PHỐ NGỌC LAN

Mỗi chiều mỗi sáng về qua phố
Vẫn mảnh trời riêng mỗi hồn riêng
Chỗ ngồi hơi ấm vay mượn cỏ
Cỏ mượn trùng vây vạn nỗi niềm

Ngày nọ không em mình phố biết
Ngọc lan rụng xuống vệt sao thầm
Vườn khuya không nhớ người qua đó
Mà xốn xang hoài dấu môi câm

Em nhớ dùm ta cành sương khói
Buồn khẳng khiu buồn chín đìu hiu
Mùa chim di trú dăm cánh mỏng
Thả vội vào đêm vạt nắng chiều

Ta nhặt dùm ta bờ tóc biếc
Ta ủ dùm ta tuổi xanh giòn
Rượu thiên thu rót tràn hư ảo
Say mèm từ độ ngọc lan hương.

BÙI DIỆP

ĐỂ NẮNG TRỔ HOA

Nắng ở đằng đông thương mưa lả
Đằng tây chiều gió buốt đồi sương
Có chàng du tử không nhớ tuổi
Tìm nửa đời sông chửa gặp nguồn

Ơi đẹp đêm nào em chuốc độc
Hoa hồng hấp hối chẳng trối trăn
Câu thơ nằm khóc bên sân khấu
Người về tuồng vãn bước lần khân

Hình như ta gặp trong tiền kiếp
Một mái nhà xa lá rất xanh
Trời cũng rất xanh và lệ nữa
Ứa trên cười nụ sen long lanh

Hình như ta gặp em đâu đó
Gánh giúp đời nhau mòn vai đau
Hát giúp buồn nhau bài vui lả
Giữa đường cơm áo lắm lao đao

Ngày vẫn ngày lên chiều vẫn xuống
Buồn vui em nhé cứ thiệt thà
Ta đem về núi mầm cây nhỏ
Để nắng qua đèo nắng trổ hoa.

BÙI DIỆP

TỪ EM

Từ em chiều bỗng thiệt hiền
Mở ra những cánh chim quyên về ngàn
Địa đàng quyến luyến khăn san
Bỏ quên cơn lạnh trên hàng lá khô

Nhạc từ em chín bao giờ
Ngọt thơm môi biếc thơ thơ vai hường
Chúa từ tâm giấu khói sương
Một đêm tay ấm miên trường phúc âm

Con sông dài mấy dấu dầm
Nước về qua phố bến nằm đợi trăng
Ngõ tóc thề gió phân vân
Vang hồi chuông thánh trong ngần Giáng Sinh

Cỏ hân hoan cỏ niệm tình
Từ em Chúa cũng hiển sinh ngọt bùi
Từ em em nói em cười
Phố mùa đông đã lần hồi nắng lên.

Bùi Diệp

CÕI MÌNH

Khẽ khàng ừ khẽ khàng thôi
Dăm con kiến liệng ngắm trời thênh thang
Bao giờ giông bão về ngang
Bao giờ dâu bể giăng hàng nhớ nhung

Rừng tâm là cõi mịt mùng
Ta tìm ta lạc chập chùng tỉnh mê
Nắng khuya mưa sớm dãi dề
Cô đơn là cõi bộn bề rỗng rinh

Em rao thất lạc cuộc tình
Mùa nao ký gửi trên cành trầm luân
Có ai vác nốt hư không
Trải lên thao thức lòng sông vỗ đầy

Sóng ngầm con mắt vẫn cay
Rơi trên mầm cỏ hạt gầy phiêu sinh
Về thôi mình nắm tay mình
Nắm tay mình giữ cõi mình về thôi…

Bùi Diệp

SAO KHÔNG LÀ HƯƠNG MÙA XƯA

Sao không là hương mùa xưa
Thơm qua đồng mùa chinh chiến
Sao không là buồn sợi tơ
Giăng mờ tình người ly biệt

Sao không là bàn chân nhỏ
Tìm về lối cũ đường quê
Sao không là lời hò hẹn
Những chiều nhạt nắng chân đê

Buồn ơi là ngày tháng mất
Đêm rằm lời nguyện gió bay
Tay bưng củ gừng đĩa muối
Mà lòng đánh mất nồng cay

Thương mẹ suốt đời tần tảo
Cánh cò mang nặng lời ru
Chén cơm khoai nhiều hơn gạo
Vẫn vàng bông cúc chiều thu

Ngày đi ai nề xương máu
Buổi về ai ngại khổ nghèo
Một chiếc lá rừng – nỗi nhớ
Chông chênh cánh võng lưng đèo

Tay làm lại trồng, lại cuốc
Có còn nuôi nổi ước mơ
Sao ta không là ngọn gió
Bay đi khắp bến cùng bờ

