xa mái phố
Mây trắng giờ tụ xám lặng hiên xưa
Tôi trở lại.Hát ngu ngơ và nhớ
Những tháng ngày ngồi ngóng một cơn mưa

Hoa vẫn nở nhưng sắc vàng đã nhạt
Dòng thư yêu cũng nhoè mực lâu rồi
Cỏ ngượng ngập cố níu màu xanh lại
Ngậm ngùi ai thả sợi khói lên trời

Biết bao giờ bàn tay nhau chạm lại
Dù nhẹ thôi cung phách bản đàn xưa
Em đã xa… nghĩa là không trở lại
Để hiên tôi rơi rụng những âm thừa

Tôi trở lại…Hát ngu ngơ. Và nhớ
Ánh đèn vàng ấm áp suốt mùa thi
Không có em mỗi mình tôi tựa cửa
Phía hoàng hôn tím ngắt bóng chiều đi

Bầy sẻ cũ đã cùng em đi mất
Hiên xưa thèm đến khát một lời chim
Tôi lặng lẽ thả khói vào mây xám
Nhận ra hoa vàng sắc nhớ im lìm.

Nguyễn Liên Châu

VỌNG ÂM MÙA VỌNG

 

Vườn đông vọng tiếng cành khô gãy
Tiếc ngu ngơ một thuở khăn quàng
Thuở quỳ nguyện nhìn lên chợt thấy
Chúa cũng rưng buồn với thế gian

Chân ngượng ngập đi tìm mùa vọng
Sầu tê lòng se giá dòng tin
Chuông thánh lễ rụng âm trầm thống
Nhấp nháy sao kiếp nạn chúng sinh

Lần khổ hạnh ngược xuôi xuôl ngược
Luân hồi nhau cõi thế phù vân
Màu đông xám từng dòng cựu ước
Những cành khô gãy giữa phúc âm

Vọng đâu đó tiếng chim ngày cũ
Buổi tiệc ly nến thẳng hai hàng
Trong veo sáng ân tình thánh nữ
Ngạo mạn mình tập viết chữ ngoan

Những bài thơ xám màu đông xám
Giấu riêng nhau hang đá tình thiêng
Từng vần cháy bung mình tận hiến
Bay tàn tro một cách ưu phiền

Đêm vọng âm an nhiên mùa vọng
Thèm tay nhau thay những khăn quàng
Ta trót treo tình lên thập giá
Nên đành rét lạnh những đa mang.

Nguyễn Liên Châu

MƠ HỒ CÂU THƠ CŨ

 

Chiều lững thững câu thơ tuổi trẻ
Cọng cỏ xanh nhằn giữa môi khô
Phố lơi hơi theo ngày đã nhẹ
Dốc co ro mù sương ấu thơ

Bất chợt trắng một bông cúc dại
Thềm rêu em lạ lẫm ân tình
Màu mây cũ ngẫu nhiên ghé lại
Nghe như ai vừa gọi tên mình

Xa lăng lắc âm ba nguồn cội
Dội chật lòng ẻo lả ly hương
Hồn khằn tiếng núi đồi già cỗi
Rót vàng phai chưng hững âm buồn

Tìm lại chút thân quen chẳng thấy
Lựng chựng chân lạc lõng quê nhà
Sót lụn vụn câu thơ mười bảy
Mịt chân dung mờ tít ngày xa

Mơ hồ ta câu thơ tuổi trẻ
Rớt rơi trong quá vãng vàng son
Quành tìm nhặt vần rưng lạnh lẻ
Chai đầy tay những vết sống mòn

NGUYỄN LIÊN CHÂU

PHÁCH HỒN NHỊP KIẾP

 

Tặng Nguyễn Một
Cảm tác nhân đọc “Đất trời vần vũ”

Trong nhau mà thất lạc nhau
Người dạt đâu? Ta bạt đâu? Trùng trùng…
Gào khô khản cái tên chung
Vẫn thăm thẳm… vẫn dửng dưng… Mịt mù!

Tiền thân hạt bụi phù du
Hiện thân hành xác cõi hư phù trần
Kiếp người đều nhịp xoay vần
Cốt hồn hồn cốt ngỡ gần mà xa

Ma là người. Người là ma
Ta là ai? Ai là ta? Đoạn trường…
Một mai xác chỉ còn xương
Hồn vất vưởng cõi trần truồng trẽn trơ

Âm dương lẩn quẩn bến bờ
Sống ghé chết dạt hư vô kiếp người
Nghĩa tình đọng một chút vui
Sân si hoá thạch ngậm ngùi nhân gian

Lời nguyền man dại hoá vàng
Vết dao thốc ngược bàng hoàng cõi thiêng
Đất trời vần vũ chao nghiêng
Bể dâu đoạn nỗi lại liền bể dâu

Trong nhau mà mãi mất nhau
Phách hồn nhịp kiếp…
đâu đâu…
tìm tìm…

Nguyễn Liên Châu

LÓC CÓC NGỰA Ô

Ngựa ô khớp bạc…bông vàng…
Câu lý thơ mộng mơ màng vu quy

Ngựa chưa khớp bạc chân đi
Xe hoa ai đã đâu lì nhà em
Trách người giả ngộ không quen
Ngẩn ngơ đường đất gập ghềnh khó đi
Lóc ca lóc cóc so bì
Đường xe tráng nhựa phẳng lì nàng qua

Ngẩn ngơ một nỗi buồn ta
Gõ ly tự hát bi ca giễu mình
Thế là xong, một mối tình
Xe hoa rồ máy…Bất bình ngựa ô
Nhà nghèo chưa kịp giăng thơ
Dinh người đã rộn tiếng tơ tiếng đồng

Đanh xin hát ngọng đôi dòng
Lóc ca lóc cóc…điếng lòng ngựa ô.
Nguyễn Liên Châu