NHỮNG KHÚC TANG CA

Tang Ca 3

có người nói với tôi về sự cứu chuộc của những hạt nước
cây xanh ở giữa thung sâu
và mưa qua lũng cao
những ngọn đèn đêm không tắt
sẽ mãi mãi không có gì về sự mãi mãi
từ sự khởi nguyên cho đến hồi kết thúc
biết được sao?

có người nói với tôi về sự trở về
Em đã khứ hồi trong tôi miên viễn
mùa hè rì rầm những lời mưa lúc nửa đêm
tiếng mèo gào, tiếng động cơ gầm rú, tiếng nhạc trầm buồn của Hy, và cả tiếng em thở dài đã át đi tiếng mưa trong sự áy náy

Em đang nói với tôi về sự lặng câm
không phải sự lặng yên mà tôi đã có
mùa hè bung nở những đám mây xám như đầm lầy lúc trời tối
những cơn sốt tứa máu đỏ ối
và drap giường uể oải một hoài nghi
Mùa hè đã trở về từ những cuộc ra đi
ngày tháng Tư mệt mỏi
mê sảng úa nhàu khi cơn lặng câm tràn về
không thể mở miệng
không thể kể nói
những hàng cây không trăng
những hàng cây trần truồng không được bảo vệ
từ những gốc cây khô héo
sự sợ hãi mọc mầm như một đàn dơi úa
bay lên.


Tang Ca 2

Những dường dẫn tính từ động từ danh từ
rớt tí tách trên vân gỗ
môi cười thâu đêm đông cứng dày đặc khuôn miệng
trận thánh ca rớt trên đêm tháng Ba
kéo lê thê tiếng than kinh
là nửa đêm
cáo hóa ra người, người hóa cáo
hồn phách bước qua bậc thềm
đã qua thì không bước lại
giả dụ sẽ luôn là sự thật trá hình

những thanh dẫn nối dài
qua những vị diện vắng mặt
những tiếng nói bị cầm tù
vào một ngày rồi bặt tiếng

đừng chờ mưa qua miền giêng hai
nơi tháng xưa môi ngoan còn sót lại
ngày chia ly hẳn sẽ rất dài
ai sẽ là người ở lại?

em ra đi ngày cùng không ngoái
trượt chân về một chốn bụi mù
vụn vặt một miền tin đã cạn
cùng cơn mưa xưa

Tang Ca 1

Cuối cùng những đóa hoa cũng gục ngã giữa cánh đồng
trên thân thể những chiếc lá úa
Mẹ nói với tôi về vết muỗi châm đêm qua
và những đám mây không về trong mùa mọng nước.

Cuối cùng, những ngón tay của mùa hè trở về
rờ rẫm bằng nỗi hoài nghi
vòng sóng siêu âm bất lực
khi tiếng chuông ban chiều vừa gióng lên
bắt lời cho những câu kinh
về một tình yêu vừa tự tận

Cuối cùng cũng là những hoang tàn của ngàn thông
nơi xác lá rã rượi qua mùa di trú mới
những lọn tóc rệu rã mà sương lam không thể phủ đắp hết
Mẹ đốt khói nhang trầm cho những nghi ngút đêm qua

trên mặt đá xám
người cười lung linh với bóng mình
tôi đếm những trận mộng du đã kéo tôi trượt qua thiên niên kỷ trước
trận mộng du cũng nói với tôi về sự tàn phai
hôn lễ của tình yêu này là lời khai sinh cho cái chết một tình yêu khác
những đám mây không thể che hết hình hài của mùa hè
và em đã dạt trôi theo những đám mây mang phù chú mới
tôi ngồi một mình và hát khúc tang ca
bằng những chiếc vẩy lấp lánh nắng
tháng Tư dập dềnh cho một lời nói dối đã xa.


Phương Uy

Advertisement

NGỦ TRONG ĐƠN ĐỘC

Trong một giấc mơ, bạn thấy mình đã chết, mọi người thì vẫn cười nói, không ai nhìn thấy bạn, không ai nhớ ra bạn. Mà vì sao bạn chết? Bạn có biết đâu. Bạn hỏi cái bàn thờ có di ảnh của mình. Bạn trong di ảnh nhìn bạn, không cười, không nói. Chỉ có đôi mắt luôn buồn bã, âm u. Đôi mắt trách cứ bạn. Tại sao lúc nào cũng rưng rưng. Bạn có biết đâu.
Bạn đi lòng vòng quanh sân, bạn không thấy em. Chắc em không biết bạn đã chết. Mọi người vẫn cứ cười nói, mặc nhiên không ai biết sự vắng mặt của bạn. Bạn đã đi lâu chưa nhỉ? Bạn thắc mắc trong mơ hồ. Và vẫn cứ thắc mắc trong mơ hồ như vậy.
Cơn đau lùa đến, và kéo bạn đi. Bắt đầu từ đỉnh đầu, rồi lan ra, như vệt máu loang trong nước. Bạn nằm và nhắm mắt, dung nham như trào ra từ hốc mắt, cuồn cuộn, chập chùng. Khung cửa sổ lộng gió, sau cửa kính, bạn còn nhìn thấy cây thánh giá trên một ngôi mộ cũ đã được hốt cốt. Trước đây, chỗ này là bãi tha ma trước khi xây nên bệnh viện này. Bạn nhìn nấm mộ cũ, rồi bạn nhập tâm. Đêm cứ đen, hành lang khoa nội vắng tanh, hun hút. Chỉ có dãy đèn led xanh ngắt. Bạn thèm tiếng người, nhưng chỉ có tiếng gió. Mạng wifi chập chờn, bạn muốn kết nối với một ai đấy. Nhưng không kết nối được. Chỉ còn bạn trên dãy ghế chờ ở hành lang trống, những vòng xoáy sâu hút như ảo ảnh, như trong game yewelery, xoắn tròn xoắn tròn và sâu hút, giai điệu của ca khúc Face dập dềnh lôi bạn đi, ra xa. Những khúc rời rạc lại bắt đầu, bạn không xác định được mình đang nghĩ gì, và sẽ nghĩ gì, những cơn chuột rút làm bạn co quắt chân tay. Cơn đau lan dần xa, như vệt địa y mùa mưa, trong sâu thẳm đen, bạn cũng chỉ thấy bạn một mình, bạn muốn vẽ lên nỗi cô độc của mình, nhưng bạn đã nói nhiều về nó rồi, bây giờ bạn còn kể nói được gì? Bạn không biết kể về điều gì bây giờ, quanh bạn, còn gì ngoài nỗi cô đơn? Đã có những nấc thang, đã có những bàn chân trèo lên đấy, đã có những lần rời xa nhau, lòng người dễ vụn vỡ vậy sao? Có khi trong những đêm trắng, chỉ một mình bạn hiện hữu. Không có em, trong suy nghĩ của bạn, vì bạn biết, em cũng như bao người kia, cũng như mưa rơi qua hiên nhà, rồi tan mất Bạn muốn gọi em, nhưng phía đó chỉ còn sự im lặng kéo dài, không có tín hiệu phản hồi, những vòng sóng đồng tâm dằn vặt bạn. Chiếc điện thoại nảy lên những hồi chuông tưởng tượng, sự im lặng đó, sự im lặng ngằn ngặt của chờ đợi làm bạn bức bối đến nghẹt thở. Sự im lặng không hồi đáp khi muốn trốn tránh . Bạn nghĩ, bạn là sự phiền toái? Hay bạn đã trở nên vô hình trong em, trong mọi người?
Bạn thiếp đi trong một giấc ngủ nào đó, xung quanh lạo xạo tiếng cười nói. Có tiếng cười nhạo bạn, có tiếng cười mơ hồ. Những âm thanh lẹt xẹt cà giựt như tiếng ra đi ô lúc nhiễu sóng. Sao bạn lại ngủ ở đây? Bạn cũng không biết nữa. Cứ là phải ngủ, đúng như sắp xếp, đúng như quy trình thôi. ” Nhưng không có công đoạn nào để bạn ngủ ở đây cả” ” Quán cà phê vắng tanh, chứ không phải phòng họp” bạn nói. Nhưng những tiếng cười cứ vang lên nhạo báng bạn. Cây hoa hồng nở những đóa hoa trên cao, thậm chí không cả nhìn xuống.
Bạn lại đi loanh quanh, bậc thang đi xuống sâu hun hút, tối và ẩm ướt. Bạn nhớ cầu thang của khu tập thể năm xưa.
Bạn đi vòng quanh ghế nhìn mình ngủ. Chiếc ghế với dây nhợ lòng thòng mắc chẳng chịt xung quanh , tựa như bụi gai mắc mèo bên vệ đường. Bạn nằm trên ghế như một khối đất sét nhểu nhão. Một chiếc ống màu xanh lam cắm trên miệng bạn. Khi nào thì rút? Rút ra thì là chết? Bạn thắc mắc và muốn nhòm ngó kỹ hơn một chút. Nhưng một lớp kính trong suốt đã bao quanh chiếc ghế, khiến bạn không thể đến gần hơn. Sau lớp kính ấy là gì? Bạn rất tò mò muốn biết. Nhưng không ai cho bạn biết. Người trong khuôn kính ấy đã chết chưa? Hẳn là chưa, vì bạn chỉ mới ngủ thôi mà. Sao có thể là chết được. Nhưng hình như, bao nhiêu người vẫn chết khi đang đi đứng đó thôi. Bạn lại nghi ngờ, hình nhân trong kia không phải bạn. Sao nó nằm dài thế, bạn có cao đến thế đâu. Sao nó mốc meo như thế, da bạn vốn hồng hào cơ mà. Vậy chắc hẳn không phải bạn rồi. Nhưng nó, lại bảo là bạn đấy, nó mang quần áo của bạn, nó đeo phù hiệu của bạn. Một cương thi cũng có thể giả danh sao?
Bạn lại đi lòng vòng ra bên ngoài sân. Hoa trắng nở rợp trời , di ảnh bạn vẫn còn trên bàn thờ. Nhưng bát nhang thì đã nguội ngắt. Mọi người vẫn không ai nhìn thấy bạn. Có người vung tay cười nói ầm ĩ, có người rú rít lên. Lại có đứa dã dượi vắt vẻo nửa nằm nửa ngồi trên ghế, mắt láo lơ, miệng cười cười . Từng tốp những bọn trẻ mang đồng phục ôm những búp hoa lại tiếp tục diễu hành. Những cánh tay vung đều như máy. Bạn đứng lại một chốc, không chạy lung tung nữa. Bạn đứng lại bên chiếc ghế mình đang ngủ. Hình nhân há hốc mồm giữa u mê. Cánh môi giựt giựt như đang định hát ru bài ru của mẹ, hay đang hô to khẩu hiệu trong mơ? Bạn không biết. Bạn khom xuống và chăm chú nhìn. Khúc hát ru bay lửng lơ trên cao. Ru ai mà thơm mùi đồng ruộng, rạ rơm mục rã trên bùn. Ru ai mà hương sen thơm ngát ? Ru ai ngõ tối đêm sâu, hương nhài thoảng rợp sau mưa?
Bạn lại nhìn bức ảnh trên bàn thờ lần nữa . Là khuôn diện của bạn. Bạn chết chưa? Chết rồi sao chưa ăn cháo lú? Chết rồi sao chưa tới sông mê? Hoa kia rập rờn nhưng cũng không phải là bỉ ngạn. Sao chỉ mắt môi bạn tái xanh? Từng dãy từng dãy quan tài xếp trùng trùng điệp điệp. Tững dãy áo quan trôi đều đặn trên băng chuyền. Sau người này là đến người khác. Không nhanh hơn không chậm hơn. Những bàn thờ mọc ra cũng phải đúng quy trình?Là như câu nói ở ngoài cổng một nghĩa địa cũ bạn từng thấy ” Hôm nay chúng tôi, mai là anh chị”
Bạn đi loanh quanh trong khu nhà xác. Nơi nào thì quàn xác thân của bạn? Bạn nhìn ngó xung quanh. Những đôi môi tái xanh, những đôi mắt đông cứng. Và linh hồn bạn vụn vỡ. Sau khi chết, con người bơ vơ thế này ư? Mỗi một xác thân cứ như một tinh cầu cóng lạnh. Giao tử không thoát ra ngoài mà âm u rồi tiêu biến mất giữa hư vô.
Thôi thì bạn đành ngồi xuống mà chờ. Hỏi thì không biết hỏi ai. Ai ai cũng không thấy bạn. Bạn không thể biết được bạn đang ngủ hay là đã chết. Xác thân còn hay không còn có gì dị biệt. Biến mất không dấu vết ngay giữa mọi người. Phố xá đông vui sao bạn cứ trong suốt như sương? Ờ, mỏi gối rồi, ngồi xuống đây mà nghỉ. Không thì cơn gió rập rền kia lại cuốn trôi bạn ra xa. Nơi nào cho bạn neo đậu? Một mảnh quê hương chỉ còn trong quá khứ. Một dấu ấn chỉ thiên rồi cũng như một dạng tính từ. Có những người, bạn không biết họ đang sống hay đã chết. Một dạng hình nhân cười nói giữa hoang vu. Hôm qua thấy trên truyền hình nói cười rào rạt, nay đã nghe cáo phó sang sảng giữa phố phường. Mà có kẻ, sống cũng như chết rồi, chết cũng như là sống rồi. Có khác chi nhau. Ai chết gốc đa bờ suối, om om còn tiếng gọi đò. Ai nương oan hồn tử sĩ, roiiof cũng gò đống xương khô. Mây thì cứ trắng trên đầu, hoa hồng cứ nở trên cao. dẫu bạn có thắc mắc, cũng không ai thèm giải đáp. mà có ai biết để mà giải đáp? ngàn năm cứ một câu mơ hồ. răng ai sống thì là sống, ai chết là chết, ngạn ngục thiên đàng, khôn dại cũng qua một đời.
Bạn ngồi mò mẫm từng đốt ngón tay. Này là ngón vui buồn hoan hợp. Này là ngón cầm nhẫn, ngón leo thang. Ngón nào mang dấu thề bồi? Ngón nào ngoắc tay hứa hẹn? Tay năm ngón có ngón dài ngón ngắn. Em nói: cứ hi vọng rồi sẽ có lúc đổi khác. Sao tay bạn đang nhìn, ngón nào cũng mục nát như nhau? Bạn lại ngồi lăn lóc trước sân nhà phước. Chờ tiếng chuông báo tử khẳng định cho một cái chết, vang lên


