Em Nghĩ Chi Mà Cái Lược Rơi

 

Hôm nay không nắng, chắc không mưa, gió lạnh mơn man, gió hững hờ.  Em hững hờ đưa cây lược chải…giống như anh gặp em ngày xưa…

Ngày xưa, Đà Lạt hoa quỳ nở, hoa trạng nguyên xinh đến ngỡ ngàng.  Dốc núi quanh co, đường gãy khúc, trời không mưa, nắng, vẫn thênh thang…

Em áo laine choàng áo bà ba.  Muôn năm em vậy, gái quê nhà.  Em trong khung vải tranh sương khói, thủy mặc anh cầm cọ phớt qua…

Hôm nay không nắng, chắc không mưa, Anh nhìn em buột miệng câu thơ, và câu thơ đó, bài thơ mới…mà cũ như lòng thương mến xưa!

Em Huế vào chi Đà Lạt nhỉ?  Tại vì…non nước mở biên cương!  Như chừ em lạc qua trời Mỹ, ngó lại mô thì cũng khói sương!

Sương. Khói.  Không mưa.  Và chẳng nắng.  Trời ui ui lạnh gió hơi hơi…Từng con chữ chạy trên lòng giấy, em nghĩ chi mà cái lược rơi?

Đừng cúi nhặt lên!  Đừng cúi xuống!  Đứng yên em ạ, hoa quỳ vàng…Đứng yên mà ngó quanh em nhé, hoa nở khác nào bóng nguyệt chan?

Hoa nở vì em hoa bát ngát, ôi môi ôi má của người yêu!  Anh yêu em giống như Từ Thức…ba ngàn năm tìm em lâu bao nhiêu?

 

Trần Vấn Lệ

5 thoughts on “Em Nghĩ Chi Mà Cái Lược Rơi

  1. Không gì cả hững hờ mưa nắng!Mưa nắng hững hờ em sương khói tan…Em đến em đi tình sầu bãng lãng…Em hoa nở nghĩ vu vơ thi thoảng…Anh cọ vẽ phớt qua hồn lơ đãng..Nguyệt chan hòa sáng tối mơ màng…Yêu nhẹ nhàng thơm giây phút lặng…Nhắm mắt mở ra hương bay ngang…

  2. Nguyên Vi nói:

    hay quá, anh TVL!

  3. DaoLamNguyen nói:

    Em trong khung vải tranh sương khói
    Thủy mặc Anh cầm cọ phớt qua

    Một nét đẹp thật liêu trai. Cảm ơn Trần Vấn Lệ đã chia sẻ người thơ của mình

  4. Anh Trần Vấn Lệ nói : Dung lượm lên giùm đi !
    Thôi thôi . lượm chi cho mang họa

Comment