CHỦ NGHĨA BÀNH TRƯỚNG BẮC KINH

sonnghi

Lời nói đầu: Muốn hiểu rõ bản chất của CHỦ NGHĨA BÀNH TRƯỚNG BẮC KINH, chúng ta cần thấu triệt bộ mặt thật của cái chế độ phi nhân tại Trung Quốc (TQ) hiện nay. Chia sẻ sau đây khá dài, nhưng xin quý vị bỏ chút thì giờ đọc để hiểu rõ hơn tình hình sôi bỏng hiện nay tại biển Đông.

Thế vận hội tại Luân đôn lần thứ XXX đã kết thúc. Trung quốc (TQ) đoạt được 88 huy chương, gồm 38 Vàng, 27 Bạc, và 23 Đồng. Trong suốt 4 năm khổ luyện, các lực sĩ của 204 quốc gia thi thố tài năng tại Thế Vận hội Luân-đôn. Cao điểm của cuộc tranh tài đã đi đến hồi kết cuộc, qua đó sự thành công của các lực sĩ đoạt giải sẽ là niềm hãnh diện của riêng mình và sau nữa cho chính quốc gia họ.

Bất cứ vinh quang nào cũng đều có giá riêng của nó. Huy chương vàng là vinh quang cao quý nhất tại Thế Vận Hội (TVH), nhưng cái giá phải trả của các lực sĩ Tàu có xứng đáng không? Hơn nữa, mục đích khi tranh tài nói lên tinh thần thượng võ nhằm tạo sự hài hòa thông cảm giữa các nước với nhau. Dùng thể thao để thăng tiến ngoại giao, cũng như phát triển sự giao hảo giữa các quốc gia. Vì vậy, thắng không thua, bại không nản. Đó mới là tinh thần cao quý nhất trong các cuộc tranh tài tại TVH.

Các lực sĩ trước khi chuẩn bị tranh tài đều theo một thời khóa biểu khắc nghiệt, một sự luyện tập ráo riết, nhưng bên cạnh họ vẫn theo đuổi một đời sống riêng cho mình, cho gia đình. Các lực sĩ Tàu khi được tuyển chọn, họ thuộc về “tài sản” quốc gia, không còn biết đến gia đình, chẳng có một cuộc sống bình thường như bao nhiêu người khác. Những gia đình có con cái được nhà nước tuyển chọn, chắc chắn họ không có quyền từ chối, mà phải chấp nhận hiến con. Chỉ có một điều an ủi là miếng cơm manh áo khỏi phải lo, đã có nhà nước lo. Nhưng xem như mất con. Nếu những cha mẹ này có sự lựa chọn, chưa chắc họ chấp nhận giao con cho nhà nước. Ngoài ra, đa số đời sống nông dân đều khổ nên thoát được được nào mừng đứa nấy. Vì thế hàng năm có đến chục ngàn em bé được tuyển chọn để bước vào một chương trình luyện tập gian khổ, quá gian khổ, mất hết tuổi thơ.

Wu Minxia (1a, 1b, & 1c), một lực sĩ trẻ thuộc bộ môn phóng xuống nước, sau khi đoạt huy chương vàng mới được tin cả hai ông bà nội vừa qua đời, đồng thời mẹ của cô đang chống chỏi với căn bệnh ung thư. Trong suốt thời gian luyện tập và tranh tài, cô không hề biết những tin tức đau buồn này. Theo ký giả Jordan Rabinowitz, cha mẹ quyết định dấu tin buồn để cô an tâm luyện tập và tranh tài. Cha mẹ cô dấu hay nhà nước bắt buộc cha mẹ phải dấu? Chắc chắn phải có sự can thiệp của chính quyền cộng sản. Như trên đã trình bày, cha mẹ hoàn toàn không có một quyền hành gì vì đứa con đã thuộc về “tài sản” của nhà nước. Người cha, ông Wu Yuming nhìn nhận, đứa con gái Minxia không hoàn toàn thuộc về gia đình, và cả hai vợ chồng không hề dám nghĩ đến chuyện hưởng mái ấm gia đình với đứa con, (nguyên văn: He also confessed that his daughter doesn’t really belong entirely to him and his wife, and that they don’t even dare think about things like “enjoying family happiness”). May mắn cho Minxia vì cô đoạt huy chương vàng, còn những lực sĩ khác đoạt huy chương bạc và đồng thì cơ quan thông tấn của nhà nước không hề đếm xỉa hay chúc mừng một lời nào. (China’s state news agency isn’t even congratulating silver or bronze medal winners, only those who earn gold). Phải là vàng kia. Phải là đứng đầu trên thiên hạ kia mới được. Sự háo thắng của tộc Hán bệnh hoạn đến độ không thể hiểu nổi.

