Xưng tội

 

Có thể tôi đang tự lừa mình trong đêm chấp chới trốn chạy
Những ảo giác luôn luôn có sự mù lòa dẫn đường xuyên suốt những tối tăm của tưởng tượng
Có thể em đang lừa mình qua những đêm thăm thẳm trôi
Và rằng tôi có một vị trí nào đấy để dừng chân?

Có thể nơi thanh xuân vừa tắt nắng một hi vọng nảy mầm
Mặc dù không phải mầm xanh nào cũng xanh và tươi tốt
Có những nụ mầm chưa bao giờ thành cây và không phải tia sáng nào cũng tràn trề hi vọng
Những vòng lặp tròn xoay chỉ dẫn tới vô cùng
Cắt ngang một đoạn đường những đường chéo nhau trong không gian cũng quá lao lung
Có những giao nhau không phải là bến đậu.
Những bàn tay mỏi nhừ buổi tiệm cận tìm nhau

Đi qua cho hết những buổi ngày không nhau để rồi sẽ sợ một đêm gió rét. Những nhành đối nhau trên hyberpol làm gì có cùng giao điểm
Để trang trắng màn hình tôi treo tang cho những giấc mơ.
Chúng ta đã lướt qua nhau chưa?
Giữa những khoảnh khắc người tấp nập?
Hay là tôi đang tự lừa mình trong thương nhớ
Giữa những khúc ăn năn em chắp tay xin lời cứu rỗi
Dấu thánh buông rơi chuỗi thập tự lưu đày
Tôi nuốt ngược những hạt mầm chết yểu
” Xin Người đừng thứ tha con”

Hoàng Phương Uy

Advertisement

dự báo

 

cược với thiên hà một lần
trong đời
nơi cơn gió nghìn năm treo mình thềm đá cũ
nhành dạ yến vẫn xanh màu đồng trinh
phủ dụ
Em, nói dùm tôi con mèo con có còn sưởi nắng mép hiên?
ở khoảng cách ba ngàn bảy trăm ngày mặt trời
tôi không thể hôn lên tiếng phong linh
nơi em ngồi vẽ hương huệ trắng
từng giọt khiết trinh
tràn qua nhũng mé ngày rũ bóng
ước chi được miết làn môi lên khoé nắng tươi ròng

cược một lần với thiên hà
trên chiều không gian kia
Em trôi theo tiếng hạc bên sông
con mèo nhỏ rũ lông, rũ tàn tích cũ
chòm Ngự Phu chuyến hành hương đau buốt
đốt đi khoảng cách mặt trời
tịnh tiến chiều alpha – omega tưởng tượng
Em gỡ nỗi buồn hong nắng bên hiên
tôi giặt giũ mình những ngày đã mất
nương cơn gió về chòm Lạp Hộ ở một ngày sắp là xa khuất

đêm thắp ngọn lạp đỏ
tối không gió không mưa không có sương mù
những quân bài tarot kể về chốn hư vô
cũng không kể được ngày em đến
thì hiện tại báo những mega byte sắp hết
dở dang đêm dị mộng chòng chành
trả lại em những ngày sắp đến.

Hoàng Phương Uy

ly 10

( cho Big Boss)

giữa những ngày qua rất vắng
giữa những ý nghĩ chưa nghĩ cho ra vuông ra tròn
giữa đêm mà nỗi nhớ chưa chở đi hết từ quên
ngủ đi Ly

tôi đã từng thèm một tiếng nhắc nhở như thế
đêm thiên hà lạnh và buốt
đêm thiên hà sâu và trắng
nỗi đau cũng chưa chở đi hết từ quên
tôi cần nghe tiếng nhắc từ B
ngủ đi Ly

những bài hát nghe đi nghe lại đến cũ mèm
rã rời từng giọt âm vỡ nát
rơi tí tách ( không như mưa ) như những giọt nước trong dây truyền dịch
những lời ca nghe buốt sống mũi
những ẩn nghi vẫn còn đó
chưa hề được giải mã
những kí tự lạnh trơ ở nơi chờ đợi dấu bấm hình mũi tên
đã không bao giờ còn được xuất phát

ngủ đi Ly
lần này tôi tự ru mình
bởi không còn ai nhắc
về nơi thế giới bỏ quên

Hoàng Phương Uy

 

MỚ TRĂNG MÁU

Nàng ngồi và lặt lựa mớ trăng trong rổ, mấy con trăng gầy lom nhom bò lột xột lạo xạo. Chợ sớm vắng, nghe rõ cả tiếng ì oạp của nước vỗ mạn thuyền.

