BÀI THƠ BUỒN LÀM TRONG NGÀY CHỦ NHẬT

Trời hôm nay có vẻ / một nửa nắng nửa mưa. Bình minh mà mờ mờ, chim không về ríu rít.

Mưa ngày mai mới thiệt. Mưa hôm nay chắc không. Bão chắc chuyển khác luồng. Hy vọng Chúa Nhật đẹp…

Sống, bây giờ thời tiết / chuyện lo lắng từng ngày / của nhiều người đi “cày” / để trả nợ cơm áo…

Vài năm nay điên đảo, biển đổi thời tiết hoài. Bão, lụt giết nhiều người, mả mồ không còn nữa…

Sống mưa dầu, nắng lửa, chết lò lửa hỏa thiêu…Bình tro gửi hơi nhiều, nhiều kệ Chùa sập, đổ…

Cái gì thấy… là ngó, còn ngắm thì thôi, đi…Có nghe tiếng thở dài… người xa người, xa xứ…

*

Năm mươi năm dang dở, bỡ ngỡ rồi quen dần… mà nhàn nhạt tình thân: ông, bà, con, cháu…lợt…

Nguyễn Du dùng chữ “lợt” hai câu thơ nghẹn ngào: “Quê người cỏ lợt màu sương, đường đi thêm một tấc đường một đau!”.

Đau có nghĩa là sao? Cứ nói: “Đau Thiệt Chớ!” y chang như đứa nhỏ / than khi trợt bước chân…

Hôm nay…

Tôi bâng khuâng: Trời nửa mưa nửa nắng. Cái mặt sân phẳng lặng, đồ ăn cho chim, chờ…

… Có lẽ chờ bài thơ. Buồn. Buồn. Buồn. Chúa Nhật.

Trần Vấn Lệ

MẤY MƯƠI NĂM AI DÈ

Tôi gặp người bạn cũ.  Trên bạn, một bầu trời, ở đó mây trắng trôi.  Té ra bạn tóc bạc!

Nhiều năm… đời đổi khác:  nhiều năm, nay là xưa.  Giữa ngày không nằm mơ… hay là mình chưa gặp?

Con đường dài tăm tắp chỉ có mây trắng trôi trong không gian là trời, thấy nụ cười:  tia chớp?

Hai bàn tay vỗ, bợp.  Ờ thì ra âm thanh!  Hai mắt bạn long lanh, hai mắt mình cũng thế?

Nhắc lại câu tình nghĩa mới biết mình vẫn còn tấm lòng thuở thanh xuân vành nón trận che trán…

Chuyện tâm tình chưa cạn, nói gì hơn làm thinh!  Kệ, tất cả xung quanh, chúng mình là thế giới…

Trên bầu trời vời vợi.  Tổ Quốc hình mây bay…

*

Chuyện mở ra giữa ngày, chúng tôi gặp giữa phố, rủ vào cà phê gió tha hồ ngó mặt nhau…

Nói tiếng Mỹ how? How? Nói tiếng Việt sao?  Sao hả?  Lúc đó cây rụng lá, vài chiếc bay phất phơ…

Nhắc thuở mình ấu thơ, thời học trò Đại Học, sách vở bày như thóc, nước mắt, mồ hôi tuôn…

Chuyện cũ có vui, buồn… giống nước nguồn trong, đục chảy vào sông nhiều khúc, ra biển, nhiều cù lao…

Thương quá mùa hoa đào hàng năm đỏ rực nhớ…

Thương qua thời súng nổ, mình chưa chết… còn nghe!

Mấy mươi năm ai dè sau tan bè xẻ ván…Ai nhỉ, hồi mười tám tóc thề bay như sương…

Trần Vấn Lệ

BÀI THƠ NĂM ĐOẠN

Bão không cánh mà bay suốt ba ngày rồi đó.  Mới vừa xanh thảm cỏ đã bạc đầu hết duyên!

Và những giọt mưa xuyên từng nhánh cây cành lá…Không phải mưa tầm tã mà tất cả đều buồn…

Hết bão thì tới sương mịt mờ tuần lễ tới!  Những hồi chuông quên gọi, có gọi cũng không nghe…

Một nửa lòng nhớ quê, nửa lòng cho hiện tại… Nhớ gì cũng xa ngái, nói gì chỉ tiếng mưa!

Anh gửi em bài thơ chỉ dài có năm đoạn coi như là năm tháng, thời gian, thương nhớ ơi!

Trần Vấn Lệ

BẠCH VÂN THIÊN TẢI

ngàn năm xưa, ngàn năm sau
chim hoàng hạc với mây màu thời gian…
không vui khi nhớ hạc vàng,
càng không vui thấy trên ngàn mây bay…

cầm bằng kẻ đó người đây,
con sông khi nước vơi, đầy, vậy chăng?
bạn cho một chữ, tôi cầm
tôi hôn chữ đó biết rằng vì…xa!

cảm ơn trăng những mái nhà
cảm ơn trăng lúc nguyệt tà tạ sương…

Trần Vấn Lệ

  

ĐÃ BAO NHIÊU NĂM HOA VÀNG TÓC BIẾC

Sáng nay còn mưa… như mưa còn sót! Mưa từng giọt giọt không nhặt mà thưa…

Có thể tới trưa mưa còn như thế? Có thể tới xế, mưa còn tới đêm?