Tính nhân bản ở đâu? Một đứa trẻ bị cắt đứt sự liên hệ với gia đình, không còn những vui chơi ở tuổi thơ với bạn bè để đi vào một thời gian luyện tập khắc nghiệt. Wu Minxia được dùng như một công cụ để phô trương sự “vĩ đại” của đảng cộng sản Tàu. Khi con người bị dùng như một món đồ vật, nhân phẩm đã bị chà đạp một cách dã man. Wu Minxia không phải là một trường hợp cá biệt nhưng nó xảy ra nhan nhản một cách có hệ thống trên toàn bộ nước Tàu.

Câu hỏi đặt ra là tại sao nhà nước Tàu lại phải phô trương khí thế tại thao trường quốc tế một cách tuyệt đối như thế, mà không hề màng đến giá trị con người. Thưa họ dùng con người để đánh bóng chế độ nhằm thỏa mãn tham vọng của CHỦ NGHĨA DÂN TỘC CỰC ĐOAN.

Muốn hiểu rõ cái chủ nghĩa này được hình thành như thế nào, chúng ta cần lần lượt giở lại trang sử của Tàu. Trước hết hãy bàn về thời điểm sau khi Đặng Tiểu Bình (ĐTB) công du từ Mỹ về. Ông chủ tịch ngỡ ngàng khi thấy cả một nước Mỹ hùng mạnh, tiêu biểu cho chế độ tư bản mà theo niềm tin cộng sản xã hội này đang dãy chết. Về nước, ĐTB cương quyết loại bỏ cách xây dựng XHCN kế thừa của Mao mà biến đổi thành một chế độ nửa nạc nửa mỡ, lập lờ đánh lận con đen giữa tư bản và cộng sản và được nhà nước Tàu gọi là Định Hướng XHCN, qua câu nói kinh điển: không cần biết mèo đen hay mèo trắng, miễn là bắt được chuột. Từ đó, đảng viên tha hồ làm giàu miễn là làm thế nào để áp đặt được cái đảng cộng sản lên đầu dân chúng. Khi bật đèn xanh cho các đảng viên làm giàu, vô tình họ đã phỉ nhổ vào mặt 2 ông Mác-Lênin, khi chủ trương của chế độ cộng sản là vô sản (không có tài sản riêng). Hiện nay chỉ còn nước Bắc Hàn và Cuba là theo đúng khuôn mẫu của chế độ cộng sản mà thôi.

Nhờ thức thời thay đổi và trộn lẫn lý thuyết thành một nồi tả-pí-lù chủ nghĩa, TQ đã nhanh chóng trở thành một cường quốc tại vùng Đông-nam-á. Từ đầu thế kỷ 21 đến nay, tổng sản lượng quốc gia của TQ (GNP, Gross National Product) tăng đến độ chóng mặt, từ 2.95 nghìn tỉ (trillion) đến 11.3 nghìn tỉ; tăng 283% trong vòng 11 năm (từ 2000 đến 2011) (2). Thường thì GNP trung bình tăng 3% là điều hết sức mong đợi của một quốc gia tiên tiến. Riêng TQ chỉ trong vòng 11 năm, GNP của TQ tăng gần gấp 3 lần. Khi quốc gia giàu đột biến theo biểu đồ của parabola, tính dân tộc độc tôn nổi dậy. Như một anh nhà quê đột nhiên giàu xổi, máu Hán tộc trong người lại có dịp vùng lên dữ dội hơn bao giờ.

