một tôi với một chỗ ngồi
bông mây trắng xuống chim đồi nhạc lên
chỗ này là khúc thiên tiên
sao con quyên nhỏ lạc miền hà khê
mái tình ê ẩm rủ rê
phố xuôi mấy bận xáng xề sang sông
nhà bên kia phố long nhong
người bên ni phố lòng nhòng ngựa xe
em quên vuốt mớ tóc thề
bạc như rừng núi vỗ về lá thưa
tôi quên mình tuổi cũng vừa
khô cong cọng cỏ chờ mưa bên ngàn
tang tình câu nguyện đa mang
chân như hóa khói về ngang quê nhà
chim quyên ăn nửa trái cà
con trùn nằm khóc hồn ma bãi bồi
ru hoài chi khúc sông vơi
nửa đêm trái mộng rụng ngoài thanh âm
nửa đêm nhộng nức kén tằm
tơ người năm cũ dệt đằm thắm xưa.
BÙI DIỆP