Chinavirus

Không ai tin như thế:  “Thành phố này sẽ buồn!”.  Mới hôm qua, một hôm, sáng nay trời ảm đạm!
Cả bầu trời màu xám, xám xịt, không bình minh!  Những con chim vô hình mất trong trời vô tận!
Mưa bay bay như phấn.  Phấn trắng trên bảng đen, những thông báo đổ ghèn, những con mắt đổ lệ…
Không ai tin như thế!
“Thành phố này sẽ buồn!”.
Hiện tại mà, phải hôn?
Hỏi như thầm tình tự…
Chinavirus bay tứ xứ từ Vũ Hán bay đi, bay tới Italie, bay sang tận nước Mỹ…
Xe Cảnh Sát chậm rãi chạy trong phố thênh thang…
Không thấy nữa rộn ràng, không có gì rộn rịp.  Thấy tiếp tiếp tiếp tiếp, thành phố buồn mênh mông…
“Chao ôi buồn vương cây ngô đồng!”.  Đang còn Xuân Trời ạ…mà trên từng nhánh lá…mùa Thu như nhẩy dây!
Thành phố này, hôm nay, bài thơ từ cửa sổ!
 
Trần Vấn Lệ

 

 

 

 


Hương Ngào Ngạt Thơm Hoài Mùi Tóc Cũ

Sáng, mở cửa, chào cây đào năm mới / cuối tháng Hai chào nước Mỹ mùa Xuân. Chào những giọt sương mai trong suốt trắng ngần! Chào ánh hồng của hoa vô cùng yêu quý!

Tôi có người yêu, người không ích kỷ / để mở bài thơ là mở cửa tấm lòng. Người đã xa tôi rồi ngày cuối một mùa Đông, câu nói cuối: em sẽ là mùa Xuân anh đợi…

Mười hai năm, tôi chờ ngày năm mới, người tôi yêu đã về lại thế này: Hoa đào cười trong gió bay bay / huơng ngào ngạt thơm hoài mùi tóc cũ!

Tôi vén tóc nàng, tôi hôn cần cổ. Tôi vuốt sống mũi nàng, tôi hôn đôi môi. Chưa bao giờ tôi thấy nàng xa tôi, mười tháng đợi mỗi năm tăng thêm tuổi trẻ…

Tôi đi tới đường đời tôi như thế, nàng vẫn y nguyên muôn thuở Xuân Thì! Tôi thương con đường nàng đi. Tôi nhớ những đồng luơng nàng khoe tôi buổi tối…

Tôi chải cho nàng tóc rối!
Mười hai năm, tôi không chải cho ai.
Vậy sao chúng tôi chia tay / đêm cuối một mùa Đông hoa đào chưa nở?

Tôi mở cửa, mở lòng tôi thương nhớ!
Sang năm nếu tôi còn, tôi nhớ nàng thêm!
Bàn tay năm ngón mềm, anh hôn em như hồi hai mươi tuổi…

Những câu thơ chạy đuổi…Tôi chạy đuổi thời gian! Tôi chạy bắt những ý thơ lang thang / kết lại thành lụa may áo dài cho em ngày Tết!

Không bài văn nào hoàn thành không chấm hết!
Tuổi trẻ tôi tro bụi sẽ bao giờ?
Tôi không viết văn mà tôi làm thơ
cho Quê Huơng cho giấc mơ cho đời người yêu thương nhau mãi mãi…

Ôi ai đó có một thời con gái
đọc thơ tôi chơm chớp mắt tình!

 
Trần Vấn Lệ

Duyên

Tôi đứng chỗ này, cổng nghĩa trang
không nghe mùi khói, chẳng mùi nhang
không ai dừng lại, không ai viếng…
Những nấm mồ không ai nhớ thương?

Những hàng hoa tím rưng rưng nở
những nụ hoa rưng rức mắt người
gió thổi đó, đây, vài lá rụng
vài bông hoa héo lạnh lùng rơi!

Không phải tự dưng tôi đứng đó
mà tôi, tài xế, đợi người ta…
hôm nay có hẹn nên xe đậu
một chỗ đìu hiu…thật xót xa!