Giống Hán chỉ là một trong 5 sắc tộc tạo nên TQ, gồm có Hán, Mãn, Tạng, Mông, và Hồi, trong đó tộc Hán đông hơn cả. Lịch sử nước Tàu bị các rợ Hung nô hoặc các sắc dân chung quanh chiếm đóng toàn thể bờ cõi. Một thời Thành Cát Tư Hãn làm mưa làm gió chiếm lĩnh Trung nguyên (1279 AD), tộc Hán bị xem là thứ yếu. Quân Mông cai trị cả nước Tàu và lãnh thổ trải dài mãi đến tận Ba-tư (Iraq). Vó ngựa quân Mông cổ đi đến đâu, cỏ không thể mọc đến đấy. Thế mà quân Nguyên bị vua Trần Thánh Tông và Đức Trần Hưng Đạo đánh bại 3 lần, năm 1258, 1285, và 1288. Gần đây nhất, Tàu bị sắc dân Mãn Châu cai trị trong suốt gần 3 thế kỷ và chỉ chấm dứt sau cuộc cách mạng Tân Hợi (1911) do Tôn dật Tiên khởi xướng. Thời gian này, người Hán bị bắt buộc phải cạo đầu và thắt đuôi sam như người Mãn. Quân nhà Thanh bành trướng đến tận Mông cổ, Tây tạng, Tân cương, và một phần nước Nga nhưng đám quân này, một lần nữa vẫn bị thua không còn manh giáp tại Hà hồi, Ngọc hồi bởi đạo quân đầy quyết tâm của vua Quang Trung Nguyễn Huệ, khởi quân từ đất Phú Phong (Bình định). Như thế, trong suốt mấy nghìn năm TQ khi thì bị chia năm xẻ bảy, khi thì bị các nước chư hầu cai trị, và tộc Hán chỉ mới được khôi phục gần đây, sau cuộc cách mạng tháng Mười do Mao cầm đầu (1949), mở ra một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử TQ, khi đảng cộng sản nắm quyền lực tuyệt đối.

Dân Tàu luôn hãnh diện về hai người: đó là Tần Thủy Hoàng và Mao trạch Đông. Hai người này áp dụng một lối cai trị sắt máu, giết không biết bao nhiêu là dân chúng. Khi vua Tần (221 BC) lên nắm quyền ra lệnh giết hết các nho sĩ, học trò, và đốt sách. Suốt thời gian Mao nắm quyền (1949-1976), người ta ước đoán có khoảng 65 triệu người dân bị giết, nhất là qua hai cuộc cách mạng Đại Nhảy vọt (1958) khiến khoảng 20 triệu người bị chết đói, và cuộc cách mạng Văn hóa đẫm máu nổ ra năm 1966 nhằm củng cố quyền lực của Mao (xem The Blackbook of Communism) (3a & 3b). Ngoài giết người như ngoé để duy trì địa vị độc tôn của đảng cộng sản, Mao còn hoang dâm vô độ. Theo cuốn sách “The Private Life of Chairman Mao” của bác sĩ Lý chí Thỏa (Li Zhisui) (4) thì Mao hằng đêm lên giường với 2, 3 cô gái trẻ. Có thơ rằng:

Bác Mao cân nặng tạ hai
Thịt ùn lên mặt, mặt hai ba cằm
Người dân Trung Quốc thì thầm
Nó là Đổng Trác nhưng dâm hơn nhiều
Nguyễn chí Thiện

Một ông vua và một ông chủ tịch giết người lạnh lùng và hoang dâm đến vậy nhưng dân Tàu vẫn luôn sùng bái. Tại sao vậy? thưa vì nhờ hai ông này mà nước Tàu thống nhất một cõi sơn hà, đưa tộc Hán lên hàng đầu trên các sắc dân.