Phương Uy

Thơ PHƯƠNG UY

CHIỀU NHỮNG NGÀY KHÔNG EM

khi em mang giấc mơ ra đi trong ngày an nhiên nắng
Anh đã đánh mất đứa trẻ trong mình từ thuở xưa xa
Góc phố lặng lờ thả trôi một giai điệu vô trùng
Chuyến bus chiều không ai đón đợi
cuốn theo gió phù hoa.
Em mang giấc mơ ra đi trên con đường không hoài niệm
Anh lơ ngơ nghe mùa rớt trên tay
bàn tay trống
Buổi chiều giận hờn không thèm trò chuyện
lê thê trôi và rớt xuống khoảng ngày.
Anh đã không kịp chuẩn bị mình cho những ngày không em ấy
Tháng năm tươi nguyên cho một sự phí hoài
cái nhìn cuối không lời kí thác
Lật nỗi nhớ lặng thầm nghe thoái hóa hư hoai.
Buổi chiềunhững ngày em ra đi
Mây xộc xệch bầu trời phố
Trăng nhợt nhạt mọc sớm không màu
mang nỗi hư hao.
Tiếng thở dài ngắt hụt
lẩn lút sau lời kinh nhật tụng
Anh rót niềm vô nghĩa ngàyxuống rêu khan cổ họng
Những gân lá thều thào
kêu gào bằng tiếng radio cũ
mang mùi hương của quá khứ lãng quên.
Chiều những ngày không em….

KHÚC VÔ NGÔN THÁNG TÁM

Mùa lặng lẽ theo mùa
rơi qua âm u tháng Tám
Bỏ lại anh lạc lõng phía câu ca không lời
Dẫu hồn nhiên đứng lơ ngơ giữa ngã tư, ngã năm , hay ngã bảy
Vẫn nghe lòng lưa thưa vắngmột mình thôi.
Mùa đang bão rớt
Hiếm hoi ngày chút nắng xanh xao
mặt trời ngủ quên
mặt trời không hát.
Chút ấm áp bên em giờ cũng hư hao
.Anh lạc giữa muôn phương ngã tư đường tấp nập
Lạc điệu trên tay bài thơ cũ vô ngôn
Nghe chữ nghĩa biến thiên theo mùa gió rớt
Anh lao đao.đi nốt những đoạn buồn.
Anh đã sáng lóa tình yêu bằng muôn trùng ảo tưởng
Như lũ ve gào mùa bất lực đẫm mồ hôi
Để một ngày thảng thốt nhớ ra
mình chỉ là làn khói xưa đi lạc
Rồi đã biến tan như chưa từng đến bên người.(*)
Đêm hạ huyền nghe sương rũ trên nhánh trăng liềm khép mắt
Anh lẫn lộn giữa nỗi buồn và nỗi nhớ em
Nghe trên mái nhà cơn gió cô đơn của mùa áp thấp
Thổi lặng câm cơn độc thoại cũ mèm
P/s: (*) Hà Mây – Cuộc tình ấy, tự vẫn hôm qua.

ÂM VỰC ĐÊM
Anh không tìm ra được căn nhà của anh
Trong giấc mơ đêm qua
Tâm sự trùng trùng
anh quên mất lối?
hay thời gian vụng về ăn mất ngày xa?
Đêm qua
Có cơn mưa rất nhẹ
Anh treo mình giữa lơ lững thâm căn
Gấp giấc ngủ vùi trốn trong khoảng tối
Bộ nhớ báo đầy không chứa nổi một vành trăng.
Tháng Bảy khăn gói ra đi
Theo bậc thềm rêu xanh
trơn tuột
Không một lời kí thác
Bằng sự lãng quên
Không đính chính
Bằng tờ lịch úa vàng
Gấp trong chồng sách cũ
Khúc thiên di…
Anh vẫn chạy lòng vòng trong giấc mơ
tìm căn nhà của anh
những con đường rậm rạp kí ức ám thị
Tiếng vĩ cầm khe khẽ vang lên từ thánh đường rất gần
Luênh loang âm vực xanh
Trong những tế bào thần kinh ẩm mục
sự đứt gãy
phiến môi già nua
Ngấm mùi hương vãng phai
Đêm di cư về sáng
Tiếng động cơ và tiếng chuông điện thoại
giật giọng làm nứt toạc giấc mơ…

NGÀY HÔM QUA

Những đứa trẻ trong anh đã lớn quá nhanh
Và dễ dàng đánh mất những ngày phía trước
Anh không thể biết trước ngày mai có gì
Và cũng không cách nào trốn tránh
Chỉ biết rằng ngày mai sẽ không có em
Không kịp một nụ hôn chuẩn bị cho ngày cất cánh.
Anh vẫn mò mẫm mỗi ngày đi về phía trước
Con đường ngoằn ngoèo, ngoắt ngoéo
Dưới nắng ban mai và dưới mưa chiều xa
Rập rùng hàng ngàn bầy dấu chân lạ
Anh không biết rằng đã hết ngày hôm qua.
Anh để rơi dọc đường những ánh mắt trẻ thơ thảng thốt
Rồi ánh mắt đau đến dại khờ ngày em biệt ly
Ánh mắt mỏi mòn trong ngày qua chậmkhông thấy em về
Mà anh thì vẫn xa em như thế
.Để mây nhuộm đen mút một góc trời
Trời không nắng phía em phơi.
Anh đi qua tháng Bảy
trên những con phố lộng lẫy
tạp âm buồn
Em phơi lãng quên ngày mưa tuôn
nên ngày sũng nước
Hóa giọt buồn xiêu lạc
Đẫm nụ hôn đau…

Phương Uy

LỘI QUA NHÁNH ĐÊM BUỒN

  

 

anh học nói trên nhành thời gian gãy
nghe mùa đông về đập cánh chiêm bao
giọt nắng sót cố nhuộm tàng lá vỡ
gió mùa xưa còn lồng lộng ầm ào

dấu mưa cũ đâu còn in nhịp bước
lật tầng tầng kí ức cũng im hơi
anh mải mốt chỉ một điều vô ích
chốn tinh khôi không có lối khứ hồi

anh học vẽ mùa anh bằng mơ ước
bằng mùa đông bấc thổi rát trên cành
bằng tiếng xuân trôi giữa chiều lịm tắt
bằng nỗi buồn lăn mệt mỏi đêm thanh

anh học hát những ca từ cũ nát
đám kí âm rơi rụng trắng hiên nhà
em ngút ngát không về mùa di trú
nghe vô thanh ngồi khóc tiễn đêm qua.

