Trận áp thấp như chuyển hướng, mặc dù mây vẫn xám nặng và trời thì vẫn màu chì. Gió từ biển thổi vào vịnh mang hơi lạnh buốt. Những trì nặng trong lòng Thuyền vẫn không được giải tỏa, mỗi lúc một trì nặng hơn. “Có nhiều sự kết thúc đến trong hụt hẫng” , nhiều khi Thuyền vẫn biết như vậy nhưng vẫn khó khỏi cảm thấy lòng mình lạnh ngắt, như khi Thuyền đứng cúi đầu và thọc tay trong túi áo khoác ngó ra biển, gió thổi ào ào, Thuyền thấy tay lạnh, mũi lạnh và lòng cũng lạnh. Thốt nhiên Thuyền chợt hiểu được cảm giác mà bạn Thuyền hay nói – lòng như tro tàn- là gì.
Có lẽ Thuyền cũng không biết mình để tâm đến B. từ khi nào. Từ lâu lắm nên Thuyền cũng không nhớ. Sự quan tâm thật nhẹ của B. làm Thuyền ỷ lại một cách vô thức. Mặc dù lúc tỉnh táo, Thuyền vẫn biết sự quan tâm đó có thể dành cho nhiều người, có thể là ai cũng làm như vậy cả. Nhưng với một đứa luôn luôn cô độc và tự chống chọi như Thuyền thì cảm giác ban đầu sẽ là sự cảm kích, thậm chí cả cảm giác hàm ơn với B.
Có một mảnh kí ức của Thuyền làm Thuyền đau nhói. Cứ nhớ đến B. và đoạn thời gian hạnh phúc bên B. là Thuyền cảm thấy như mình muốn rã ra thành bột phấn. Mỗi ngày, Thuyền nhìn B. và mong thấy một tia ấm áp trong mắt B. Như Thuyền đã nhìn B. bao nhiêu năm nay. Có thể B. không biết, như Thuyền cũng không biết rằng hầu như mọi ánh mắt của Thuyền luôn luôn hướng về B. mọi lúc. Mưa sáng làm Thuyền buồn, âm thanh như một sự rữa tan của đất cát. Như sự rữa tan của cuộc tình của Thuyền với B. Cuộc tình ấy có còn không? Thuyền không thể biết. Có thể tiếp tục một cuộc rữa tan nữa không? Thuyền cũng không biết. Điều Thuyền mong muốn lúc này là chút ấm áp từ B. Là nụ hôn của B.
Ti vi vẫn cập nhật tin báo bão mỗi giờ. Có một trận bão sẽ đến vịnh trong những ngày tới. Thuyền nhìn mặt nước đầy sóng đục ngầu. Và cái lạnh mùa đông đang gần kề. Thuyền thường sợ mùa đông. Những cuộc chia tay thường đến với Thuyền trong thời gian này, những cuộc chia tay làm Thuyền thấy lạnh. Cảm giác như những con sâu đục thân ray rứt trong mỗi mạch gỗ của thân cây liễu. Sự len lỏi của cái buốt giá trong mỗi sợi thần kinh làm lòng Thuyền hiu buồn. Thuyền tựa vào dãy lan can sắt và nhìn ra biển, sóng đục ngầu mặt nước, thi thoảng vài giọt nước bắn vào làm mặt Thuyền lăn tăn ngứa. Hôm qua, Douglas nói với Thuyền , có nên tiếp tục hay dừng lại cuộc hôn nhân của hai người. Thật ra, Thuyền cũng cảm thấy mệt. Sự mệt mỏi dai dẳng bao nhiêu năm nay chợt đổ sập xuống, phủ lên người Thuyền cảm giác bức bối chưa từng có. Douglas làm Thuyền thấy thất bại. Thất bại ngay trong cuộc sống chung với hắn, thất bại ngay cả khi hắn đòi ra đi. Thuyền đã không đồng ý, như bao lâu ngay Thuyền đã không đồng ý với hắn. Thuyền đã chấp nhận một sự viên mãn giả tạo từ lâu lắm rồi. Nên không có lý do gì để nàng có thể thỏa hiệp với yêu cầu của hắn lúc này. Đi là đi, ở là ở, dẫu gì, nàng vẫn mong có một nơi chốn để thuộc về. Mà B., chỉ là một nơi chốn Thuyền muốn thuộc về trong tâm tưởng mà thôi. – “ Thật ra, sự trì níu của em có làm anh khó chịu không?” – Thuyền đã biết bao lần trong giấc mơ hỏi B. như vậy. Mà Thuyền biết, nàng cũng chỉ có thể tâm tình với B. trong lúc ngủ mơ. Thuyền không muốn mang đến cho B. bất cứ sự bất trắc nào từ mối quan hệ của hai người. Có thể, nàng không muốn B. nghĩ về mối tình của họ với sự hối hận. Biết đâu, vốn đằng sau đôi mắt mà Thuyền yêu thương kia, lại đang nghĩ: “ giá như, mình đừng dây dưa với cổ”. Đôi lúc, Thuyền không dám tin tưởng vào mối cảm tình của B. Xưa, anh trai Thuyền hay nói, đừng tin vào bất cứ gã đàn ông nào. Thuyền nghĩ, thật ra, chỉ mỗi Thuyền ảo tưởng quá sâu. Nghĩ ngợi quá nhiều vào một điều không có gì chắc chắn. Nàng giấu kín tình cảm của mình với B., bởi một lẽ, nàng không chắc chắn gì cả, chứ không hẳn chỉ là muốn gìn giữ sự bình yên cho cuộc sống của B. như bấy lâu nay nàng vẫn ngụy biện với bản thân mình.
Sóng đục ngầu vẫn dập ầm ào ngoài vịnh. Thuyền áp má vào mặt kính cửa sổ và nghe lòng lạnh buốt. Đau khổ và hạnh phúc là như thế nào? Như nụ hôn vội vàng vào cuối buổi chiều mưa tầm tả hôm ấy, hay là ánh mắt buồn đến đau nhói lúc Thuyền nhìn theo vệt bánh xe lăn đi của B. sáng nay? Thuyền cũng không biết nữa. – “ Sự vồn vã của em làm anh ngại ngần, hay giấc mộng chinh phạt ngàn năm của phái mạnh làm anh chỉ hứng thú với những gì chưa đạt được?”. Câu nói, cầm lên được thì bỏ xuống được mà mọi khi Thuyền hay nói bây giờ nàng không muốn nghe nữa. Cái ý nghĩ mình bị bỏ rơi làm đầu gối Thuyền như nhũn ra, nàng quỵ xuống bên cửa sổ dù tay vẫn bấu vào khung sắt lạnh. Té ra, Thuyền nghĩ, mình rồi, cũng chỉ như một tờ giấy ăn đã qua sử dụng mà thôi.
Phương Uy