Lá cờ của Tàu có hình 5 ngôi sao. Ngôi sao to nhất tượng trưng cho tộc Hán, còn lại là các sắc tộc Mãn, Mông, Tạng, và Hồi. Từ khi cộng sản nắm chính quyền, tộc Hán mới trở thành công dân hạng nhất. Và cho đến gần đây khi nền kinh tế tăng triển không ngừng nâng Tàu lên thành một trong những cường quốc thì niềm hãnh diện của tộc Hán lại bừng bừng khí thế hơn bao giờ.

Lòng kiêu hãnh về dân tộc thái quá này bắt đầu từ cái tên gọi. Trung hoa, chữ “trung” có nghĩa là ở giữa, và mặc nhiên xem các nước láng giềng là chư hầu, như VN, Lào, Miên, Miến, Thái, Mã, Nam dương… Lịch sử VN cũng nói rõ hằng năm triều đình ta đều phải đi cống Tàu, gồm vàng, bạc, ngà voi, và những thứ hiếm quý khác. Ngay cả lúc thắng giặc Tàu, VN cũng phải đi cống để giảng hòa. Duy chỉ có một lần, VN vẫn phải đi cống sau khi thắng trận nhưng không phải với thân phận của nước chư hầu nhưng với lòng kiêu hãnh của một nước VN tự chủ. Đó là thời vua Quang Trung Nguyễn Huệ. Không những được vua Càn Long nhượng bộ bằng cách gả công chúa cho mà Nguyễn Huệ còn ngang nhiên đòi hai bang Quảng Đông và Quảng Tây nữa. Triều đình Tàu lúc đó gần như đã chấp nhận thì vua Quang Trung ngã bệnh và mất. Nếu Nguyễn Huệ sống thêm vài năm nữa thì bờ cõi nước VN bây giờ chẳng phải là Ải Nam quan mà trải dài xa lắc xa lơ bên kia biên giới Tàu.

Một đồng nghiệp của tôi người Tàu có lần nói rằng môn lịch sử dạy ở các trường học Đài loan đều cổ võ một tư tưởng nước Trung hoa là một nước lớn, nằm ở giữa và các nước chung quanh chỉ là thứ yếu. Ở một nước dân chủ như Đài loan mà học sinh Tàu còn bị nhồi nhét tư tưởng về chủng tộc độc tôn đến vậy thì huống gì ở lục địa Tàu, một nước cộng sản. Lòng tự hào về dòng giống Hán lại càng tăng cao khi nước Tàu trở thành cường quốc. (Bởi vậy tôi đề nghị đừng gọi là Trung hoa hay Trung quốc nữa, mà cứ gọi thẳng thừng là Tàu. Không gì chúng ta phải công nhận chúng là trung tâm của châu Á.)

Nhà nước Tàu dùng các phương tiện truyền thông để cấy vào đầu dân chúng Tàu rằng VN ngang ngược, tiểu nhân, ăn cháo đá bát (xung đột năm 1979), lấn biển và chiếm đất của Trung quốc. Vì thế tinh thần Hán tộc hung hăng của người dân Tàu dâng cao ngùn ngụt và luôn kêu gào xua quân dạy cho VN thêm một bài học nữa, phải đánh dập đầu mấy thằng An-nam chứ họ đâu ngờ rằng thực tế hoàn toàn ngược lại, đảng CSVN sẵn sàng dâng hiến bờ cõi cho Tàu, chuyển dần VN thành một quận thuộc Trung hoa, và cam tâm làm thái thú, miễn là họ vẫn ngồi tại Bắc bộ phủ.