Phương Uy

HOÀI

 

HOÀI 1

Qua rồi những hào hùng ly loạn
Người về khoả áo mài đêm vắng
Gió rót cành sương tiếng thuốc lào
Ám mùi hơi thở hoài không lắng

Người lính ngày xưa giờ tóc trắng
Màu xuân đã đọng ở sinh phần
Bạn bè chiến hữu nhiều lưu lạc
“Thiên đàng” một cõi một chung thân

Người lính ngày xưa chừ tám chục
Ngóng trông từng cuộc gọi đường dài
Chiến hữu: bọn tôi về phương khác
Mỗi mình anh lạc phía giêng hai

Chiến hữu: Thôi cũng gần một kiếp
Nhớ thương cũng mấy chục năm rồi
Hào hoa tóc áo phai gần hết
Sao ở trong lòng mưa vẫn rơi?

HOÀI 2

Mình đến mình đi rồi quên lãng
Để đêm lóng lánh phúc âm buồn
Để mưa tháng sáu rơi chiều lạ
Để bình minh đọng những ngân sương

Mình đến giữa mùa hình nhân mới
Ngày xanh vướng vít nhánh hoa đầy
Diệp lục nã nồng hương hư ảo
Xanh rìa tháng mới với tranh vây

Mình đi chủ nhật mưa áp thấp
An nhiên còn có  giữa từ ly?
Tôi nhặt nhạnh mình đêm lá rách
Buông cánh rời cây khóc thiên di

Khúc lá khúc cây và khúc gió
Khúc nào xanh để nhận mặt người?
Lãng quên còn ấm trong ký ức
Cho nhau xin giú một khúc cười…

 

HOÀI 3

cuộc thiên di đỏ
mặt trời cuốn qua vùng tóc biếc
chảy mặn tháp ngà
nụ hôn mật non xưa xa
đã khét tanh dưới tê điếng mặt trời
không thể lưu trữ cho em được gì
giọt mưa miên miết đỏ
ngày cựa mình chừng như rất khẽ
tháng bảy cạn kiệt
lời lá khô
rơi từ vực sâu.

cuộc thiên di đỏ
mặt trời đi qua vườn đêm
cứa những xót thương
tối không gió
tôi với căn ngực rỗng
sự đợi chờ là vô vọng
mãi đời sau.
những bóng đèn nê ông cúi đầu câm lặng
cơn mưa không thể ướt át mãi buổi chiều tháng bảy
dụ dỗ về một tia sáng lóe nở
giấc chiêm bao mồ côi
hơi thở
như những đứa trẻ thành phố ngày loạn lạc
dắt díu nhau đi tìm ý nghĩa cuộc hành trình…

PHƯƠNG UY

TRUY VẤN

 

Cậu đến vào lúc trận mưa sao băng xuất hiện và cọ sát vào Trái đất. Với đôi mắt to và đẹp một cách kì dị. Giữa lúc mọi người chen lấn và hỗn loạn chạy. Bạn chỉ kịp thấy cậu đi ra từ nguồn sáng chói lóa và lạnh rực rỡ kia. Cả người cậu sáng rực một cách lạnh lẽo. Cả chiếc áo choàng cậu mặc cũng không giống ai ở thành phố này trước đây. Nói trước đây là bởi vì sau khắc giờ ấy, cả thành phố đã không còn một ai ngoài bạn. Khối băng lạnh lẽo ấy không một tiếng động đã nuốt hết tất cả. Không một tiếng gào thét, không một âm thanh phát ra. Mọi người chạy hỗn loạn trong câm lặng rồi từ từ tan mất, khi bạn tỉnh lại, xung quanh trắng xóa và trống không, ngập ngụa trong không gian chỉ toàn mùi khí mê tan xộc thẳng vào buồng phổi, khen khét, buôn buốt. Và cậu. Cậu đứng im lặng một cách thờ ơ bên cạnh bạn. Không một lời nói, không một biểu cảm.

