Tôi Rất Yêu Chàng
chàng là ai, hoàng tử của lòng tôi
trong giấc mơ tôi chạy vội đến người
chàng ôm tôi vòng tay như nắng ấm
nụ cười chàng là ánh sáng ban mai
chàng là ai, ai định nghĩa được chàng
chàng là trăng là sao là mênh mang
trên dòng sông chảy dưới gầm cầu thấp
những con thuyền trôi mầu hoa mộc lan
chàng là của tôi chỉ một mình tôi
chàng đứng cùng tôi và ngồi cùng ngồi
tôi ăn bữa tiệc do chàng chuẩn bị
thức ăn chàng có mùi hương đôi môi
tôi có khi buồn như chiều đang tàn
vài đám mây trôi về đâu lang thang
tôi không biết chàng đang đi bên cạnh
chàng không nói gì, nhìn tôi bâng khuâng
khi tôi ngủ trong đêm dài mông mênh
mới vừa hôm qua lại khóc một mình
tôi mơ thấy giữa những vòng hoa tím
khuôn mặt chàng buồn hơn tôi trong đêm
Chàng từ nhã ca bước ra
chàng từ ban ngày bước vào trong đêm
từ trong bóng đêm nở một đóa quỳnh
sự nhạy cảm của quỳnh lan hoa tím
sự gợi cảm của đêm buồn mưa nghiêng
từ trong nhã ca chàng bước ra ngoài
mùi hương dậy thì của suối trên vai
tiếng thở mê mệt của bầy chim sẻ
giọng cười hổn hển mất dần trong mây
tôi từ bên ngoài bước vào trong chàng
chàng lấn vào tôi rừng núi bạt ngàn
giữa những san hô, đá và cây cỏ
mùi của rong rêu, hoa biển và trăng
nếu có một lần, và chỉ một lần
tất cả xuân thì của gió tràn dâng
rách những cây dù căng phồng trên cát
bay vào cơn say cuồng nhiệt ái ân
chúng tôi sẽ cùng dạ vũ đêm nay
rót những ly rượu không bao giờ đầy
và những niềm vui không bao giờ cạn
sẽ không bao giờ chấm dứt cơn say.
Phạm Khánh Vũ
(trích “Chàng Từ Nhã Ca Bước Ra”)
THƠ
Ta níu vào thơ cùng sinh tử
Ta nương vào thơ mà tồn vong
Lòng ta như gió qua truông vắng
Lòng ta như suối băng qua rừng
Năm mươi năm ghềnh thác gập ghềnh
Năm mươi năm bèo bọt lênh đênh
Câu thơ chìm nổi trong mưa bão
Trôi giạt theo tình người lãng quên
Ta bỏ người đi mùa trăng khuyết
Ta chờ trăm năm mùa trăng tròn
Ta ngỡ tình người trăng tuyết nguyệt
Ta ngỡ lòng nhau còn nguyên xuân
Ta níu vào thơ mà nhớ người
Ta nương vào thơ mà quên ta
Lòng ta là một con thuyền nhỏ
Tình người như là một con mơ.
TRÔI QUA HOÀNG HÔN
Đời mãi buồn như điệp khúc buồn
Ngùi thương ngày hạ nhớ ngày đông
Nhớ bàn tay vẫy trong mưa bụi
Nhớ áo vàng phai gió lạnh vàng
Nỗi nhớ! Hình như nỗi nhớ ai
Lòng cứ vương theo sợi tóc bay
Tóc bay rối cả mùa thu cũ
Tóc bay rối cả giấc mơ gầy
Nỗi nhớ! Hình như nỗi nhớ người
Hay chỉ là mây nhớ gió trời
Hay chỉ là sương vương khóe mắt
Hay chỉ là tôi tội nghiệp tôi
Đời sống buồn như một dòng sông
Tình tôi buồn hơn một nỗi buồn
Em chảy qua chiều tôi quạnh vắng
Em trôi qua đời tôi hoàng hôn.
Lê Văn Trung
“Lại ngày tan tác phân ly
Thêm lần gãy kiếm. Còn chi cuộc đời !” (thơ Hạ Quốc Huy)
1.
Xưa tôi ở chốn núi rừng
Lên cây cổ đại cười lưng chừng trời
Nhắm ai?