Thật sự, lòng yêu tổ quốc, yêu giống nòi chẳng có gì là xấu nếu không nói là cần dạy dỗ cho con cháu từ lúc còn nhỏ, cần cổ võ trong xã hội một tinh thần tự trọng, biết tự ái dân tộc. Nhưng khi dạy dỗ về lòng yêu nước cho người dân không có nghĩa là dạy luôn cho chúng phải khinh thường các nước láng giềng. Hãy xem nước Nhật, tinh thần dân tộc họ cao lắm. Họ biết tự trọng, biết xấu hổ khi làm một điều gì hại đến thanh danh quốc gia. Tinh thần võ sĩ đạo một thời sẵn sàng mổ bụng (harakiri) chết chứ không chịu nhục. Đã có lúc dân Nhật quá đề cao chủ nghĩa dân tộc, và hậu quả là đưa đến Thế chiến II, để biết bao sinh mạng phải tiêu vong. Nhưng từ sau Thế chiến II đến nay, họ xây dựng một nước Nhật phú cường trên quan điểm bình đẳng về ngoại giao, tôn trọng công pháp quốc tế. Thời bây giờ không còn cái thời các đế quốc đem quân đi đô hộ, ngang nhiên chiếm đóng các nước và bòn rút tài nguyên đem về mẫu quốc như vào thời thế kỷ 18, 19 nữa.

Chủ nghĩa dân tộc cực đoan đã được tuyên truyền rộng rãi trong mọi tầng lớp của người dân Tàu, kích thích lòng yêu tộc Hán một cách mù quáng bất chấp luật lệ quốc tế hiện hành (5). Nhà nước cộng sản Tàu đã cố tình bóp méo sự thật để gây ra một tình trạng bất ổn hiện nay ở biển Đông. Và từ chủ nghĩa này đẻ ra một thứ quái thai khác, đó là chủ nghĩa bành trướng Bắc kinh.

Trước hết, cần điểm lại các loại chủ nghĩa để đưa đến chủ nghĩa bành trướng hiện nay.

1. Chủ nghĩa địa phương (Chauvinism): Khái niệm Chauvinism (vc dịch là chủ nghĩa địa phương, đúng ra là chủ nghĩa độc tôn) bắt nguồn từ thời Napoleon. Anh lính Tây Nicholas Chauvin yêu nước đến độ xem dân tộc Pháp là dân tộc vô song, thập toàn, tuyệt đối trên hết mọi dân tộc khác. Đây là một lối kỳ thị chủng tộc, xem các dân tộc khác là thứ yếu và chỉ có dân tộc mình mới hay nhất, giỏi nhất.

2. Chủ nghĩa Phát-xít (Fascism): (6a & 6b) chủ nghĩa này xem một chủng tộc là thượng đẳng. Vì chỉ có một chủng tộc đáng sống nên tất cả những dòng giống khác cần phải hy sinh (loại bỏ, giết chết). Hitler chủ trương chủng tộc Aryan (Đức) là dòng giống thuần chủng, tuyệt luân. Những chủng tộc khác có quá nhiều khiếm khuyết như tật nguyền, ốm yếu về thể lực, trí óc kém minh mẫn đều cần phải loại trừ. Đã có thời gian Hitler tuyển chọn những người đàn bà Đức thuần chủng nhằm phát triển giống Aryan. Họ được bồi bổ, mang thai và chỉ nằm đẻ. Mộng của Hitler là làm lại một thế giới chỉ có một giống dân Aryan duy nhất. Vì vậy hắn tận diệt tất cả mọi sắc dân khác, tiêu biểu nhất là dân Do thái vì giống dân thiểu số (minority) không thuộc Aryan này đông nhất tại nước Đức vào lúc Hitler nắm quyền. Chủ nghĩa này trọng nhân mạng của người dân nước họ nhưng lại tàn ác không nương tay với dân các nước khác.