Cậu chỉ đứng đó, trầm lặng, với đôi mắt mở lớn.
-” Bạn là ai? Bạn từ đâu đến? ”
-” Tớ là Babe”
-” Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? ”
-” Biến mất – Tất cả ”
Người bên cạnh vẫn lặng lẽ, không hề mấp máy đôi môi. Nhưng những câu trả lời vẫn cứ âm vang trong đầu bạn.
-” Ai đang nói vậy? ”
-” Ở đây còn có ai sao? ”
Bạn nhìn sững Babe, trên khuôn diện đông cứng không hề có sự chuyển động của cơ mặt. Bạn cũng chưa nói ra câu nào, sao Babe biết được bạn định hỏi gì chứ?
-” Tớ nhận được những thông điệp từ cậu, và phản hồi những thông điệp ấy. ”
Bạn lạnh người, Babe ở trong đầu bạn, Babe biết bạn đang nghĩ gì. Cảm giác bị kiểm soát làm bạn khó chịu.
-” Babe có siêu năng lực? Babe đọc được những suy nghĩ trong đầu tôi? ”
-” Tớ không có siêu năng lực, tớ không đọc được suy nghĩ của cậu, tớ chỉ nhận được thông điệp từ cậu khi cậu đã sắp xếp chúng và truyền tín hiệu ấy ra không gian xung quanh ”
Babe lặng lẽ nói.
Bạn đứng bật lên.
-“Tôi muốn đi ”
-” Đi đâu? Còn nơi nào để đi sao? ”
-“Kệ, tôi muốn thử tìm kiếm một vài thứ, có dấu hiệu của sự sống, có dấu hiệu của ngày hôm qua ”
-“J có cần tớ đi cùng không?
Có cần không? Có nên không? Công cuộc tìm kiếm hư vô còn nhiều khắc khoải. Thêm một người có khi hành trình sẽ bớt thê lương. Bạn đi cùng cậu, cậu đi cùng bạn, đi tìm sông tìm suối, tìm rú tìm rừng, tìm những chiều mưa buồn u ám tràn qua tàng lá, tìm những buổi nắng sớm mai lướt nhẹ trong tiếng chim thanh. Bạn tìm những thứ bạn đã bị làm mất, giữa hiện tại mịt mù, tìm kiếm quá khứ xa xăm. Còn cậu, cậu tìm gì?
Bạn đi cùng cậu, từ mùa xuân xa ấy, đi hết cả mùa xuân, đi lấn tới mùa hè.
Đôi lúc cậu hỏi bạn:
-” J đã tìm được chưa? Có thấy gì không? ”
Bạn chưa tìm được gì, chưa thấy được gì. Những ngày mùa xuân trôi qua rất mau. Bạn tìm không thấy một khuôn mặt nào trong quá khứ, bạn tìm không gặp những chiều u u gió bấc sau hè nhà. Bạn tìm không ra tiếng pháo đì đùng những đêm ba mươi xa cũ. Bạn không tìm được gì. Đôi khi tưởng như bạn đã thấy gì đó, nhưng rồi đó không phải là thứ bạn muốn thấy.
Bạn cùng cậu mải miết băng qua những con đường cát trắng, cát bỏng lún dưới chân, những bàn chân phồng khô, rồi từ từ trong suốt. Phía sau bạn là những dấu chân song song nhau chưa một lần chập lại. Xung quanh bạn, là những triền cát hết trắng xóa rồi đến đỏ au, cát ngút ngàn hoang mạc, gió ngút ngàn hoang mạc.
-” Này J ơi, bao giờ thì mới đi xong? Bao giờ thì tới? ”
Bạn biết, nhưng chẳng thể nói cùng cậu, con đường ấy, bạn mong cứ là con đường đi không tới, dù là không một bóng cây, không có chỗ tận cùng.
Đôi khi, giữa những khúc chuyển quanh co, bạn thấy mình cùng cậu đong đưa trên hai sợi dây treo cao giữa thinh không nối giữa hai đỉnh núi xám, đá kéo dài bất tận dưới chân. Đêm đêm, đá toát mồ hôi lạnh lẽo, bạn co ro trong áo mỏng. Cậu có lạnh không? Giữa những cơn mưa hè dai dẳng, xung quanh ngập ngụa trong nước, cậu có lạnh không?
Có lúc bạn nghe tiếng cậu ho nhè nhẹ, sự xót xa nhẹ nhẹ ấy cũng dâng lên trong bạn. Là từ khi nào, bạn đau đớn theo cậu?
Sau một giấc ngủ, thức dậy, bạn thấy núi non biến mất, sợi dây nối hai đỉnh núi xám bây giờ móc vào chóp của hai tòa nhà cao tầng chót vót chóng mặt. Những cao ốc nối dài, những ngôi nhà hình hộp nối dài, những mái tôn xám lạnh tràn ngập mặt đất, mà trên đó, những cọc antenna nhọn hoắt trồi lên, như chông, như gai. Bạn ngâm nga trong đầu ” như là chim bói cá, trên cọc nhọn trăm năm….”(*)
Cậu cười : ” Babe không đi hết trăm năm với J đâu, lúc nào đó, J không cần Babe nữa, Babe sẽ rời đi”
Cần hay không cần? Bạn giật mình, không biết từ khi nào, bạn đã quen với việc có cậu bên cạnh. Bạn đã quên mất trước đây bạn như thế nào, bạn cũng không tưởng ra, sau này bạn ra sao, một khi cậu không còn bên bạn.
Rừng cây đã biến mất, núi đá cũng biến mất. Bạn không tìm ra được con thú nào. Những dòng sông cũng biến mất. Bạn không tìm được tiếng chim nào hót nữa. Chỉ còn những con đường đổ nhựa nóng bỏng dưới mặt trời.
Đôi lúc bên lề đường, bạn nhìn thấy một gốc cây đã bị đốn, bạn đi quanh gốc cây, mong tìm một chồi xanh còn sót lại. Nhưng không có, gốc cây chết khô. Bạn đi vòng vòng quanh gốc cây ấy hết mấy ngày, nhưng cây không đâm chồi. Có một lần, bạn nhìn thấy thấp thoáng sau cửa kính một ngôi nhà bỏ hoang có con mèo nhỏ. Bạn kéo Babe chạy tới, cửa khóa cứng, con mèo nằm bất động trên tủ nhìn trừng trừng về phía bạn, bạn đi quanh nhà tìm cách vào, cửa sổ cũng đóng. Bạn không tìm được đường vào nhà. Con mèo vẫn dửng dưng ngó bạn, như không có ý định mở cửa. Bạn bất lực đứng trước nhà. Sau này, nhiều lần bạn nghĩ, mỗi người cũng như một ngôi nhà, đóng cửa là hết giao thông. Bạn đã từng tìm cách tiếp cận một ai đó nhưng rất nhiều lúc bạn đã thất bại, dù đã dùng tất cả cả nỗ lực, bạn cũng chỉ là kẻ đứng bên hè nhà, đứng bên ngoài cánh cửa, đứng bên ngoài cuội đời người ta.
Babe không biết tìm đâu ra được một thanh sắt và gõ mạnh vào cửa kính. Lỗ hổng hình thành với tiếng loảng xoảng chói gắt. Bạn thò tay qua lỗ hổng và vặn khóa cửa. Từng bước dò dẫm vào nhà. Con mèo vẫn không cử động. Không một tiếng thở cả khi bạn đụng vào nó. Té ra chỉ là một bộ da nhồi rơm, không phải con mèo. Tưởng như là thân thương, mềm mại, rốt cuộc là ảo ảnh. Tưởng là ấm áp, rốt cùng chỉ có lạnh trơ. Có thất vọng không? Có chứ. Có buồn không? Có . Nỗi buồn khi hi vọng vừa mới ra hình hài đã vội biến tan.
Bạn rời khỏi ngôi nhà, khép lại cửa, nhưng lỗ hổng trên kính vẫn cứ toang hoác. Phải chăng khi cố tình xâm nhập vào nội tâm một ai đó rồi rời đi thì trong lòng người đó, tổn thương sẽ tồn tại vĩnh viễn, như vết vỡ trên cửa kính kia?
Bạn ngồi gục xuống, mệt mỏi, hốc hác, rách rời. Bạn nhìn xuống chân mình, đôi bàn chân đã trong suốt từ lâu lắm rồi, chân ơi, mệt chưa? Có mỏi không? Bạn nhìn xuống đôi bàn tay, đôi tay bạn cũng gần thành trong suốt, khô cong queo như những mảnh thủy tinh vỡ, bạn nhìn tay cậu, những ngón đẹp xinh thon dài lấp lánh, những ngón tay phát ra âm thanh. Nhiều đêm khó ngủ, bạn lẳng lặng ngắm bàn tay cậu, nương náu vào nhưng giai điệu ấy mà tự ru mình. Trong cơn chập chờn mê mị, bạn nghe tiếng cậu thầm thì ” đừng bao giờ em hỏi, vì sao ta yêu nhau…. ” (*) Ừ J, đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa, cứ mơ đi….
Sau một giấc ngủ, thức dậy, bạn thấy mặt đất đã dần dần biến mất, đá xám cũng biến mất, những gốc cây khô không còn, vũng nước đọng lại từ trận mưa đầu năm ngoái cũng không còn, những cơn gió từ biển cũng thôi không thổi nữa, môi bạn khô nẻ ra như lớp nhựa đường bong tróc. Da bạn loang lổ như bức tường gạch rữa nát của ngôi nhà kia. Trên thân thể xuất hiện những vệt trong suốt làm bạn có cảm giác như mình đang dần phân hủy. Những vệt ấy lan rộng nhanh hơn khi không có cậu. Có nhiều lúc, cậu đi đâu đó khá lâu, bạn ngồi bên đường chờ cậu về. Khi cậu quay lại, những vết thương đó mới dịu đi và từ từ thu nhỏ. Mà bây giờ, thời gian cậu đi vắng mỗi lúc một dài hơn. Bạn thấy mình đang rỗng và khô đi. Rồi một ngày, rồi một chiều hay một đêm thâu nào đó , bạn thấy mình sẽ biến mất, biến mất lúc không có cậu , nhẹ nhàng như những hạt nước đã bốc hơi, nhẹ nhàng như cơn gió đã vắng mặt từ lâu lắm.
Sau một giấc ngủ, bạn thấy hoang mạc biến mất, cát bỏng không còn, gót giày bạn gõ cồm cộp khô khốc trên mặt bê tông lạnh trơ. Tiếng âm vang dội vào tai, vào đầu bạn. Dội vào bầu trời xám.
Có lần bạn hỏi cậu:” Babe hay đi đâu vậy? Sao babe vắng mặt lâu quá vậy? Babe cứ bỏ mặc J một mình mà đi lúc J ngủ, rồi lúc J thức dậy mà không có Babe thì phải làm sao đây? ”
– ” Babe đi tìm những giọt sương, Babe đi tìm cỏ lau, Babe đi tìm tiếng chim hót, tìm tiếng suối chảy, nhưng không còn gì cả J à. Con người đã làm gì mọi thứ thế này? Con người đã biến mọi thứ thành cái gì thế này? ”
Những câu hỏi cứ vọng mãi trong không khí, dội vào những bức tường, bật trở ra và va đập vào nhau.
Có nhiều đêm không ngủ được, bạn ngủ vào ban ngày. Bây giờ thì không còn phân biệt được ngày và đêm nữa. Không gian tranh tối tranh sáng, lúc nào cũng chỉ nhờn nhợt màu chì. Bạn lạnh, dạo này bạn thấy mình ngủ nhiều hơn, Babe cũng vắng mặt lâu hơn. Trong mơ, bạn nhớ nắng vàng, bạn nhớ cây xanh, bạn nhớ những hạt mưa li ti ướp trên tóc, bạn nhớ hơi gió biển nồng nàn phả trên mặt bạn, bạn nhớ mặt trời. Nhưng cả thế kỷ đã qua đi mà không có mặt trời. Mặt trời đi vắng? Hay mặt trời đã ngủ yên?
Tay bạn cũng bắt đầu trong suốt , bạn hầu như không viết được nữa. Những con chữ rủ nhau rời đi, bị ám sát hay đã treo cổ tự sát hết cả rồi. Mà bạn cũng đã không biết viết gì, viết để làm gì, và viết cho ai?
Đôi lúc trong giấc ngủ ngày giữa bầu trời hôn ám, những con linh miêu trong lời kể của một người bạn trên núi Chư Mang  thuở xưa chạy về cắn xé nhau. Con hồ ly tru trăng ngồi nhớ màu tuyết trắng. Nhưng tuyết không còn, mặt trăng cũng không còn, những con linh miêu phóng vùn vụt qua mặt bạn rồi biến mất vào đêm đen. Chỉ còn bạn ngồi đơn độc bên cánh cổng sắt đóng im lìm, và mùi khí metan nồng nặc xung quanh.
Rồi đã đến lúc bạn tập làm quen với mùa đông dần tới, không khí đông cứng trên mặt, trên tóc. Màu trong suốt đã lan tới trên ngực bạn như vết địa y. Trái tim bạn cũng đã hóa thành trong suốt từ lâu lắm rồi. Thời gian bạn ngủ mỗi ngày một nhiều. Bạn không biết khi nào thì cậu đi, bạn ngủ đến mức không biết lúc nào là cậu về, bạn cũng không biết cậu có còn về không nữa. Đã lâu lắm, bạn không còn nhìn thấy cậu. Mỗi ngày , bạn càng trong veo đi, có lúc, bạn nhìn xuyên qua bàn tay của mình, chỉ thấy mặt đường nhựa rã rời. Mùa đông đã đến, thật gần rồi.
Trong giấc mơ, bạn thấy một ngày mùa đông của thế kỷ trước, lúc ấy bạn còn đủ đầy, những ngày đông của thanh xuân tươi đẹp, buổi sáng bạn thức dậy đón gió ở bờ biển, tay giấu vào túi áo choàng, ngửa mặt ngắm mặt trời.
Bạn lại mơ thấy những ngày mùa đông của thế kỷ trước, lúc bạn còn lành lặn, bạn đứng nhìn những chiếc lá chao nghiêng trong một ngày bão rớt, nghe tiếng tương lai rộn rã nói cười. Những đêm mùa đông của thế kỷ trước, những người bạn tuổi đôi mươi cùng nhau ngồi trong căn phòng nhỏ kí túc xá, đèn vàng ấm áp mùa thi. Những dự định vẽ ra cho một ngày sắp tới. Những đêm mùa đông đã cũ, tiếng ghi- ta bập bùng đêm lửa trại cuối năm.
Những kí ức chập chờn cứ lôi bạn đi, men theo giấc ngủ.Nhiệt độ mỗi lúc một xuống thấp, bạn ngồi nhiều hơn đi. Sáng nay, lúc vừa tỉnh dậy sau một cơn ngủ dài mê mệt, bạn thoáng nghe một tiếng chim mảnh dẻ trong gió. Bạn mừng rỡ bật dậy, chạy cuống quít, bạn chạy tới chạy lui. Không thấy. Bạn chạy qua chạy về. Không thấy. Tiếng chim yếu ớt, chỉ vừa thoáng qua rồi mất hút giữa ngàn trùng. Bạn gọi cho cậu “Babe, Babe, Babe đang ở đâu? ” Không một tiếng trả lời, không một tín hiệu truyền về. Không một vòng sóng nhấp nháy nào trả lời cho bạn.
Bạn mệt mỏi ngồi gục xuống, những vệt trong suốt đã lan lên đến khuôn mặt bạn, lan đến đôi mắt bạn. Lan rộng ra tới đôi tai . Bạn lặng lẽ kiệt sức. “Cuối cùng, mình cũng không chờ được ngày cậu về sao, Babe? “. Bạn nghe mình lặng lẽ gọi tên cậu. Thôi, mệt rồi, không tìm kiếm nữa, không truy vấn nữa. Đến tận cùng, chẳng ai bơi ngược về nguồn. Bạn không thể đi về quá khứ. Những con đường không có bóng cây, không có tận cùng.
Bạn ngắm nghía lần nữa mọi thứ trên thân thể mình, nhìn nó từ từ loãng ra, từ từ biến tan ngoài tầm mắt.
Bạn bay lên trên những đọt gió, bay thôi, bay về phía chòm sao Orion lạnh giá.
Vì đã  khép mắt lại, nên bạn không thể thấy được, sau lưng mình, một đóa bỉ ngạn, vừa bung nở, đỏ thắm lung linh.

