
Đêm mưa buồn đau ngất. Trăng chết vội bên thềm. Mình, hai con ngựa trắng. Vờn tình trong bóng đêm
Và hai hàng bạch lạp. Ảo ảnh một đường đi. Đêm mưa sầu chín rụng. Một trái tình biệt ly
Thời gian như đã chết. Ta đốt vội trầm hương. Hơ từng trang sách lật. Ngựa trắng quỵ bên đường
Em về trong huyễn mộng. Mờ ảo như hồn ma. Cắm một nhành hoa trắng. Cười bên giường mộng ta
Nằm mê man chợt nhớ. Mắt em ngời lưu ly. Ta tỉnh người ngồi dậy. Ngâm một bài Đường thi
Gió lay bên bờ dậu. Mưa tạt ở hiên ngoài. Đêm cười lên run rẩy. Bấc lụn đĩa dầu hao
Đêm mưa đùn mái dột. Tí tách rớt sau nhà. Đêm mưa lòng ảo nảo. Thương em đời quỳnh hoa
Có ta trong sợi mưa. Quay vù về dĩ vãng. Ướt từng đoạn bài thơ. Chút tình riêng lãng đãng
Đêm mưa buồn sương khói. Nhớ em vàng canh khuya. Hai ta là ngựa trắng. Đá nhau, hí, khi về
Đêm mưa dài hạt lệ. Ta trong một toa tàu. Thương em, dòng sông nhỏ. Tình chẻ sợi khổ đau
Tình ngửa tình mái dột. Nhớ em, trăng, chiêm bao. Một vành khăn tang trắng. Phủ liệm đời hôm nao
Đêm mưa buồn đau ngất. Nằm gối sách bên giường. Có hai con ngựa trắng. Đá nhau một bên đường…
Nguyễn Liên Châu
(1972)