Nàng lặt lựa và sắp xếp lũ trăng để chúng nom ngon mắt hơn. Nàng tính toán rồi thở dài, bán hết nhiêu đây cũng không đủ tiền mua gạo. Nhưng dạo này rất khó bán, thường là ế.

Nàng lại dùng dây chun chằng từng cái cẳng của đám trăng lại , sau đó vẫy sương lên cho nó tươi tỉnh. Mỗi khi không bán được, nàng lại bắt lũ con ăn trăng. Tụi nhỏ gào lên “ con không muốn ăn trăng, con muốn ăn cơm với cá cơ” . Nhưng gào thì gào, chúng vẫn phải ăn vì đói, ngoài thứ này ra, chúng không còn gì khác để bỏ mồm. Những cái cạnh vỏ cứng xóc vào miệng chúng đau nhói, có lúc cào tước cả lưỡi, toạc máu. Máu nhuộm đỏ cả con trăng chúng đang nhai. Chúng ngồm ngoàm, chúng nhai, chúng nuốt… mớ trăng máu ấy.

Mà những con trăng thì chúng không cam lòng để bị nhai nuốt như thế. Đêm mát trời, chúng lượn ra lặng lờ dưới đáy ao, vậy là bị tóm, bị bắt. Đứa thì được người ta mua về sấy khô rồi treo lên tường để trang trí, để ngắm, đây là một thú chơi của bọn nhà giàu . Đứa không may bị tóm bỏ vào dạ dày, nên chúng quẫy đạp dữ dội. Chúng trườn theo các mao mạch, bò thẳng lên mắt, lên tai…Có khi sáng sớm, lũ con nàng  thức dậy, nàng thấy hốc tai chúng đỏ lòe, mồm lòa luệnh máu. Còn mắt thì rỉ ra hai dòng gỉ chảy dài như nước trầu. Chúng vẫn cứ gào ra rả “ Con đói, con muốn ăn cơm với cá…”

Gã ở gần nhà nàng, sát cạnh nhà nàng, và gã làm trưởng làng. Nàng sợ gã, lũ con nàng cũng sợ gã. Mỗi khi bọn chúng rền rĩ quá lâu, nàng thường bảo chúng im đi. “ Ông ấy nghe thấy bây giờ, không được để ông ấy nghe thấy, ông ấy đuổi mẹ con ta đi đấy, cái đói sẽ làm mất mặt làng này, tụi bây biết chưa?” . Nhưng thật ra gã đã nghe thấy từ lâu, gã nghe đến thuộc lòng điệp khúc ấy “ Con đói, con muốn ăn cơm với cá cơ….”. Gã bảo:

– Mày ngoan, mày nghe lời tao, tao cho mày tờ giấy ấy, có lá bùa ấy, mày sẽ có ruộng, con mày sẽ có cá ăn.

Rồi gã mải miết sục sạo tất cả các ngóc ngách trên cơ thể nàng, kiểu như nàng vẫn chăm chỉ sục sạo cái ao bé tẹo , cằn cỗi sau nhà nàng mỗi ngày để bắt lũ trăng.

Lòng ao mỗi lúc một cạn khô, đám trăng càng lúc càng còm cỏi trong lòng ao đỏ quạch như máu. Trăng cũng đỏ nọc ra như máu. Lũ con đói ăn của nàng đã ốm còn ốm nhom, mồm vêu ra, cổ dài ngoẳng, những con mắt dại đục lờ. Chúng lẩm nhẩm suốt ngày điệp khúc “ Con đói, con muốn ăn cơm với cá…” đến nỗi khản cả tiếng.Bây giờ, chỉ còn môi chúng mấp máy. Chúng đói quá nên đã ăn cả tiếng nói, chúng chỉ  nhìn nhau bằng hình môi

“ Ăn đi, để tiếng nói lại làm gì? Chúng ta nói có ai nghe đâu?”

“ Ừ, vô ích thôi mà, chúng ta đã nói quá nhiều để im lặng, nuốt đi….” .