 

(*) Lời bài hát: Khúc Thụy Du.

 

Phương Uy

CHỜ Ở THIÊN HÀ

 

 

Bắt đầu khi nhìn thấy những gì thời gian để lại trên hình hài. Tỵ đã có thấy những ngày của mình còn lại quá ít. Rằng thời khắc ấy sẽ đến, nay mai. Tỵ chưa hề tưởng ra mình sẽ trải qua những buổi chiều của tuổi xế chiều như thế nào. Babe thường cười những ý nghĩ điên rồ đó của Tỵ. Nhiều khi Tỵ nói điên quá, Babe nạt ngang. Con người ta, cố hết sức để tồn tại, mà sao Tỵ lại không chịu quý trọng. Tỵ không cãi, bởi Babe nói đúng. Babe bảo : Tỵ cứ vô mấy bệnh viện mà coi đi, để thấy người ta phải giành giật từng ngày sống như thế nào. Nhưng Babe còn trẻ, Babe chưa cảm nhận được những ánh thê lương của buổi chiều ra sao. Babe không biết được, có những ngày Tỵ lén quan sát Măng trong viện dưỡng lão, bắt gặp đôi mắt hoang vu những ánh nhìn của Măng, bắt gặp đôi mắt không còn chút ánh lửa nào. Tỵ vô thức thấy lạnh. Lạnh buốt từ trong xương sống lạnh ra. Mà Tỵ cũng đâu còn nhiều. Những ngày ấy cũng sắp đến, bên bờ bấp bênh của Tỵ. Có nhiều đêm, Tỵ ngồi sững sờ nhìn bức tượng pha lê trên bàn. Sững sờ nhìn vẻ mặt đẹp vĩnh viễn không hề nhạt nhòa trên đó. Những nét gân guốc sắc cạnh. Đôi mắt lạnh lùng không bao giờ nhắm. Làn da mượt mà mát lạnh không hề có nếp nhăn. Đôi mắt ấy luôn nhìn Tỵ mỗi đêm, nhìn Tỵ khi Tỵ ngồi viết bài, nhìn Tỵ lúc Tỵ tập đàn, nhìn Tỵ khi Tỵ uống rượu vào buổi khuya khoắt. Lúc Xích mang nó về cho Tỵ, Xích cười, khi nghe Tỵ bảo sẽ gọi nó là Azoth. Xích nói, gì cũng được, miễn Tỵ thích. Đương nhiên Tỵ thích, Tỵ hay nhìn ngắm mấy nam thần đẹp trai trên mạng. Nét mạnh mẽ không phai tàn ấy luôn thu hút sự chú ý của Tỵ. Làm thế nào để bảo lưu nó lại vĩnh viễn? Tỵ thường hay tự chất vấn như thế, mà thường là không tìm ra lời đáp. Babe cười, Xích cũng cười. Babe bảo Tỵ hoang đường, Xích nói, không có gì vĩnh viễn cả. Bảo Tỵ cứ tận hưởng hết sự vĩnh viễn được giới hạn trong mỗi ngày đi. Bởi thế, Tỵ ghét phải coi những trang báo nói về hiện tại của các diễn viên mà Tỵ hâm mộ lúc xưa. Tỵ sợ sự đau lòng khi nhìn những gì mình trân quý ấy phai tàn. Cũng như ngày Tỵ nổi điên vác dao chặt nát bụi phù dung của Măng trồng.

Ngày Xích đưa Măng vô viện, Tỵ đi vắng, mấy năm sau Tỵ về, Măng không còn là Măng phong diễm của Tỵ ngày xưa. Người Măng không còn thơm phức mùi hoa mỗi khi Tỵ úp mặt vào ngực Măng. Tỵ đứng từ xa nhìn Măng ngồi lặng lẽ trên xe lăn. Ánh mắt nguội ngắt, đục lờ, những ngón tay buông thõng, xám ngắt. Tỵ nhìn Măng thật lâu, Măng ngồi bất động thật lâu. Rồi Tỵ về. Tỵ còn chưa tới gần để gọi Măng. Tỵ sợ, Tỵ không tưởng được, vóc dáng mảnh mai ngày xưa, thướt tha với những mảnh lụa mềm mại thơm phức, con người thường chơi đùa với từng nốt hương hoa, bàn tay từng ngón dài nuột nà khi khêu chén trầm, nay lại giống như môt đống thạch cao xám xịt, cũ kỹ đấy.

Tỵ về lại trong phòng Măng, nhưng cũng không còn dấu tích của một Măng ngày xưa, những chai nước hoa không còn, lò trầm cũng không còn, cả tấm gương cổ viền nhủ vàng từng in soi bóng vóc dung nhan của Măng cũng không còn. Xích cho mang đi hết cả. Lần đó, Tỵ vác dao chặt trụi luôn bụi phù dung của Măng.

Ngày Xích đem Azoth về, Xích nói, giữ lấy nó, pha lê thì mãi sẽ không tàn, không xuống màu. Chỉ cần, cẩn thận đừng để rơi. Rơi rồi, thì không còn gì nữa cả. Tỵ đeo lên tay của Azoth chuỗi hạt tím Xích mua cho Tỵ dạo trước. Chuỗi hạt hợp một cách lạ lùng với màu mắt của Azoth, nó làm sự lạnh lẽo trong Azoth càng lạnh hơn. Nhiều lúc, Tỵ cũng muốn mình đông cứng mãi mãi, như Azoth.

Mấy hôm nay lạnh , những ngày không có nắng làm tinh thần Tỵ xuống thấp. Tỵ không muốn ra khỏi phòng. Ngồi ù lì miết trên giường và lơ đãng nhìn Azoth. Rượu mạnh cũng không làm người Tỵ ấm hơn. Tỵ thèm được ôm. Thèm được ủ ấm bởi một thân thể khác, chứ không phải bởi bàn tay lạnh ngắt của khối pha lê màu kia. Rồi Tỵ nhớ em. Tỵ nhớ những tưởng tượng ngày xưa của em và Tỵ, Tỵ thèm sự ấm áp ấy, dù thật ra, Tỵ chưa chạm đến em cả một lần. Nhưng những lúc ấy, Tỵ vẫn thấy ấm, thậm chí nóng rực. Tỵ ngồi lặng thinh nhớ khuôn mặt em và tiếng nói em. Nhiều lúc lòng cóng lạnh, Tỵ muốn nói với em, Tỵ cần em. Tỵ cần một người, kéo Tỵ về lại với cuộc sống ấm áp. Tỵ đã trôi quá lâu trong Thiên Hà. Qua ống nhòm của kính viễn vọng mỗi đêm em vẫn quan sát bầu trời, em có nhìn thấy Tỵ không? Tiếng thở dài mỗi đêm của Tỵ, em có nghe được không? Từ khoảng cách hơn năm ngàn ngày mặt trời, có vọng được tới tai em lời thì thầm của Tỵ? Mỗi ngày, mỗi đêm Tỵ lòng vòng ở F, co quắp ở tọa độ 858 của F. Giữa đám tinh vân buốt cóng và lấp lánh ấy. Tỵ nằm nhớ em. Tỵ nằm im lắng nghe những tin tức từ em, ngôn ngữ không thể diễn đạt được hết những tưởng tượng từ Tỵ, nhưng ngôn ngữ giúp Tỵ hình dung những tín hiệu từ em thành những hình ảnh. Những chấm nhị phân tuần hoàn vẽ lên nụ cười rạng rỡ của em bên người con gái khác, những kí tự lạnh trơ vẽ nên một ao ước của em về một tương lai khác, một nơi chốn khác, mà nơi đó, không có Tỵ. Từ F, Tỵ thấy em đính hôn với thanh xuân lộng lẫy, từ F, Tỵ đọc thấy khao khát của em về một phối ngẫu với những xanh non.

Mỗi ngày, giữa những cóng buốt, Tỵ nhìn những trận mưa sao băng tràn qua người mình, Tỵ nằm im quên trong những rác bụi của Thiên hà 858, để mặc những đám mây bụi sao chổi phủ dày trên lưng. Nhiều khi thấy lòng trống trải quá, Tỵ co cuộn người lại, đám tinh vân quánh đặc bám sát và bó gọn Tỵ vào một khối, chỉ để lại một đôi mắt, một ánh nhìn hướng về. Mà ở một nơi nào đó, em đã dùng những trần thế để ngăn chặn ánh mắt của Tỵ. Mấy hôm nay, Tỵ thấy mình muốn về lại cung điện ngày xưa, nơi những đền đài mà em đã cùng Tỵ dựng nên dạo trước. S mưa tầm tã, Tỵ tưởng tượng ra em trong cơn mưa, trong dòng nước lũ ngập đường.