3. Chủ nghĩa Cộng sản (Communism): (7a & 7b) về chính sách và chiến lược thì phát-xít và cộng sản là hai anh em ruột. Hai chủ nghĩa này chủ trương dùng bạo lực để trấn áp, bắt bớ, tù đày, tra tấn, và giết chết để giữ vững uy quyền tối thượng của đảng. Tuy dùng một chính sách bạo lực nhưng Phát-xít lại thù ghét cộng sản và ngược lại, cứ như hai anh em cùng cha khác mẹ tranh giành của cải. Năm 1991, khi thành trì cách mạng ở Nga sụp đổ kéo theo biết bao là thần tượng được tôn sùng một thời gian dài kể cả Lênin, Stalin, Erich Honecker (Đông Đức), Nicolae Ceausescu (Romania). Chỉ riêng Castro (Cuba), Kim Il-sung (Hàn), Mao (Tàu), Hồ chí Minh (VN) là vẫn còn được tôn sùng mặc dù đại đa số quần chúng không thiết tha gì với chủ nghĩa này nữa. Những trang hồ sơ mật được vén lên dần dần từ thư khố của Nga và các nước từ bỏ chủ nghĩa cộng sản, và bộ mặt của những lãnh tụ này lộ nguyên hình là những con người đầy đủ thất tình và lục dục như mọi con người bình thường khác. Sự giống nhau của hai chủ nghĩa này là sự sắt máu, giết người không gớm tay đến độ ghê tởm. Sự khác biệt giữa hai chủ nghĩa này là phát-xít chủ trương tiêu diệt những chủng tộc khác ngoài chủng tộc Aryan, còn cộng sản chủ trương giết bằng hết dân của chính mình, và cổ võ những nước khác giết dân của họ bằng câu nói, “Vô sản các nước, đoàn kết lại!”. Cánh đồng chết (the Killing Fields) ở Kampuchea là chứng nhân của một sự sa đọa về lương tâm con người khi thế giới gần như ngoảnh mặt trước sinh mạng của gần 1.5 triệu người Khmer chết tức tưởi và đau đớn bởi Polpot, một người Khmer cộng sản, chỉ trong vòng 3 năm (1975-1978).

Trong khi Phát-xít chủ trương tiêu diệt những chủng tộc phi-Aryan thì cộng sản lại chủ trương tiêu diệt giai cấp. Họ có thể hy sinh (giết) một vài thế hệ để xã hội bắt đầu toàn những người cộng sản. Bởi vậy giai cấp tư hữu không bao giờ có đất sống trong chế độ cộng sản nhưng phải bị tiêu diệt đến tận cùng. Sự thật thế nào? Với khẩu hiệu mới “Định hướng XHCN” của Tàu (VN rập khuôn mô hình Tàu), cộng sản vẫn chủ trương loại bỏ một giai cấp nhưng lại thành lập một giai cấp mới với bản chất giống in hệt giai cấp cũ, nghĩa là ăn trên ngồi trốc, hưởng thụ và sa đọa. Ở nhiều mặt, giai cấp này còn sa đọa và tàn bạo gấp nghìn lần giai cấp mà họ đã tiêu diệt. Như thế, cấu trúc trong xã hội tuy thay đổi nhưng hình thái kinh tế giống nhau, và hậu quả là gây ra mức độ bất công ngày càng tăng cao.

4. Chủ nghĩa Bành trướng (Expansionism): chủ nghĩa bành trướng đã bắt đầu từ thế kỷ thứ 19, khi các đế quốc Pháp, Anh, Tây ban nha, Bồ đào nha…v..v. tìm cách phát triển thị trường. Vào thế kỷ trước đó chủ nghĩa tư bản mới chập chững lớn lên. Sản phẩm vật chất được tạo ra để đáp ứng sự tiêu dùng của người dân ngày càng tăng. Chính sự sản xuất ồ ạt không có hệ thống khoa học tạo ra những của cải thặng dư nên những đế quốc phải tìm thị trường để tiêu thụ. Và cũng chính sự sản xuất không kế hoạch này tạo nên cơn khát về nguyên liệu và nhiên liệu. Nguồn tài nguyên thiên nhiên ở trong nước có giới hạn nên bắt buộc các đế quốc phải đi tìm ở các nước nhược tiểu khác. Từ đó đưa đến sự đô hộ của mẫu quốc ở tại các nước nhỏ bé này. Chủ nghĩa thực dân dựng lên ở nước VN là để bảo đảm cho nguồn tài nguyên dồi dào chảy liên tục về đế quốc Pháp. Khi nền kinh tế lớn mạnh không ngừng thì sự bành trướng thế lực đến các nước nhược tiểu xung quanh ngày càng trở nên cần thiết, và đôi lúc phải dùng đến vũ lực. Hay nói khác đi, chiến tranh cần xảy ra để giải quyết nạn đói nguyên liệu.