“ Đã ăn hết tiếng rồi, đã nuốt hết lời rồi, nhưng có no đâu?”.

“ Ngày mai, lũ trăng lại bò đi trốn, mẹ lại không bắt được chúng, phải nửa tháng nữa mới có trăng lại để ăn đấy…” .

” Đêm ấy, tao nghe lén ông ấy bảo với mẹ nhà mình sắp có cá ăn , sao tao không thấy? Tao chờ hoài vẫn không thấy cá. Cá ở đâu? Cơm ở đâu? Ông ấy ở đâu? “.

“  Tao sao biết được, ông ấy hứa hoài, mỗi ngày một giọng, mỗi ngày một lời, lúc nào cũng bảo sẽ ấm no, bây giờ ra đường, đâu đâu cũng là giọng của ông ấy, đâu đâu cũng thấy ông ấy. Chỉ có cá và cơm là không thấy đâu.”

“ Sao mẹ không nấu cơm cho tụi mình ăn?”

“ gạo ở đâu mà nấu, cá ở đâu mà nấu?”

“ Thì trồng lúa, xay lúa, ra biển bắt cá”

“ Nhưng không có ruộng, không có biển. Có ruộng , có biển mới trồng được lúa, mới vớt được cá. Mẹ chỉ có cái ao nông choèn đỏ quạch ấy thôi, trong cái ao ấy, chỉ còn lũ trăng, mà dạo này, những con trăng cũng không còn vàng ruộm nữa, chúng cũng đỏ quạch như máu rồi…”.

Những hình môi tím xanh hình như cũng mỏi, chúng không nói nữa, không động đậy nữa. Lũ con nàng nằm im lìm, không ngủ cũng không ngọ nguậy. Chúng để dành hơi thở chờ cho đến mùa trăng sau.

Đứa gái lớn nhất chợt giật mình, nó trỗi dậy, thều thào:

“ Tao nhớ ra tiếng ông ấy rồi, tao nhận ra ông ấy rồi, tao đã đi hỏi ông ấy khi nào thì nhà mình có cá ăn”

“ Ờ, rồi sao?”

“ Ông ấy bảo, cá ở dưới biển, mày xuống đấy mà hỏi hà bá, tao quản lý làng này, chứ tao không quản lý lũ cá”

“ Tụi mình xuống hỏi hà bá đi bây”

“ Ừ, đi thôi, đi thôi, đi thôi, đi…..”

Bầy trẻ mắt nhắm vật vờ rồng rắn nhau đi ra biển.

Nàng vẫn ngồi và lặt lựa mớ trăng đỏ lòm trong rổ. Lũ trăng óp quá, con nào con nấy gầy vêu vao, mắt lồi ra, sùi cả bọt mép. Nắng dội từng mảng trên dáng ngồi cắm cúi xộc xệch của nàng. Mắt nàng mòn mỏi nhìn ra biển, ngoài ấy có cá. Trong lồng chợ, trên cái sạp cao cao kia cũng có cá. Đám cá chết đuối mới vớt được sang nay. Giờ đang nằm xếp lớp trên quầy. Da xanh lét, mắt nhắm chặt nhưng mồm vẫn nhóp nhép “ Con đói, con muốn ăn cơm với cá…”

Nắng vẫn dội từng mảng trên miếng ao nhỏ trơ đáy, dội lên vành khăn trắng trên đầu người đàn bà đang rền rĩ những câu hát ru lộn xộn không đầu không đuôi. “ à ơi… gió đưa cây cải về trời….à ơ….về sông ăn cá về đồng ăn tôm…à ơi…con ơi con dậy ăn cơm….” .