Chân lạc xuống đời
Ngoái về cõi núi, hoa rơi chập chùng
Buồn tình tôi bắn lung tung
Tên bay. Lạc đến vô cùng tình em…
2.
Xưa tôi nuôi lửa rừng đêm
Xuyên sơn lãnh địa chân mềm đá đi
Lại ngày tan tác phân ly
Thêm lần gãy kiếm. Còn chi cuộc đời !
Buồn tình tôi bắn. Trời ơi !
Tên bay. Lẩn quẩn trong tôi mịt mù
3.
Xưa tôi
dầm dãi biên khu
Thơ trên bá súng. Thơ u uất hồn
Nhắn về hốc núi đầu non
Xác con sơn điểu vẫn còn huyết khô…
4.
Ngày tôi gối mộng trời cao
Bay theo sông núi, nghe sao thầm thì
Rồi từng hoài bão qua đi
Tôi thành thất chí thiết chi trần đời
Buồn tình, tôi bắn. Lệ rơi
Tên bay. Máu quánh trong tôi đọa đày
5.
Nay tôi ngồi nhậu đắng cay
Trăm ly. Chuyện nhỏ. Luôn tay nốc sầu
Rượu hồng em rót về đâu
Mặc tôi chết điếng
giữa cầu nhân gian
Bớ con nhan sắc đỏ vàng
Bớ mi bất nghĩa hồng nhan vong tình
Bớ thống khổ.
Bớ điêu linh
Bớ em như bớ bạc tình thiên thu…
6.
Ngày tôi theo gió vi vu
Tìm cây ngải chúa âm u chập chờn
Tôi leo trăm thác mê hồn
Kê môi hôn gió, khóc non nhạt nhòa
Thơ thành khô khốc xót xa
Tôi thành thầm lặng
dưới hoa chôn tình
Tiếng ai hát giữa không thinh
Chợt như cát bụi vô tình xoáy đau
Đò ngang trầu ướp hương cau
Xin ngâu tháng bảy loãng màu máu tôi
Tội tình tôi bắn mưa rơi
Tên bay.
Phập xuống.
Ngập đời tôi mê…
7 ,
Nay sông đã bội nước thề
Vẫn lòng gió rít gởi về rừng xưa
HẠ QUỐC HUY
Sáng, mở cửa, chào cây đào năm mới / cuối tháng Hai chào nước Mỹ mùa Xuân. Chào những giọt sương mai trong suốt trắng ngần! Chào ánh hồng của hoa vô cùng yêu quý!
Tôi có người yêu, người không ích kỷ / để mở bài thơ là mở cửa tấm lòng. Người đã xa tôi rồi ngày cuối một mùa Đông, câu nói cuối: em sẽ là mùa Xuân anh đợi…
Mười hai năm, tôi chờ ngày năm mới, người tôi yêu đã về lại thế này: Hoa đào cười trong gió bay bay / huơng ngào ngạt thơm hoài mùi tóc cũ!
Tôi vén tóc nàng, tôi hôn cần cổ. Tôi vuốt sống mũi nàng, tôi hôn đôi môi. Chưa bao giờ tôi thấy nàng xa tôi, mười tháng đợi mỗi năm tăng thêm tuổi trẻ…
Tôi đi tới đường đời tôi như thế, nàng vẫn y nguyên muôn thuở Xuân Thì! Tôi thương con đường nàng đi. Tôi nhớ những đồng luơng nàng khoe tôi buổi tối…
Tôi chải cho nàng tóc rối!
Mười hai năm, tôi không chải cho ai.
Vậy sao chúng tôi chia tay / đêm cuối một mùa Đông hoa đào chưa nở?
Tôi mở cửa, mở lòng tôi thương nhớ!
Sang năm nếu tôi còn, tôi nhớ nàng thêm!
Bàn tay năm ngón mềm, anh hôn em như hồi hai mươi tuổi…
Những câu thơ chạy đuổi…Tôi chạy đuổi thời gian! Tôi chạy bắt những ý thơ lang thang / kết lại thành lụa may áo dài cho em ngày Tết!
Không bài văn nào hoàn thành không chấm hết!
Tuổi trẻ tôi tro bụi sẽ bao giờ?
Tôi không viết văn mà tôi làm thơ
cho Quê Huơng cho giấc mơ cho đời người yêu thương nhau mãi mãi…
Ôi ai đó có một thời con gái
đọc thơ tôi chơm chớp mắt tình!