Người hẹn với tôi chừng bận lắm
mới vừa phone nhắn: “Đợi nha anh”.
Dĩ nhiên tôi chẳng phiền chi cả
(tôi có dịp nhìn một nghĩa trang!).

Tôi đợi đến chiều cũng chẳng sao
(việc tôi là đợi chậm hay mau
với tôi, công việc là đưa, đón
khách trả tiền, xong, một cái chào!)

Có dịp cho tôi nhìn nghĩa địa
nhìn tên mình mai mốt mộ bia…
Nghĩ vui! Chắc chẳng cần mai mốt
khoảnh đất cho mình yên giấc khuya…

*
Tôi đợi tới khi điện sáng đường
khách ra, xe chạy, xé mù sương…
hình như: tôi, khách, đều thanh thản
đời, nhẹ nhàng thôi! Đời Dễ Thương!

Nghĩa trang lùi hẳn trong đêm tối
Tôi có bài thơ vậy cũng duyên?

Trần Vấn Lệ

Đường Xa Xăm Mộng Diễm Kiều Hoang Mang

Em bây giờ đang ở đâu?
Bài thơ mới nhất, một câu mở bài!
Thơ Lục Bát làm ngộ thay,
Dễ như là ngửa bàn tay hứng chiều!

Chiều chiều lại nhớ chiều chiều,
Nhớ người quân tử khăn điều…là em?
Cảm ơn nàng, nụ cười duyên!
Mười thương chín nhớ, một thêm nha mình?

Bài thơ này, bài thơ tình
Cũng là trang chữ viết nhìn mà chơi
Chớ thơ chi vậy, lạ đời
Lời không liền lạc là lời vu vơ…

Một là tại gió phất phơ
Hai là tại thấy chiều mờ mờ xa
Chiếc xe thổ mộ vừa qua
Một ông xà ích, vài ba bạn hàng…

Chiếc xe tàn chợ chiều tan
Em không có mặt chỉ ngàn thông xanh.
Chắc gì em chẳng nhớ anh
Bao nhiêu là ngói trên Đình, phải không?

Chiều Lạc Nghiệp chiều mênh mông
Trời bên Thạnh Mỹ cầu vồng ai treo
Bỗng dưng trời đất hoang liêu
Đường xa xăm mộng diễm kiều hoang mang…

Trần Vấn Lệ

Nhật Ký Sáng Tháng Giêng

Sáng Thứ Hai, lễ, nghỉ (*)
thành phố lạnh và buồn
Nhà Thờ có gióng chuông
mà không nghe giòn giã…

Sắp Tết rồi, hoa, lá
nảy nở cũng chưa nhiều
những cây hoa anh đào
chao chao mình trong gió…

Chạy dọc theo con phố
là gió, gió, dịu dàng
không có xe vội vàng
và đèn đường chưa tắt…

Ngày mùa Đông có khác
đêm kéo dài lê thê
ngày lễ càng ngủ mê
và lạnh ai, cũng kệ!

Tôi nói gì vậy nhỉ?
Không lẽ tôi làm thơ
cho ai đó rất chờ
một bài thơ khô khốc?

Tôi đang nhớ mái tóc
em chải đầu trong suơng
Tôi đang nhớ tiếng chuông
của Nhà Thờ buổi sáng…

Sao tôi không lãng mạn
nói tình yêu vu vơ…
dưới cái bóng Nhà Thờ
con sông buồn vời vợi…

Cảm ơn ai đó đợi
bài thơ tôi thế này
là nhật ký của ngày
bắt đầu từ buổi sáng…

Bốn phuơng mù suơng trắng
có thể tuyết trên non…
những ngọn núi Quê Hương
mòn chưa trong mây khói?

Trần Vấn Lệ
(*) Lễ Martin Lutheran Day.