Muốn nói nhớ em, để đó mưa đếm! Sửa lại chăn nệm rồi ngó mưa rơi…

Gần hay xa xôi chỉ là trước mặt! Lòng không ai cắt buồn từng mảnh thơ…

*

Giấy trải một tờ. Vẫn là tờ giấy! Cây bút quên đậy, viết chữ không ra…

Bài thơ xé ba ngồi gắn nó lại. Không biết mình phải làm sao nó lành?

Thơ như tuổi xanh của mình đã rách! Thơ như mương, rạch, thời mình bâng khuâng…

Đi nữa là rừng. Đi lên là núi. Đi đâu cũng núi. Đi đâu cũng rừng.

Đi để rồi dừng… mưa rơi từng giọt! Tay em trắng muốt cây lược thời gian…

Đã bao nhiêu năm hoa vàng tóc biếc? Em là tha thiết Quê Hương Quê Hương…

Trần Vấn Lệ

Lòng Thơm Chữ Nghĩa Cảm Ơn Em

Tôi đi gom nhặt từng con chữ
ai bỏ đây mà…thơ quá thơ?
Chắc chỉ là em hôm-bữa-nọ
ngồi chơi rồi đứng dậy, về trưa…

Em đi, tôi ngó theo em mãi,
ngó áo dài bay nhớ Nước Non,
nhớ gió trên đồng xô ngả lúa,
nhớ hoài Mẹ nắng tóc đầy sương…

Hình như bữa đó em như vậy,
em dãi dầu mưa nắng lắm nha!
Em uống nước tôi mời vẫn khát
tôi nhìn em miệng đẹp như hoa!

Em ngồi một chút mà sao nắng
đọng lại lòng tôi chiều mỗi chiều,
cuốn hút đường xa mù bụi nắng,
em về yên ổn nhé em yêu!

Lá Xuân xanh biếc vài ba lá 
rụng xuống sân tôi mấy bóng vàng,
đó dấu chân em còn để mãi,
là thơ!  Thơm ngát cánh hoa lan!

Thơ tôi vừa mới câu gì vậy?
Có nghĩa gì không tình hỡi tình,
chữ nghĩa em cho ngoài ý mượt
nằm trên trang giấy trọn-hồn-anh?

Em ơi áo lụa hay là vải
thì cũng mồ hôi của Mạ mà!
Em giống tấm hình ai vẽ Ngoại,
vườn cau con sáo mới bay qua…

Tất cả khi không thành quá khứ:
Em về lại chỗ em rời đi,
xa xa xa lắm trên miền Bắc,
áo gió xanh xao vạt tóc thề…

Tôi sẽ ngồi yên không động đậy
lòng thơm chữ nghĩa, cảm ơn em!

Trần Vấn Lệ

Em Mãi Là Em Hương Quý Phi

Ô kìa con bướm bay trên cỏ,
đâu có hoa mà sao bướm bay…
Bướm giống như mình…tung hết phấn…
học trò và tấm bảng đen phai!

Màu thời gian lợt theo ngày tháng,
ai ngó thời gian thấy nhói lòng? 
Hay chỉ cái run chiều lạ gió,
bướm vờn trên cỏ chớm mùa Đông?

Ô kìa hoa tuyết rơi trên cỏ,
muôn dặm trùng duơng sóng bạc đầu! 
Ta tiếc tuổi xanh, nhìn cố quận
xám màu sương khói, đã vào Thu?

*

Chiều rơi…vài ý thơ ngồ ngộ,
ước có em hôn một nụ hồng…
sẽ nở bao giờ không biết nữa,
thì mong cho có chút thương mong!

Tôi ở quá lâu miền quạnh quẽ, 
sáng, chiều, bươm bướm nhớ hoa niên…
Tiếng xe xa phố đi về Huyện…
Huyện lỵ rưng rưng những đóm đèn!

Em chắc rưng rưng từng bước nhỏ,
lụa quần hai ống gió thơm xưa…
Tôi hai tay chắp cầu xin Chúa: 
“Con nhớ người ta đến dại khờ!”.

Em có rưng rưng khi khấn nguyện: 
“Ai về bên nớ nhớ bên ni!”?. 
Em ơi Huế vẫn xanh dòng nước,
em vẫn là em…hương quý phi…

Trần Vấn Lệ

Tôi Ra Ngõ Đứng Ngó

Năm Mới.  Tôi ra ngõ…đứng ngó cây anh đào.  Ngó người đi bên nhau, nói câu chào buổi sáng…

Tết Mỹ thật lãng mạn.  Người nào mặt cũng vui.  Cỏ dọc đường xanh tươi.  Xe dọc đường láng bóng…

Xe đi không tiếng động.  Người đi chỉ tiếng chào.  Mà dễ thương biết bao, lạ, quen, đều thân mến…

Tôi vẫy tay lưu luyến.  Hoa đào bay.  Tuyết bay…Trời không có nhiều mây, mặt trời hồng chi lạ…

Sáng đầu năm đẹp quá!