HOÀNG PHƯƠNG UY

TRONG GÓC TỐI

 

 

Và đêm đó tôi mơ, giấc mơ vượt qua thung lũng, qua thảo nguyên xanh non, qua tuyết trắng đại hàn, đến với tôi khi tôi đang nghe khúc Main Theme. Vượt qua cả mười năm xa cách, vượt qua cả mười năm đợi trông, trong mơ, tôi gọi tên An, trong mơ tôi đã hình dung khuôn mặt của An, khuôn mặt tôi đã hình dung suốt mười năm qua. Tôi ngồi đó, ràn rụa nước mắt nhìn giấc mơ trước mặt mình, An ơi
Giấc mơ về một ngày quá khứ.
Hay giấc mơ cho một hoài niệm không bao giờ thành sự thật?
Biển đêm không xanh mà sâu hút.
Hay hơi se lạnh đêm cuối năm.
Đống lửa đốt dưới rặng dương không đủ ấm. Tay An lạnh buốt, và chúng tôi ngồi dưới sương, nhìn đêm trắng đi qua, nhìn ban mai từ từ loãng ra, như cách chúng tôi dần mờ tan trong nhau.
Tôi ngồi trong góc tối, nước mắt vẫn ràn rụa trên mặt. Trong mơ, tôi chỉ muốn chụp chung với An một tấm hình. Tấm hình chúng tôi cùng mang áo liệm. Nhưng thật khó khăn. Chúng tôi đã phải leo qua mấy con dốc cành khô gãy dưới chân. Leo qua bao cảm giác chông chênh. Tôi muốn được vịn tay An biết bao.
Giấc mơ đưa tôi đến với màu trăng xưa không tàn. An có cùng đưa tay níu thời gian với tôi?
Những năm tháng ấy, An từng nói tôi nghe về góc tối An náu mình. An nói về sự bất an của ánh sáng, An nói về nỗi sợ hãi hạnh phúc, về ảo giác, về ảo vọng làm người, tại sao tôi không hiểu An, không thấu được cảm giác như bây giờ? Mười năm, quá dài cho một lời chia sẻ. Tôi không muốn hiểu lời giải thích vì sao An ra đi.
Cách đây mười năm, An nói với tôi , An chỉ thích ngồi miệt mài trong bóng tối, An thấy an toàn trong góc tối của mình, những đêm dài sâu, An kể tôi nghe những cảm xúc ấy, An nói về sự cô đơn, mất niềm tin, sự không thỏa hiệp. tôi từng nghĩ, điều gì đã làm cho chàng trai mười sáu tuổi phải dằn vặt như vậy. Tôi đã không hiểu được An, không chia sẻ được gì cho An. Bây giờ, An không còn, tôi vừa chợt nhận ra thì An đã không còn. Đêm thì quá dài, An ơi
Tôi ngồi trong góc tối và ràn rụa nước mắt. Trong nhà vẫn khói nhang mù mịt. Mẹ vẫn chốc chốc trợn ngược mắt, nhảy dựng lên “ hí í í í í í …..”. Hai bên chiếu, mọi người rạp xuống lạy. Lúc này mẹ là Thánh . “ Không biết là Thánh Xuân Nhất hay Thánh Xuân Nhị về đấy?” Mọi người thì thào. Mẹ thành Thánh từ hai mươi năm nay. Xuân Nhất và Xuân Nhị là hai thằng anh song sinh của tôi. Hai đứa nó chết lưu trong bụng mẹ trong thời gian mẹ đi buôn mực khô. Muốn qua trạm quản lý thị trường, mấy bà thường bó mực vào bụng, giả làm bụng bầu. Mẹ vác cả hai đứa trong bụng, lại còn nịt thêm gần chục kí mực, bó chặt quá nên tụi nó chịu không nổi, sống không nổi mà chết non trong bụng. Sau này buôn bán lỗ lã, quản lý thị trường bắt mấy vụ, vậy là cụt vốn. Mẹ về quê và thành “Thánh” để kiếm cơm.