Mấy hôm nay, nắng vàng mà lạnh. Tỵ ngồi nói nhiều quá, những thanh âm lộn xộn lạo xạo trong cuống họng Tỵ, em có nghe những lời Tỵ nói không? Nghe rồi em có hiểu không? Tỵ nói đến lúc mệt nhoài, gục xuống. F vẫn yên lặng không một tiếng then cửa mở. ” Em nói gì đi” Sự im lặng quá lâu làm Tỵ giật mình mở mắt, đền đài không còn, cung điện không còn. Chỉ còn những trang sách trống trơn trước mắt. Hoàng Tử Trở Lại và Hồi Phục. Tỵ phải hồi phục thì hoàng tử mới trở lại hay khi hoàng tử trở lại thì Tỵ mới phục hồi?

Nắng chiếu xiên qua khe cửa, lấp lánh tạo ra hào quang trên vầng trán của Azoth, vầng trán trắng sáng của em. Nắng lấp lánh trên những ngón tay của Azoth, những ngón tay dài thanh lạnh lướt trên dây đàn, là tiếng lục huyền cầm của bá tước hay tiếng đàn Thạch Sanh? Nhưng công chúa dưới hang vĩnh viễn không bao giờ là Tỵ. Những ngón tay mướt lạnh của Azoth lướt trên trán Tỵ.

” Tỵ có lạnh không? ”

” Sao tới giờ Tỵ vẫn chưa hết sốt? ”

” Tỵ muốn nghe em hát không? ”

-” Đêm nay, em là của Tỵ nhé? ”

-” Ừ, nhưng Tỵ coi em là gì? Em là gì của Tỵ? ”

-” Em không là gì của Tỵ cả, bởi vì, không ai gọi tên cho TẤT CẢ”

Đôi mắt pha lê lấp lánh ánh trăng trong suốt. Tỵ rùng mình, nụ hôn pha lê buốt lạnh trên da, nụ hôn của Azoth. Có những lời nguyền, ám lên đá như một lời thề, lại có những lời hẹn thề, mỏng đến nỗi một cơn gió nhẹ là thổi bay đi hết, như lớp bụi phủ lên mặt kính mờ.

Nhiều lúc, như lúc này, Tỵ để mình lang thang, không phải trên hoang mạc như những người Do Thái. Không phải lang thang trên tuyết trắng như người Eskimo , Tỵ lang thang giữa ngàn trùng, nơi những đường sóng đan xen nhau qua lại, những mối liên kết chằng chéo . Tỵ mong được gặp em trong những sóng âm chằng chịt kia. Nhiều lúc, ngỡ như Tỵ đã thấy được em, nhưng rồi, Tỵ thấy mình tưởng tượng. Azoth lấp lánh trong sợi nắng xiên, Azoth nhìn Tỵ cười, nụ cười nửa cảm thông, nửa chua xót. Nụ cười của em. Tỵ đứng lặng thinh nhìn ngó mọi người quanh Tỵ. Nhìn ngó những biểu tượng hạnh phúc của những người quanh Ty. Tỵ thấy nụ cười dịu dàng của Xích dành cho vợ mình khi đứa con thứ hai của họ chào đời, đứa bé như thiên thần nhỏ. Còn nàng thì rạng rỡ một vẻ mỏi mệt nũng nịu, ở nàng toát lên vẻ viên mãn như Gaia sau khi hạ sinh các titan. Tỵ thấy ánh yêu thương thấp thoáng trong trong mắt Babe khi Babe kể về H, về những đứa con nhanh nhẹn và tinh nghịch của hai người, sự đủ đầy dù được kín đáo dấu đi vẫn không che được nét ngời ngợi tự thân trong nó. Tỵ không ghen tị, nhưng vẫn có một chua xót ngấm ngầm len lỏi bên trong, tựa như sợi dây đen đủi trên cái lưng còng của con tôm. Vẫn có những ươc muốn mơ hồ về một nơi chốn mà Tỵ nghĩ, có lẽ suốt cả chiều dài cuộc đời, Tỵ không hề đến được.

Tỵ cúi người, muốn vực dậy cái bóng của mình, cái bóng co cuộn lại rồi chuồi khỏi tay Tỵ, trơn tuột đi . Tựa như những ấm áp vẫn vụt xa mất vào phút cuối trong những giấc mơ hằng đêm.

Azoth dạo này thi hoặc mới về thăm Tỵ, có khi bằng chiếc bóng bán thân màu xám trên vách tường. Azoth chỉ nhìn Tỵ trầm mặc , không nói gì, có khi nói vài câu ngăn ngắn. Con mèo vẫn grù grù trên chân Tỵ. Azoth nghe Tỵ khóc bằng giọt nước mắt nghèn nghẹn. Nghe Tỵ loay hoay với mớ miên man trong đầu. Tỵ nhớ tới nụ hôn lạnh buốt của Azoth , lần Azoth hôn Tỵ lần đầu, ngực buốt đau. Như còn nguyên sự run rẩy trên tay Tỵ. Có bữa Azoth về trong góc vườn hoang trưa năm xưa , nơi đó ngọc lan vẫn còn ngan ngát, Azoth cầm những ngón tay Tỵ lẫm nhẫm tập đếm, đếm những ngày qua mòn mỏi của Tỵ. Những đêm mất ngủ là một sợi tóc trắng. Nơi góc vườn ấy, Tỵ nằm dài trên ghế băng, thả tóc rớt rơi theo gió. Mà gió mùa sắp tết thì hun hút thổi. Thổi rát qua mấy mươi mùa bấc, qua mấy ngàn đêm mất ngủ.

Có khi Azoth đến theo giọt trăng rơi qua kẻ lá trên tàng cây sứ sau chùa. Trên những chiếc ghế đá nối dài dọc con đường thâm u những đêm không ánh sao. Gió vẫn thổi ngút ngàn trên con dốc dài ngập ngụa. Azoth không còn hỏi Tỵ có buồn không? Buồn chuyện gì? Chỉ nhìn Tỵ bằng ánh nhìn ảm đạm đẫm trong tiếng tí tách của khúc While your lips are still red .

Chỉ còn tiếng nhạc âm ỉ chảy, lẫn trong tiếng hát gấp gáp hổn hển và ray rứt của em năm xưa . Bao giờ Tỵ còn được nghe em hát?

Buổi tối, Tỵ leo lên nằm trên mái nhà ngó trăng, ngó sao băng vẫn thường vụt qua bầu trời. Những ngôi sao đời đời mang kiếp cô độc, như Tỵ? Lầm lủi băng qua bầu trời, chợt lóe sáng rồi vĩnh viễn tắt đi. Tỵ rồi có tắt không? Sẽ tắt chứ? Như tình yêu của em với Tỵ? như những cơn gió thổi qua tàng cây khô lá? Như mùa đông rồi cũng sẽ qua đời? Không ai nói Tỵ nghe, không ai trả lời Tỵ.

Tỵ nhớ những chiều mưa năm xưa, nơi căn nhà tồi tàn, một mình Tỵ hóng về hướng núi, Tỵ ngồi hóng Măng về. Tỵ ngồi hóng Xích trở lại.Tỵ hóng Babe sẽ đến bên Tỵ mà cười với Tỵ. nhưng rồi tất cả cũng mất hút như khói xe. Tất cả đều cũng bận bịu với những tư riêng của mình.mỗi người đều có những tụ hội của riêng mình. Chỉ mỗi Tỵ chọn độc đạo một mình mình mà bước mà đi.

Buổi tối, Tỵ mang theo Azoth lên mái nhà ngóng gió. Sự im lặng của Azoth, sự im lặng của em làm Tỵ ngột ngạt. Đã từ lâu, em không còn chia sẻ bất cứ điều gì với Tỵ nữa. Như Vạn lý trường thành đóng cửa, chắn lại là hết giao thông. Tỵ mơ hồ thấy em sau đôi mắt lấp lánh của Azoth. Mắt em màu gì? Sao Tỵ biết được. Tỵ nhớ bàn tay em qua bàn tay đẹp đẽ của Azoth.Tay em có ấm không? Sao Tỵ biết được. Những cơn mê cứ lần lượt rũ mình rồi qua đời,rơi xuống trong tim Tỵ lạnh băng, nhức nhói, đắm trong quên lãng đã quá mệt mỏi một kiếp người.

Lâu rồi, Tỵ cũng không còn nghe em hát nữa, tiếng hát vọng qua loa điện thoại cũng hóa hoang vu. Nhưng Tỵ biết, Tỵ thèm nghe tiếng em cười với Tỵ, như một lần vào nửa đêm ở một buổi tối nào đó đã xa rất xa.

Măng ra đi vào một ngày bão tố, tin báo bão lẫn lộn trong những tin nhắn Xích báo về mỗi giờ. Lúc Măng đi, chưa một lời từ giã, không một lời từ giã, Tỵ còn chưa kịp đến viện gặp Măng. Xích kể: Măng đi nhẹ nhàng, không đau đớn gì. Lúc đi, Măng đẹp lắm, chỉ có đôi mắt không khép được , đôi mắt luôn nhìn về phía cửa phòng.

Ngày Măng đi, Tỵ còn lang thang chưa về. Tỵ đi tìm điều gì đó Tỵ chưa biết tới. Tỵ đi tìm điều gì đó Tỵ chưa nghĩ ra. Hay Tỵ đi tìm những điều xưa cũ mà Tỵ đã lãng quên. Tỵ một mình lóc cóc bước đi, không mang theo Azoth, bởi, suy cho cùng, chẳng có ai có thể sống dùm ai. Azoth hay em thì cũng đều có cuộc sống và kí ức của riêng mình. Em với Tỵ, đã may mắn có chung một đoạn kí ức ngắn ngủi. Tỵ biết mình sẽ tham lam nếu đòi hỏi thêm. Lúc nhận được cuộc gọi báo tin của Xích, Tỵ không nhớ gì đến Măng, trong đầu Tỵ chỉ nghĩ: nếu em nhận được tin Tỵ ra đi, em có về nhìn mặt Tỵ một lần không?

