
Những con quạ của tôi / không về đây, thật lạ! Người ta ghét chúng quá? Người ta đuổi chúng đi?
Xưa nay cảnh chia ly / luôn luôn là buồn lắm! Không lẽ vì trời nắng, quạ đi tìm suối, sông?
Bạn ơi, nhìn mênh mông, trời cũng không mây gợn…Hơn nửa năm tôi muốn / một chút mưa không sa…
Nghe nói Colorado / tuyết đổ tràn cả núi / trong khi đây con suối giống y như một lối mòn…
Quạ có biết tôi buồn? Nhớ tiếng kêu quà quạ…Không món quà ai thả / vào hộp thư…khô ran!
Tôi ném xuống cỏ vàng / bao nhiêu tàn điếu thuốc! Tôi nhớ Ban Mê Thuột…tiếng quạ kêu ngày xưa…
Tôi nhớ tiếng võng đưa /. Mẹ ru con xót xa…”Ví dù con quạ bay qua, Mẹ bảo con gà con phải nghe theo!”.
Rồi…Đất Nước mến yêu / của tôi như bầy quạ. Chúng bay để hoa lá / tả tơi! Mùa Thu về!
Tôi ngồi im, lắng nghe / tiếng ai đi nhè nhẹ / hoa sen vàng đẹp nhé / gót chân người xa xăm!
Ai đó về Nha Trang. Ai đó ngang Diên Khánh. Ai à trăng Đại Lãnh / đêm nay đã tròn chưa?
Tôi nói trong cơn mơ thấy mình bay với quạ. Chòm sao rơi như lá…như nước mắt Má tôi…
Trần Vấn Lệ