Tính đổ đồng mỗi người ăn một bát cơm, nhà nước Tàu phải lo đến hơn 1.3 tỉ bát cơm mỗi ngày. Lo từng ấy miệng ăn không dễ dàng gì. Đồng ruộng cả nước dần dần bị đô thị hóa một cách vô trật tự, không quy hoạch hợp lý, gây đến tình trạng lãng phí người và của không thể lường được. Lấy làng Thế vận hội 2008 làm ví dụ. Cả một công trình nhà nước ra sức xây nguy nga đồ sộ để phô trương sức mạnh của tộc Hán, tổn phí lên đến 44 tỉ USD (8), và bây giờ các công trình này đều bỏ hoang không sử dụng, mất hết nguồn lợi kinh tế (9a & 9b). Thế giới bên ngoài cảm phục khi nhìn vào nền kinh tế Tàu phát triển bằng 2 con số phần trăm (double-digit) hàng năm. Nhưng chính sự tăng trưởng (xổi) vượt bực này đã dẫn đến sự khan hiếm nguồn tài nguyên khiến Tàu phải gia tăng ảnh hưởng đến các vùng chung quanh, đặc biệt tại VN và Lào (10a & 10b). Quặng bôxít được nhà nước cộng sản VN cho khai thác bất chấp sự chống đối của các nhân sĩ và trí thức trong nước là một ví dụ điển hình. Và còn biết bao nhiêu công trình khác, các đảng viên cộng sản chóp bu VN được đút lót để mặc Tàu ra sức bòn rút mạch sống của rừng và biển cho đến kiệt quệ. Một khi đã bị cạn kiệt, thiên nhiên không thể nào khôi phục được, chưa kể hậu quả của chất thải sẽ gây tai hại trầm trọng cho môi trường. Từ đó bệnh tật sẽ lan tràn. Dân chúng trở thành một gánh nặng y tế cho nhà nước. Chưa kể đến lúc tổ quốc lâm nguy, trong nước chỉ còn người bệnh và tàn tật, thì lấy đâu ra sức mạnh để bảo vệ tổ quốc sơn hà.

Trong lịch sử nhân loại, các chủ nghĩa được đề ra với mục đích tìm một giải pháp đem đến sự ấm no và hạnh phúc cho người dân. Có chủ nghĩa thành công, có chủ nghĩa thất bại, có chủ nghĩa bị nhân loại lên án và ghê tởm. Hiện nay, chủ nghĩa bành trướng Bắc kinh là một loại chủ nghĩa dị hợm nhất, một quái thai trong thiên niên kỷ thứ ba. Loại chủ nghĩa này là tổng hợp tất cả những chủ nghĩa đã lỗi thời, bệ rạc, rã rời, nhão nhoét như một con điếm về già ngồi bên lề đường phấn son lòe loẹt cố núi kéo mời khách. Nhân loại đã từng khinh bỉ chủ nghĩa địa phương ngô nghê, phỉ nhổ chủ nghĩa phát-xít tàn ác, ghê tởm chủ nghĩa cộng sản vô luân, lên án chủ nghĩa bành trướng bất nhân thì hiện nay con người ở thế kỷ 21 là nhân chứng cho chủ nghĩa bành trướng Bắc kinh, một loại chủ nghĩa tổng hợp tất cả tính chất hèn hạ của địa phương, phát-xít, cộng sản, và dân tộc cực đoan gộp lại.