Rồi Tỵ cũng phải quay trở lại nơi Tỵ đã ra đi. Rời bỏ Thiên hà 858 đầy những tinh vân cóng lạnh. Tỵ về lại chỗ cũ vào một ngày mưa, nhìn di ảnh của Măng đang cười và nhìn xuống Tỵ.

– “ Nhẹ nhàng mà sống đi Tỵ, không ai sống được hai lần cả đâu. Nên không ai đạp chân lên được miền quá khứ. Tỵ đừng tìm kiếm nữa. một ngày, rồi Tỵ sẽ như Măng.”

Tỵ thắp nhang cho Măng rồi về phòng. Azoth đón Tỵ bằng khuôn miệng cười bị vỡ làm đôi. Xích bảo con mèo vẫn thường ngủ chung đã nhảy lên bàn và đẩy Azoth xuống đất. Tỵ buồn, nhưng Tỵ đâu thể trách mắng một con mèo?

Măng không còn, Azoth không còn, em cũng không còn. Những hoài ảnh đẹp đẽ của một thời chỉ còn lại một khoảng trống lạnh băng bên cạnh Tỵ, một lỗ hổng ngút sâu trong tâm tư Tỵ, mãi mãi rách rời.

Buổi tối, Tỵ ngồi trên mái nhà một mình, không còn Azoth ngồi bên. Mùa đông đã sang trên những cơn gió khô buốt, mùa đông sang trên tay Tỵ chơ vơ, mùa đông sang trên môi Tỵ lạnh căm. Tỵ lẫm nhẩm hát một mình theo bài hát ngày xưa Tỵ hay nghe em hát.

Ừ, rồi một ngày , mùa đông cũng sẽ qua đời.

5.11.17

Phương Uy

( …for T)

 

 

THƠ PHƯƠNG UY

 

 

MỞ CỬA

Mở cánh cửa ra
để biết
Tôi và em đi về có cùng một hướng?
nắng trôi nghiêng sáng đầu tuần
hửng chút mùa đông.

Mở cánh cửa ra
ùa vào hương lá mới
mùa sang
còn chút rộn ràng
dẫu cánh hồng đã úa tàn trong lọ
còn vương vấn chút hương.

Mở cánh cửa ra
để anh còn có thể nhớ được gương mặt em
trong nâng niu hồi tưởng
yêu thương nhập tràng
mê táng buốt tim
Em mãi ngàn năm lăm lăm bia mộ
tôi mãi âm u
một cuộc trốn tìm.

Trên từng bậc đá đẫm sương huyết dụ
người không về từ trăm năm
Thạch thảo không còn xanh màu xưa cũ
dù trăng tràn một đêm rằm.

Mở cửa ra đi em
Anh đời chiều còn đưa nhau về ngược
Bên cánh cổng khép im lìm
dấu nắng tàn phai
Sao có thể tìm nhau chiều sương muộn?
cánh hồng cũ úa nhàu
chờ tay ai về nhặt một u hoài…

 

MUỘN PHIỀN

Anh trở về cung đường cũ mùa đông
Tìm một ngày không còn ở lại
Tìm niềm vui và những nỗi buồn đã trôi xa rồi xa mãi
Những lời ca lịm tắt chẳng sinh sôi
Một ngày thứ Tư của tháng Mười.
Em đừng khóc trong nỗi buồn vực mắt
Hết buồn chưa?

Khóc được đã là quên
dầu mặc….
Chùm cúc dại nở ra trên bậc đá muộn phiền
Đường dài
Kiss the rain của Yiruma vẫn âm ỉ chảy
Hoài niệm trễ nãi
Cho sự mệt mỏi loang dần
Cơn mơ về muộn nín câm

Anh lặng lẽ cất tiếng hát vào trong ngực
nghe bài thơ ngày cũ xưa thổn thức
và tin chẳng có gì tốt đẹp ở trên đời
Cung đường oằn uống những dấu chân rơi
chừng như rất vội

Tháng Mười, gió mùa đông bắc thổi
Áp thấp chập chùng mưa
Bến bus trống không còn ai ngồi đợi
Lạnh tanh vạt gió lùa…

 

PHỤC TANG

Chiều
Chờ đợi một chuyến xe xuyên về ngày hôm qua
Anh phục tang một giấc mơ thấp khớp
Nghe tiếng gào của cung nguyệt cầm mắc khúc
Chiều đau đáu trăng xanh.

Trong vùng xoáy của lặng im
Em bước vội vào trận mây lặng lẽ
Giọt nước mắt ngày xưa dẫu có buốt tim
giờ cũng úa vàng quạnh quẽ
Đâu còn làm em đau?

Chiều ngoảnh mau
Sợ tàng gió về phụ rẫy
Chiếc lá xanh giữa khu vườn xưa
đã kịp khô theo chất dẫn lưu|lãng quên trong phù hư lộng lẫy
Vầng trăng thổ huyết trên đầu.

Em mê mải đi về nơi nào đó
trên từng ô cửa đã rêu
Để mùa đông cạ cựa vào cơn mưa
Xót nỗi buồn dịch hạch

Giấc mơ rồi cũng có lúc
tự mình khăn gói xanh xao
Nghe kỉ niệm vỡ từng kí âm mưng mủ
Gai lưỡi điếng câm vàng mã xạc xào
Trong chiều phục tang của những giấc mơ
Khúc gió đứt buổi ngày cổ tích
chậm chạp oằn mình đi lướt qua nhau.

 

 

BẶT ÂM

 

Ngày
Không phản hồi
Những kí tự vô tình lấp liếm
Em bặt câm
Màn hình không hiển thị
Tôi thì thào khúc vô thanh.

Ngày
Đếm vết chân chim
Nụ hôn đi lạc
Niềm vui là xa xỉ phẩm
Thôi , nghe Artista band hát rằng “ em không trở lại “
Đồng hồ gõ tiếng câm.

Ngày
Nhặt một con trốt gió
Trên lãng quên xanh
Gặp mùa đông gục đầu sau bậc cửa
Trong giấc mơ nghe mị ma chó sủa
Sân vắng tanh không khách ghé thăm nhà

Ngày
Không vệt nắng
Vẽ mùa đông
Bằng một màu son cũ
Đã xa…

Phương Uy

HỒI

 

Rồi J sẽ về lại nhà cũ. J đi quá lâu rồi. Nhà hoang vắng theo bụi mù . Ngày J đi, đang còn mùa xuân, nay xuân tàn hạ tận. J về lại chỗ cũ, nghe mưa thu, gió lật sau hè nhà. J về, rồi cũng một mình như ngày J đi.

 

Những ngày J về lại, đêm dài ơi là dài. J gọi đêm vắng, mày trắng hay đen, đêm không trả lời. Không một cái bóng nào hiện hình trên tường trắng. J hỏi bức tường, người đi đâu hết rồi, bức tường câm lặng nhìn J. Mưa vẫn rì rào ngoài hiên, J ngồi nhìn tiếng mưa, sao không có tiếng ai cười? J hỏi, nhưng mưa vẫn cứ mải miết rơi. J hỏi nhiều nơi, nhiều thứ. Nhưng chừng như cả thế giới quay lưng lại với J, như khi mà một người quay lưng với J.

Ở một kiếp nào đó, J thấy mình là cây tuyết tùng cô đơn trên đồi hoang, nơi nhưng cơn mưa không động đến, những cơn gió không thổi đến. Gió ơi, J gọi không nguôi trong những đêm đen, nhưng gió không trả lời. Cầm chắc sự đơn độc trên hai tay, J gọi trên một ngọn đồi , J gọi trên những ngọn đồi, những ngọn đồi không có gió.

J trở về , với mảnh vỡ của tấm gương trong mắt, tấm gương của con quỷ bị vỡ ngày Anderson ra đời, mảnh vở nằm buốt lạnh trong tim Kay đã lâu, nay ghim sâu vào mắt J nhức nhói. Cánh đồng trong mắt J không còn màu xanh, cánh đồng úa vàng rồi. Những buổi sáng không còn tươi tắn trong mắt J, những buổi sáng mỏi mòn. Con suối nhỏ cũng không còn trong veo nữa, con suối đục ngầu réo thác giận dữ.

Ở một kiếp nào đó, J chơi trò đuổi bắt một mình, như con rắn nuốt đuôi mình. Vòng xoay vòng xoay vòng xoay. Trong những đêm u ám kéo dài, J tự đuổi bắt bóng mình trước mặt, trong những chiều gió hú, J ngồi bên hè nhà và tự nói chuyện với mình, hai con búp bê ngồi nhìn nhau, và J luân phiên đổi vai. Này búp bê, cuộc sống này có gì vui không? Không, không còn gì ngoài những lừa dối cay đắng. Những lời yêu dấu ngọt ngào sẽ nhanh chóng chấm dứt, khi sân khấu hạ màn. Này búp bê, có yêu thương thật sự trên cõi đời này không? Đừng mơ mộng nữa, yêu thương cũng như khói thuốc tan mau thôi. Này búp bê, thế em có thật không? Tình yêu của em có thật không? Thôi, tỉnh lại chưa? Em chỉ đến với J lúc em chán nản với tình yêu của em, em mượn J để lấp những trũng sâu hoang vu nhất thời của em thôi. Khi mà mọi thứ trở lại quỹ đạo của nó, em rồi sẽ quên J. Con búp bê khép mắt lại, trên môi vẫn nụ cười đông cứng muôn thuở. Ngủ đi búp bê ơi.

J trở về chỗ cũ trong một ngày cuối mùa thu, khi giấc mộng biến tan như sương buổi sớm trên đầm lầy. Giá như có một cái với tay níu giữ J nhỉ, J thầm ước như thế, nhưng không có bàn tay nào. Xung quanh ẩm và lạnh. Thảo nguyên hoang vắng như những chiều mưa rừng. Ừ mưa rừng ơi, nhớ ai mà triền miên vậy? J muốn gào lên, những chỉ có tiếng J vọng qua vách núi đáp lời.