Một sớm mai hoa nắng
Xuân lòng em sắc hương
Đóa hồn em trinh trắng
Thơm ngọn gió thiên đường.
Long lanh cườm sương biếc
Hoa cười nắng thủy tinh
Vườn lòng em tinh khiết
Đất trời mở trang kinh.
Ồ. Muôn hoa diệu pháp
Hồn tạo vật soi gương
Sớm mai xanh nắng thắp
Lung linh đóa vô thường.
Nắng vườn xuân mầu nhiệm
Tôi đứng lặng cúi đầu
Khoảnh khắc thiên thu niệm
Tạ ơn đời có nhau!
khi ấp bàn tay lên nụ buồn chực nở
phía chân mây màu nắng đục sẫm vàng
anh sực nhớ màu hoàng thiên một thuở
hoa cúc tượng hình trên nhánh vai hoang
anh điếng đau thắt dạ bàng hoàng…
lời sấm giảng khoe tình đêm yên nghỉ
giọt sinh hồ lốm đốm nhả loan châu
tiếng hài vọng từ buổi chiều-thục-nữ
tiếng sáo trầm mình siết chặt đớn đau
anh vẽ mùa xuân trên bâu áo chực nhàu…
nghiêng mười ngón tay về phía mặt trời
ve vuốt sợi mưa đan mành nhốt bóng
nụ hôn ốm o guột gầy lạnh cóng
tiếng hạc trùng phùng trăng bối rối trăng
lời tai ương mở lối vĩnh hằng…
đêm thả vào đêm chiếc ôm hời hững
mùi trăng hạ huyền thấm vệt sầu xanh
cây bông trắng xoả một vùng hương trắng
nước mắt ngọ vàng trầy sướt mi trinh
cái nhớ tình lang tay rướn ôm tình…
gạn lọc tàn phai trên từng mắt nhớ
anh gánh sầu rao tưới bậc thiên du
mùi lá nõn phả hương bầu ngực mở
nắng đục phủ mê mắt đuối mắt ngờ
…
anh ước chi đời rộn nắng reo thơ !
Lê Hát Sơn
Tôi đứng chỗ này, cổng nghĩa trang
không nghe mùi khói, chẳng mùi nhang
không ai dừng lại, không ai viếng…
Những nấm mồ không ai nhớ thương?
Những hàng hoa tím rưng rưng nở
những nụ hoa rưng rức mắt người
gió thổi đó, đây, vài lá rụng
vài bông hoa héo lạnh lùng rơi!
Không phải tự dưng tôi đứng đó
mà tôi, tài xế, đợi người ta…
hôm nay có hẹn nên xe đậu
một chỗ đìu hiu…thật xót xa!
Người hẹn với tôi chừng bận lắm
mới vừa phone nhắn: “Đợi nha anh”.
Dĩ nhiên tôi chẳng phiền chi cả
(tôi có dịp nhìn một nghĩa trang!).
Tôi đợi đến chiều cũng chẳng sao
(việc tôi là đợi chậm hay mau
với tôi, công việc là đưa, đón
khách trả tiền, xong, một cái chào!)
Có dịp cho tôi nhìn nghĩa địa
nhìn tên mình mai mốt mộ bia…
Nghĩ vui! Chắc chẳng cần mai mốt
khoảnh đất cho mình yên giấc khuya…
*
Tôi đợi tới khi điện sáng đường
khách ra, xe chạy, xé mù sương…
hình như: tôi, khách, đều thanh thản
đời, nhẹ nhàng thôi! Đời Dễ Thương!
Nghĩa trang lùi hẳn trong đêm tối
Tôi có bài thơ vậy cũng duyên?
Trần Vấn Lệ
Ngoài hiên Hồ Ly bước khẽ
Nghẹn ngào giọt nến lung linh
Trang sách thở dài rất nhẹ
Thư sinh rơi bút… giật mình
Từ đó đêm thành cổ tích
Thơ đề trên vạt áo xanh
Thời gian phai nhòa ảo ảnh
Mơ hồ sương khói mong manh
Từ đó đôi bờ huyễn ngạn
Chỉ là một chạm hoang mang
Ngàn xưa… ngàn sau phiêu dạt
Chỉ là một bước lang thang…
Tôn Nữ Thu Dung