Tết Về Thay Áo Mới

Người ta nói chim Quyên chuyên ăn trái nhãn lồng.
Tôi thật có ước mong được nhìn thấy chim đó.
Nhà tôi ngay đầu ngõ, cây nhãn trồng ba năm.
Cây nhãn đã trổ bông. Và nó đã kết trái…

Thế mà tôi chờ mãi không thấy chim quyên đâu!
Nó ở tận rừng sâu? Hay nó trên núi thẳm?
Chưa thấy vẫn nhớ lắm, chim Quyên ơi chim Quyên!
Tôi nhớ như nhớ em yêu từ trong tiền kiếp…

Tuơng lai, đường đi tiếp. Ai về quá khứ xa?
Cái ngộ: Niềm Thiết Tha lại nằm trong hiện tại!
Trời sinh chi con gái cho con trai nhớ thương?
Trời sinh chi Quê Hương…đất chờn vờn mây khói…

Tôi không ai để hỏi, ba mươi năm quê người…
Trái nhãn cầm săm soi, cây nhãn mờ muôn dặm!
Một thời tôi núi thẳm, một thời tôi rừng sâu
Chim Quyên lúc đó đâu hồi tôi…chưa biết nhớ?

Buồn lật trang sách cũ, đọc ca dao bâng khuâng:
“Chim Quyên ăn trái nhãn lồng
Thia lia nhớ chậu, vợ chồng quen hơi”
Chắc tôi chưa tới nơi cái mùi xưa vời vợi…

Tết về thay áo mới
mùi Quê Hương tuơng tư…
Tôi cúi xuống bài thơ
thấy chim Quyên cái bóng!

Trần Vấn Lệ

Nhật Ký Ngày Đầu Năm 2020

2020
con số tuyệt vời
như đôi mắt mở
như hoa trên môi…

Tờ lịch thơm quá
cái mùi thời gian
tôi nói với nàng:
“Hoa Vàng Năm Mới”.

Tôi hái rất vội
một nụ hoa quỳ
“Này em cầm đi
Vệ-Đường-Hoa đó!”.

Nàng thả hơi thở
gió bay mùi hương
buổi sáng tinh suơng
nắng lên mái tóc…

Tôi nghĩ Hạnh Phúc
mình có câu thơ
bắt từ giấc mơ
một đêm trừ tịch…

Cảm ơn cuốn lịch
cho tôi tờ đầu
Cảm ơn tình sâu
Quê Hương nghĩa nặng!

Vệ đường hoa vắng
Hoa nở vì em
Anh sẽ nói thêm
ngày mai em nhé!

HAPPY NEW YEAR

Lâu lắm mới thấy lại bầy chim sâu.  Chúng đã về đâu bây giờ về lại?  Lạnh không mãi mãi nên chim bay về…Năm mới sắp kề vài ba ngày nữa…
Hoa cũng sắp nở.  Bướm cũng sắp về…Chắc có điềm gì để mình nghĩ tới?  Niềm vui thì đợi.  Nỗi buồn không mong.  Có phải thế không?  Chắc ai cũng gật!
Thuơng ơi mái tóc em chải mù sương!
Thơ tôi vấn vuơng trên từng sợi tóc…
Thơ tôi thường nhắc đến tóc của ai.  Mái tóc rất dài như thời gian nhỉ? Em à có nghĩ Tình Yêu rất bền…như nhà có nền, như sông có núi…như biển sóng nổi chiều hôm bao la?
Bầy chim bay qua khu vườn trổ lá…tôi cũng nôn nả tặng em hoa lòng e ấp mùa Đông nở xinh mùa Hạ…Thời gian thật lạ, làm mình yêu thêm!  Dĩ nhiên là em, người-yêu-đẹp-nhất!
Những lời đường mật
người rót cho người
còn hơn để đời
ba đào sóng vỗ…
Tôi nhớ tôi nhớ Đà Lạt thiết tha.  Ba mốt năm xưa, đời tôi ở đó…khi hoa đào nở chim muông rộn ràng, tôi có hôn nàng tàn nhang trên ngực…Tại sao tôi mất một Quê Huơng hồng những đêm trăng trong, những hoàng hôn tím?  Người Lính vung kiếm Quê Hương Tình Yêu!
*
Tôi có nói nhiều, buồn tôi không tận!  Tôi về tóc trắng, Đà Lạt tôi sao?  Hồ Than Thở sao?  Hồ Xuân Huơng sao?  Vườn Bích Câu hỡi!  Thái Phiên em đợi anh chớ bên đời?
Hôn nhé bờ môi của Tình-Thắm-Thiết…

 

Trần Vấn Lệ

Mùa Đông

Mùa Đông không còn lá
Này em, em nhặt gì?
Thưa anh, em nhặt nắng
Đáp xong, thằng bé đi…
 
 
Và người vừa hỏi nó
Đi tiếp trong công viên
Không hỏi đi đâu vậy?
Chắc câu hỏi vô duyên?
 