Phanrang, III. 1990
Bùi Diệp

KHÚC CỎ RU MƯA

Quý mến về anh Lê Sa, thi sĩ chân đất

ngủ đi sông nhỏ ngủ đi
mưa mai đã tắt chờ chi nắng chiều
để quên ngày tháng tiêu điều
rằng trong thăm thẳm đã nhiều lặng câm

trầm luân duyên rớt chỗ nằm
bãi dài cát mỏi cỏ đằm đìa đau
ngủ thôi rồi sẽ ngàn lau
tóc mây trắng xóa một màu xót xa

ngủ thôi này khúc ông cha
lên rừng xuống biển quê nhà à ơi
rong rêu chết nửa miệng cười
còn mong hát giữa trăng đồi từ tâm

phù sinh ngang một cốc trầm
rượu không phù phiếm bằng dăm mụn sầu
ngủ đi tôi, ngủ thật sâu
rồi quỳ xuống cỏ tạ màu nguyên xanh

Bùi Diệp

MÙA XUÂN THẠCH THẢO

 

Một chiều phố lạ nhiều sương khói
Viễn du không hẹn giữa ngày xa
Ta bỗng lạ chưa lời sông vắng
Sông chửa mưa về sao mù sa

Sông chưa về lại nguồn thăm thẳm
Rừng ở nơi nào suối tịnh ngôn
Bàn chân bước mỏi trăm miền gió
Rêu bám đời dài nhớ muôn phương

Mùa xuân áo mới chừng thạch thảo
Ta nghe đâu đó tuổi thu về
Tóc dài tà lụa sân trường vắng
Mùa hạ xanh giòn trăm tiếng ve

Mùa tôi tám hướng xa xa lắm
Xuân chẳng còn xuân hạ thôi hồng
Chiếc lá vàng hơn chiều đông nắng
Cội bàng già góc phố bâng khuâng

Mùa tôi yêu quá vòm sao nhỏ
Sao của đêm nào sáng dạ hương
Mùa tôi xuân biếc dài con nước
Qua cầu phố rộng hướng trùng dương

BÙI DIỆP

NHỮNG NGÀY XƯA THẬT LÀ XƯA

 

Em kìa trên nhánh sầu đông
Có con chim nhỏ bay vòng tới lui
Chắc là chim tạ cuộc vui
Gói vài áo xống lên đồi tình lang

Thở than chỉ héo lòng vàng
Nhìn sang hàng xóm hiên tràn nắng mai
Biết sông vẫn lạnh đêm dài
Suối khe rồi cũng đoạn đoài núi non

Xếp dùm em tuổi phấn son
Thuở mây quấn quýt lá còn thơm môi
Hồn nhiên dan díu cuộc chơi
Những ngày phố xá về ngồi quán trưa

Những ngày xưa thật là xưa
Nửa mưa nửa nắng nửa trưa nửa chiều
Nửa rộn ràng nửa đìu hiu
Nửa e ngần ngại nửa liều tâm giao

Trách chim tiếc nửa câu chào
Sầu đông vẫn tím nôn nao ới người.

BÙI DIỆP

TÔI LẠI GẶP NHỮNG TRIỀN HOA DẠI

 

Tôi lại gặp những triền hoa hoang dã
Nở trong ta như con chữ vô tình
Hoa không thể đo lòng người khôn dại
Chỉ sắc màu làm vọng động u minh

Sau nụ ấy chẳng còn chi dâu bể
Sau làn hương là đêm ngát tình nhân
Hoa gió sương quên tiểu nhơn quân tử
Đường trăm năm đôi chân vấp bao lần

Ngôi nhà cũ bậc thềm xưa cũng cũ
Chỉ bước quen người như nắng qua đèo*
Gió vô tâm nhắc hoài bài ca lá
Rụng trong chiều thanh âm rỏ đìu hiu

Người ký thác với hồn cây tình cỏ
Ngôi nhà xưa đã rệu rã trăm phần
Nếu thương mến chút tình xanh nồng ấm
Hãy về nghe khúc lá ăn năn.

BÙI DIỆP

NGƯỜI HẸN TRĂM NĂM

 

người hẹn trăm năm phía đó
tằm tơ treo nửa khuôn đời
lênh đênh phận con chữ nhỏ
mặt trời cũng chỉ trò chơi

mặt người đang mùa nhật thực
lá non héo nửa miệng cười
ai bán một lời chân thật
thơ về mua mảnh tình rơi

nếu có bình yên đỉnh gió
phù vân lần lữa cuộc người
trên ngón xương gầy vò võ
trôi dài sợi bạc đời ơi

gót cùn loanh quanh ngõ hẹp
nghe mưa qua đó miền xa
ướt cánh thiên cầm mấy thuở
tha hương đâu cũng quê nhà

ta biết hôm nay còn gặp
mặt cười phố xá thân quen
ta tin lá không hờ hững
xanh suốt mùa thu muộn phiền

Bùi Diệp