Tôi nói khi một mình.

*

Tôi về thời học sinh.  Sáng đầu năm làm luận.  Bài thơ tôi, ai chấm?  Bài thơ!  Ôi bài thơ…

Tôi về lại thời xưa…nhớ em thời Cố Quận.  Phan Thiết mùi nước mắm…ngào ngạt mùi Quê Hương!

Nói cho mình cảm thương mình người trai thời chiến…để hồn chim én liệng, gửi xác rừng tha ma…

Thơ Xuân mà xót xa!  Chắc cô giáo sẽ giận, chéo áo dài buồn xoắn, tóc sợi dài gió bay…

Nhớ quá đi bàn tay cô giáo níu nhành liễu…Cô giáo thật yểu điệu…trong văn của Khái Hưng…

Nhớ lại mấy câu thơ:

“Khứ niên kim nhật thử môn trung,

nhân diện đào hoa tuơng ánh hồng,

nhân diện bất tri hà xứ khứ? (*)  Và thôi!  Không nhớ thêm!

Hoa đào rơi thật êm.  Con mắt nhòe sương khói…

Trần Vấn Lệ

(*) Thơ Thôi Hộ

Thơ Đợi Mưa Chiều Thơm Ngát Gió

Trời chắc là mưa, sắp sửa mưa
Trời mù từ sáng tới gần trưa.
Muốn đi chút việc, không đi được
Buồn quá, ngồi vung mấy ý thơ…

Không thấy bồ câu, không thấy quạ
Con đường lộ vắng chẳng xe qua
Hàng cây hết lá, mầm non nẩy
Tết sớm năm này, mong thấy hoa!

Cũng muốn thấy ai chào một tiếng
Mà thôi ai có đợi gì ai?
Ở đây đất khách đời dung tạm,
Nghĩ tới bạn bè…chỉ thấy mây!

Bạch vân thiên tải…ngàn năm vậy
Không có câu nào hơn nữa chăng?

Mây tụ, mây tan, tàn với tạ,
Tạ, tàn, Xuân, Hạ…vẫn còn Xuân!

Lòng hết buồn rồi, gió bỗng thơm
Đưa tay bắt gió, gió bay luôn!
Gió đi lên núi, mưa trên đó 
Gió nhắc mình thương nhớ Nước Non?

Ai nhỉ đại dương đi đã hết
Trở về làng cũ, trở về chưa (*)
Thơ tôi gom lại:  lề xanh cỏ,
Nhớ Mẹ Cha ơi…những nấm mồ!

Rút một cây nhang bật lửa đốt,
Đốt thêm điếu thuốc, ngó ra đường
Con đường vắng chẳng người qua, lại
Không lẽ đây mà…cũng Cố Hương?

Trần Vấn Lệ 

(*) Trăn Văn Thủy, cuốn Đi Hết Biển, có nhắc:  “Ai đi hết biển cũng trở về lại làng xưa“.

Ơi Những Con Quạ Của Tôi 

Những con quạ của tôi / không về đây, thật lạ!  Người ta ghét chúng quá?  Người ta đuổi chúng đi?

Xưa nay cảnh chia ly / luôn luôn là buồn lắm!  Không lẽ vì trời nắng, quạ đi tìm suối, sông?

Bạn ơi, nhìn mênh mông, trời cũng không mây gợn…Hơn nửa năm tôi muốn / một chút mưa không sa…

Nghe nói Colorado / tuyết đổ tràn cả núi / trong khi đây con suối giống y như một lối mòn…

Quạ có biết tôi buồn?  Nhớ tiếng kêu quà quạ…Không món quà ai thả / vào hộp thư…khô ran!

Tôi ném xuống cỏ vàng / bao nhiêu tàn điếu thuốc!  Tôi nhớ Ban Mê Thuột…tiếng quạ kêu ngày xưa…

Tôi nhớ tiếng võng đưa /. Mẹ ru con xót xa…”Ví dù con quạ bay qua, Mẹ bảo con gà con phải nghe theo!”.

Rồi…Đất Nước mến yêu / của tôi như bầy quạ.  Chúng bay để hoa lá / tả tơi!  Mùa Thu về!

Tôi ngồi im, lắng nghe / tiếng ai đi nhè nhẹ / hoa sen vàng đẹp nhé / gót chân người xa xăm!

Ai đó về Nha Trang.  Ai đó ngang Diên Khánh.  Ai à trăng Đại Lãnh / đêm nay đã tròn chưa?

Tôi nói trong cơn mơ thấy mình bay với quạ. Chòm sao rơi như lá…như nước mắt Má tôi…

Trần Vấn Lệ