Thánh lại hí thất thanh thêm lần nữa, sau đó mẹ ngã lăn ra đất. “ Ngài thăng rồi, vừa rồi là ngựa hí đưa Ngài đi” Mọi người lại thì thào. Họ mặc lại áo cho người điên vừa được đưa tới cho Thánh chữa bệnh. Tấm lưng trần nát nhừ những vết bỏng đỏ loét vì mẹ dùng nhang cháy quất vào. Tôi ngồi trong góc và xây xẩm nhớ lại tấm lưng trần của An. Ngày xưa, An cũng được mẹ chữa bệnh điên như thế.
Tôi ngồi đó và ràn rụa nước mắt. Có tiếng ba lè nhè trong nhà : “ Ăn rồi chỉ biết đánh bạc, con đàn bà hư đốn” Mùi nhang vẫn còn nghi ngút trong nhà. Mẹ đã sang bên xóm đánh tứ sắc, có khi hết đêm nay chưa về.
Góc tối lạnh và nhiều muỗi, hai thằng anh chết non của tôi đang nhảy nhót trửng giỡn trên cái am thờ trước nhà. Xuân Nhất bẻ một trái chuối lột bỏ miệng nuốt chửng, thằng em thì đu đưa trên con ngựa giấy “ Mày đi chơi với bọn tao không? Vui lắm cơ” Xong nó cười ré lên. Tôi muốn ăn chuối nhưng dạ dày nóng rát, mồ hôi lạnh với nước miếng lạt túa ra. Tôi đói, sáng giờ chưa được cho ăn thứ gì. Tôi muốn nôn mà không nôn được.
“ Mày chơi vui thì mày chơi một mình đi, sao mày bắt An của tao theo mày làm chi?”
“ Nó chết do mẹ cho nó uống thuốc tầm bậy mà lại không cho nó ăn nên nó trúng gió mà chết chứ, mà cũng tại mày đêm hôm đưa nó ra biển chi, đâu phải tại tao, thôi bọn tao đi đây”
Tôi vẫn ngồi đó và ràn rụa nước mắt như đã khóc bao năm nay.
Trong nhà im lìm, ba đã ngủ, thằng em trai sau khi đi chơi về khuya cũng lăn ra sàn nhà ngủ luôn. Mẹ vẫn chưa về.
Giấc mơ lại đến với tôi, giấc mơ vượt qua sóng ngút bạc đầu, qua chiều mưa tầm tả, qua hàng phi lao xanh ngắt khi tôi lén tháo xích cho An và dắt An chạy ra biển trốn. Giấc mơ được triệu hồi trong sự đập cánh loạn xạ của ánh sáng, giấc mơ nhấn chìm con sóng dữ nào đó đã từng nhấn chìm chiếc thuyền thúng của tôi và An trên biển. Giấc mơ của tôi há to miệng cắn ngập biển từng miếng và nhai nuốt ngon lành. Biển vỡ ra từng mảnh, xanh ngắt và trong suốt như nước mắt , những giọt nước mắt tôi đã khóc mười năm nay. Biển nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất trong cái miệng khổng lồ ấy. Nhưng còn An của tôi, An của tôi vẫn còn nằm lại trong biển, giấc mơ đã ăn hết biển rồi, tôi còn biết tìm An ở nơi đâu?
Khi ấy, tôi bị sóng đánh giạt vào bờ, còn An thì không thấy đâu cả. An của tôi đi đâu? Tại sao mẹ lại xích tôi lại mà không cho tôi xuống nước tìm An?
Tôi ngồi bó gối trong góc tối và ràn rụa nước mắt, chân tay tôi lạnh buốt và thân thể càng lúc càng nhẹ bẩng. Tôi phải đi tìm An, tôi nương theo ánh trăng xanh lét cuối tháng mà bay. Được một đoạn, tôi ngoái lại nhìn căn chòi tôi đã ngồi suốt mười năm nay, nơi đó vẫn tối, lạnh và nhiều muỗi.
Một cơn gió thổi qua làm tôi xính vính, tôi lại nương theo ánh trăng lạnh buốt mà bay lên, theo mùi hương xa lắc xa lơ dội về từ phía u mê.
Mùa hè đã đi vắng mười năm nay, chỉ còn cơn mưa khan tiếng trôi mệt mỏi.
Bay nhanh lên, bay đi trước khi ánh trăng tàn đêm nhạt dần, gió vẫn ầm ào hú lộng dập dềnh trong linh ẩn cơn mơ.