J trở về và soi mình trong tấm gương của Anderson, chỉ thấy hình hài méo mó gầy gò thảm hại, nhan sắc đã rời bỏ J mà đi, khi vùng thương tổn lan từ phổi rộng ra gan ruột và di căn trong não J, J biết mình vĩnh viễn không thể phục hồi. Hãy nhìn xuống chân đi J. Những ngọn cỏ nói, giun dế đang chờ đón đấy. Một ngày, chúng sẽ đục những lỗ đều đặn trên mặt J, trên má J, trên mắt J, cả trên đôi môi xinh đẹp vẫn còn kịp thắm đỏ kia. Hãy nhìn xuống chân đi J, những bông hoa không hề nở nữa, khi những giọt nước cuối cùng đã bốc hơi từ lâu qua các ngọn đồi.

Ở một kiếp nào đấy, J quên mất tiếng nói, những âm thanh trong suốt như ngọc Mị Châu rơi lả tả trên đất ẩm, tan nhanh như sương. Bên cửa sổ, J ngóng trăng như sói, chờ tiếng tru của đồng loại mình, nhưng trăng im lặng, và trong vắt, chảy nhểu nhão qua kẽ lá rồi xiên lỗ chỗ trên tay trên mặt J. J cúi tìm mình trên mặt đất, không nhìn thấy gì, chỉ có hình hài hoang vu của mặt đất trong cơn u ám. Bóng J ở đâu, J tìm quanh căn phòng vắng, mặt sàn trắng bóng không chút tỳ vết, cái bóng của J lọt qua kẻ gạch men mà thấm đi? J lần mò trên tường, lần mò trên bàn phím, màn hình lộn xộn những lật lọng quái đản, những cuộc tập trận mù khói thuốc súng, những hình hài khô đét quắt queo dự thi nhan sắc, tuyệt nhiên, J không thấy bóng mình. J lần tay trên mặt đàn, chỉ những âm thanh rời rạc rớt ra rồi rơi xuống loảng xoảng như gương ở, âm thanh của tiếng cello trượt qua cầu thang tối ẩm của khu chung cư cũ nát, rơi xuống lòng đường. J lục tìm hai con ngươi của mình, ở đấy chỉ còn hai hố rỗng sâu hút, hèn chi, J nghĩ, mình không còn nhìn thấy bóng mình. J lắng tai nghe tiếng bước chân của bóng, bóng ơi, có còn bên J không? Nhưng không có tiếng trả lời. Hai tai của J đã mất, cõi thinh lặng chỉ mình J độc thoại. Những ngón tay chạy trên các quãng tám câm lặng. Như những tiếng chuông kêu trong tranh, kêu và không phát ra âm thanh, không phát ra ánh sáng.

J về, ngồi bên bờ suối, tảng đá lạnh lẽo dưới chân. Bờ vai gầy guộc già nua run lên theo từng nhịp lục huyền cầm. Chiếc mũ vải úa tàn che nửa khoảng tối khuôn mặt. Những thanh âm cũ nát, rã rời vọng giữa những con nước.

J về, ngồi lại lắng nghe giữa những buổi chiều tàn, hay giữa những bình minh hoang vu, tiếng bước chân em vọng qua những phiến đá lát sân nhà, nhưng những âm thanh ấy cứ mỗi ngày một yếu dần đi rồi mất hẳn.

J về, lại vây hãm mình trong bốn bức tường trắng. Tự vây hãm mình trong những âm u ngàn năm của phận người. Mỗi ngày, mặt trời thủng lỗ chỗ qua kẽ lá, đổ ào ạt qua khung cửa sổ, những giọt nước mắt mỗi ngày vẫn rơi xuống trong tối tăm. Chảy loang loáng trên những đường ray bỏ hoang , những ga tàu bỏ hoang, những trạm điện thoại bỏ hoang từ lâu không ai dùng đến.

Ở một kiếp nào đấy, J thấy mình là cây tuyết tùng cô đơn với cành lá xõa xượi trong cơn mưa đêm qua. Nghi thức triệu hồi không còn gióng lên những tiếng chuông lảnh lói nữa. Hàng vạn đêm đen đã trôi qua J. Hàng ngàn tiếng thét đớn đau đã trôi qua dưới bầu rời nắng lạnh lẽo này. Những vị thần đã ra đi, đã rời khỏi Olympus từ lâu, trên ngọn đồi này, chỉ còn mình J, hốc hác, rách rời.

Ở một kiếp nào đấy, J ngồi trên ngọn đồi, nơi cây tuyết tùng vừa bị đốn bỏ bằng lưỡi cưa đêm qua. Người con gái qua đường với mái tóc rực lửa đã dừng lại, những tiếng nhạc ngân nga vẳng qua các ngọn đồi. Chiếc violon làm bằng những sợi tơ máu của J, của cây tuyết tùng đã bị đốn, và với thanh vĩ bằng nhánh hoa hồng. Những giọt thanh âm thẫm màu rơi xuống, lăn ra xa và nhuốm đỏ những ngọn đồi.

Hoàng Phương Uy

( J là Jane, là người đã kể câu chuyện này)

VẮNG

 

VẮNG 1

Trong những ngày cuối mùa hè này, cùng ngồi với tôi xuống đây đi em. Chúng ta đã đi quá xa mùa xuân cũ rồi, hãy dừng lại, ngồi giữa những tháng năm hoang tàn này, và chiêm bái lần nữa những điều đau đớn cuối cùng. Nơi chúng ta đi qua bằng trận mộng du của thế kỷ trước, đã không còn lưu trữ lại được gì cả. Người đàn bà xõa tóc của ngày hôm qua đã không thể trở về bằng lời triệu hồi của cánh đồng, dù rạ rơm vẫn tỏa đắp. Khi mùi hương của đóa tỷ muội sau mưa không thể ngát thêm để chảy tràn trề qua dịch não, lấn át trận viêm xoang lưu cữu của những tán cây ngấm nước mưa, thì chúng ta không thể nào phục chế cho những im lặng đã rơi vãi sau kì phân hủy đó.

 

” Hãy khuấy động không khí ẩm ướt này” tôi nói với tôi khi sự im lặng đã đi quá dài. Vết muỗi châm đêm qua không còn mang lại điều đau đớn hơn trong một buổi sáng đầy nắng. Thì cơn lạnh buốt gai óc tràn về trên những lọn tóc ngắn, trên gáy và trên đôi vai đã sớm mỏi mệt, cũng sẽ không cứu vãn được gì cho những tàn phai có tính toán sẳn, như những hợp âm mưa vẫn cứ trút trên mái nhà tháng tám. Ngồi xuống đây đi em.

 

Hãy ngồi xuống đây , em. Nơi bóng đêm sẽ ngự trị cho những mệt mỏi thường nhật. Mùi mắt lá sẽ tỏa hương cho những khúc cầu nguyện còn nguyên vẹn những ám thị xanh nhức nhối. Chúng ta hãy hát cho những cái chết đã đi qua cuộc đời mình., mùa xuân đã chết, mùa hè đã chết, tuổi trẻ đã chết, hi vọng đã chết….. những ám vong trong ngục Azkaban cũng đã chết trên những trang sách ố vàng. Chúng ta chỉ còn hôm nay trong tay mình. Liệu những ngón tay gầy khô có giữ được gì cho em, cho tôi? Khi ngày hôm nay cũng đang nhích dần về quá khứ?

 

Rồi những cái bóng sẽ dịch chuyển về những khu rừng , mọi u buồn sẽ trở nên mốc meo trong những xanh xao của thời gian. Thời khắc chúng ta không còn cảm ứng được mọi bất trắc phù phiếm sẽ xảy đến. Chúng ta đã tìm ra nhau chưa?

Ngồi xuống đây đi em, trên những con sóng cuối cùng, bên những ngọn suối cuối cùng, hãy cùng tôi hát ca cho những tồn tại sót lại của ngày hôm nay. Trước khi dần tan ra trong những cơn áp thấp tháng tám, hãy nhảy múa với tôi bên ánh sáng của que diêm cuối cùng vẽ ra trong đêm trắng, tiếng hát lầm lũi một mình một ngày rồi úa tàn, đốm lửa que diêm sáng lên rồi cũng tàn, trong căn phòng vắng ấy, khúc luân vũ sau hết có được trỗi lên, với em , với tôi?

 

Vắng 2

 

Tôi sẽ ngồi nhớ về em
Khi không còn đủ sức để viết nên những câu thơ nữa.
Những con chữ lạc loài vất vưởng dắt nhau đi trốn
Tôi đã hụt hơi

 

Sáng sẽ là tháng tám
Tôi ngồi vuốt ve những cánh hoa dị dưỡng đã chết khô đêm qua
Trên trang kinh mù lòa không lời cứu rỗi
Vòng chuỗi giật mình
Lời xưng tội bơ vơ

 

Tôi sẽ ngồi nhớ em
Giữa sự rỗng hoác mênh mông không hề mang gương mặt nào
Giữa những sâu thẳm và lạnh không hề mang bóng dáng nào
Giữa thời khắc câm- lặng- không- từ- bóng- tối nào
Vòng vô sắc nở ra những xoáy ngút gió.
Lúc này em ở đâu?

 

Tôi sẽ ngồi nghĩ về em
Về những kỷ niệm chỉ còn như một bản scan mờ
Chúng ta có bao nhiêu kỷ niệm về nhau?
Em đã quên chưa?

 

Giữa những sắc câm- lặng- mờ – mịt của quá khứ đã trôi qua như bản in lỗi Giữa những hồi ức của những tháng năm chơi vơi trên đường dẫn
Giữa những tình cảm neo đậu trên ánh xanh leo lét của màn hình điện thoại lúc nửa đêm
Những gì còn lại của chúng ta
chỉ – là – sự – dần – dần- biến – mất

Hoàng Phương Uy