 
Công viên ngày Đông vắng
cả nắng, cũng thấy thưa
Không có hoa nào nở
Ngày không có buổi trưa!
 
 
Mà chạng vạng, không phải
Mà bình minh, cũng không
Thì trưa, đành mất tich
Buồn, tự nhiên, mênh mông!
 
 
Thằng bé đi nhặt nắng
xoa hai tay, xuýt xoa
Không nó, đường đã vắng
Có nó, đường thêm xa…
 
 
Người hỏi nó hồi nãy
nhìn nó một chút thôi
nghĩ thầm: nó chắc lạnh?
mình, thở cũng bay hơi...
Trần Vấn Lệ

Ngô Đồng Nhất Diệp Lạc

Thế mà đã tháng Chạp!
Thế mà đã cuối năm…
Đêm nay thấy trăng Rằm
Lịch mình: Tháng Mười Một!

Mình lững thững sau chót
lịch thời gian người ta!
Mình đi sau để mà
nép mình vào cuộc sống?

Người ta sống hy vọng
còn mình sống tâm tư!
Mình mãi mãi bài thơ
rất hay thời Tiền Sử!

Tháng Chạp đèn mừng Chúa
thắp sáng tháp Giáo Đường
Mình chờ hứng tiếng chuông
đong nỗi buồn đất khách…

Không có gì minh bạch
quê nhà hay quê người
vẫn có chung tháng Mười
tháng Mười qua rất vội!

Không có ai tự hỏi
“Tại sao mình Việt Nam?
Tại sao mình lang thang
năm châu và bốn biển?”.

Không có gì lưu luyến
kẻ đi và người về
máy bay lại bay, kìa…
máy bay vừa đáp, xuống…

Tết của mình đến muộn
Tháng Chạp của người ta
Mình đi phía sau, xa
cũng có Tết, là được…

Hành lang không ai bước
Gió hành lang lang thang
Tôi ngó lên trăng vàng
tháng người ta: Tháng Chạp!

Trần Vấn Lệ

 

Bài Thơ Đẹp

 

Có nhiều lúc muốn nói lời êm thắm
dẫu không ai nghe cũng bỗng giận hờn
tình cảm con người mong nhẹ như sương
mới thấy đó rồi tan ngay sau đó!

Có nhiều lúc quên mình xa tuổi nhỏ
cũng quên gần là tuổi đã già nua
không thiết tha trời nắng hay mưa
(cái chuyện đó để cho Đài Khí Tượng).

Đưa nhẹ tay gạt nhành gai vướng
nâng hoa quỳ rồi quỳ xuống cùng hoa
có nhiều lúc thấy mình thật thà
yêu chi nhỉ một người trong mộng ảo?

Tây Thi xưa, bờ Trữ La, giặt áo
áo lụa đào làm đẹp dải sông xanh
chuyện ngày xưa trôi qua long lanh
cái ở lại: mắt giai nhân chớp chớp!

Hôm qua ai nói “hôm nay em Sinh Nhật”
mình nhẹ nhàng “anh chúc em vui”
lời hôm qua không có ngậm ngùi
hôm nay nhớ…muốn quên lời êm thắm!

Thêm tuổi nữa chắc là em xinh lắm
biết bao người sẽ để ý tuơng tư!
Hình như chỉ những gã làm thơ
mới nói được những lời vu vạ?

Cũng tại em hồng chi đôi má
nhớ nụ hoa hồng màu trắng quá em ơi
đi tới đi lui đi mãi suốt đời
bài thơ đẹp viết rồi không ai đọc!

Trần Vấn Lệ