Hãy điểm rõ mặt bọn bành trướng Bắc kinh!
Hãy bảo vệ sơn hà xã tắc!
Hãy giữ vững tổ quốc khi lâm nguy!
Hãy đứng lên biểu lộ hào khí Việt nam! Hỡi các bạn thanh niên trong và ngoài nước.

Tham khảo:
(1a) Poor Wu Minxia, http://www.sportsgrid.com/media/in-china-your-family-doesnt-tell-you-grandma-and-grandpa-died-because-it-might-stop-you-from-winning-gold/
(1b)Are Tough Training Regimes Right for Kids?, http://shine.yahoo.com/dailyshot/daily-shot-parenting-friday-193500724.html
(1c) China’s World Domination, http://www.dailymail.co.uk/sport/olympics/article-2181807/London-2012-Olympics-Chinese-long-march-world-domination.html
(2) GNP = Gross National Income, Tổng Sản Lượng của Tàu, http://www.google.com/publicdata/explore?ds=d5bncppjof8f9_&met_y=ny_gnp_mktp_pp_cd&idim=country:CHN&dl=en&hl=en&q=gnp+of+china#!ctype=l&strail=false&bcs=d&nselm=h&met_y=ny_gnp_mktp_pp_cd&scale_y=lin&ind_y=false&rdim=region&idim=country:CHN&ifdim=region&hl=en_US&dl=en&ind=false
(3a) The Blackbook of Communism, http://en.wikipedia.org/wiki/The_Black_Book_of_Communism
(3b) Communist Crimes, http://www.communistcrimes.org/en/Database
(4) The Private Life of Chairman Mao, http://en.wikipedia.org/wiki/The_Private_Life_of_Chairman_Mao
(5) Biên Tập viên Tân Hoa xã phản đối…, http://zhoufang.blshe.com/blog.php
(6a) Fascism, http://econlib.org/library/Enc/Fascism.html
(6b) Fourteen Defining Characteristics Of Fascism, http://rense.com/general37/char.htm
(7a) The Principle of Communism, http://www.marxists.org/archive/marx/works/1847/11/prin-com.htm
(7b) How Communism Works?, http://history.howstuffworks.com/cold-war/communism.htm
(8) Cost of Olympics 2008, http://english.pravda.ru/sports/games/06-08-2008/106003-beijing_olympics-0/
(9a) Abandoned Olympic Cathedrals, http://www.businessweek.com/videos/2012-07-27/then-and-now-the-ghost-of-beijings-olympic-glory
(9b) Beijing Olympics After Four Years Hosting, http://www.theblaze.com/stories/decrepit-four-years-after-hosting-the-beijing-olympics-this-is-what-chinas-40b-investment-looks-like/
(10a) Chinese expansionism, http://atimes.com/atimes/Southeast_Asia/LL23Ae01.html
(10b) Muddy Waters, http://www.nytimes.com/2012/04/25/opinion/the-philippines-china-and-the-us-meet-at-sea.html

SƠN NGHỊ

3 thoughts on “CHỦ NGHĨA BÀNH TRƯỚNG BẮC KINH

  1. Nguyên Vi nói:

    NV xin lổi anh SN, không muốn đọc nữa, với thằng Trung cộng, chỉ bắn vào đầu nó thôi!!!

  2. Tui xỉn, tui chán, tui không còn suy tư, tui an phận… tui hèn!
    Sao vậy, Việt Nam tui ơi!

  3. aitrinhngoctran nói:

    Tất cả phải nói chính xác là”Quyền lực và tham vọng”Con người đàn áp con người để thỏa mãn sống!Sống chà đạp sự đau khổ kẽ dưới..Lấy đó làm hãnh tiến..Xem đó là bàn đạp đưa đến đài danh vọng độc tôn của uy quyền!?!

Comment