 

Phương Uy

 

 

 

BÓNG

 

bóng 1

 như cách ấy
ngồi trong bóng tối
đừng bật đèn
hãy để ngọn nến tự sáng
hay để ngày đi qua đêm

như cách ấy
lặng đi và đừng ngủ
những cơn đau cấu cào dọc bờ tường
sẽ buông lời phẫn nộ

như cách ấy
nuốt chửng thâm u bằng bóng tối
bóng tối là thâm u
đừng biện minh cho bất cứ điều gì
dù ngang ngược

như cách ấy
sinh ra , lay lắt tồn tại và mất đi
những ngày những người những đời chưa bao giờ được sống

 

Bóng 2

 đến
và dịch chuyển
bằng những bước chân không lối thoát
sự trung thành tối nghĩa
buộc ràng nhau
ở nơi chốn không có an nhiên
những ẩn ức không màu
điềm nhiên trú ngụ
đường siêu âm đồng quy
trên hai tay
bưng lấy giọt nước mắt nửa khuya

đến và ở lại
bằng sự bế tắc
biết không thoát khỏi muôn trùng
thì
đừng bật đèn
đừng đốt nến
khi cơn đau không thể sẻ chia
dù với
thì hãy nằm xuống
rồi cũng sẽ rời nhau mà đi.

 

 

 

bóng 3

đêm vô thanh không tiếng gọi
tôi nhìn tôi qua lổ ước thề bồi
cánh chim ngày không đập đậy
tôi ruồng rẫy chính tôi

đêm vô âm thăm thẳm
lảng vảng rìa cơn bão vô hồi
trốt gió tung cuộn ngầm xoáy
tôi đày đoạ tôi

đêm vô ngôn sũng màn trời ướt
tôi co ro cuộn thân tôi
hoa mạn đà là ảo ảnh
trăng khuya tử nạn trên đồi
tôi nhìn tôi mùa vô dụng
phế tích thời gian trôi

đêm rỉ hoen ngược tìm bóng
vô thanh vô âm tìm vô ngôn
từ lòng bàn tay héo
tôi thả lên trời những thông điệp u buồn
đáp lại tôi không tiếng vọng
tôi láp dáp tìm mình trong hoang vu

đêm ngóng gió về qua phố
chỉ lặng im sinh sôi
tôi ngược đãi tôi cùng tận
nghe mùa sám hối rối bời

thi hài đêm trổ mộng
sần sùi hạt lệ vô phần
tôi mắc cạn bờ huyễn tưởng,
bóng tìm đêm vô căn

đêm ngưng đọng từng giọt gió
rít thiên hà xa xăm
tôi ngưng đọng tôi vết xước
cào xới những bặt âm
mùa vọng lành níu giữ
đêm vô hình trăm năm

 

bóng 4

dẫu bàn tay đã cố với
vẫn không chạm được
hạnh phúc vốn chỉ là thứ
nhập nhằng xanh xao

dẫu mùa mưa có dài hơn
bàn tay cũng khô
không như nước mắt thiếu phụ
tràn đêm gió xô

dẫu đêm có đen như bóng
đổ ngập tường trắng
dẫu buồn có sâu như đêm
rồi cũng nhạt màu

thời gian quay ngược trở lại
em rồi có về
lựa chọn cho mình hồi ức
khác ngày hôm qua?

 

 bóng 5

không phải thơ đâu em
chỉ là lời nguyện đêm tha thiết
không phải sáng mai nào cũng trong veo
như sáng nay gió về vẩn đục
lời kinh rớt xuống lũng oan cừu

không phải đau đâu em
chỉ là cơn mơ nước mắt
bên thềm câu mớ rớt à hời
cơn đau vừa đập cánh
bay lên đỉnh tinh khôi

không có yêu đâu em
lời hi sinh là lừa dối
câu chứng trong giáo đường
Chúa không về tha tội
thiên thần bỏ địa đàng
vắng bóng chung thân

không phải tôi
trong đêm nay
chỉ có lời thống hối
cơn đau cũng bị dối lừa
dưới mồ sâu
tăm tối
mặt người.

Phương Uy

Xiên Mỵ

 Nếu thơ là chốn ẩn náu của người lữ hành cô độc, thì truyện chính là nơi tiếp nối cuộc hành trình…những truyện ngắn của nhà thơ Phương Uy vẫn mang cái phong thái ma mị của thơ cô, từ Gặp Giữa Ngàn Trùng, Mớ Trăng Máu… đến Trong Góc Tối…
Nhưng Xiên Mỵ lại khác, Xiên Mỵ là lời cô muốn nói với môi trường xã hội cô đang sống, với nghề nghiệp cô đã chọn bằng một niềm thấu cảm sâu xa .
(Tương Tri)

Hải gọi cô là Xiên Mỵ, Xiên Mỵ là tên một nhân vật trong bộ phim hoạt hình mà Hải coi. . Một cô gái mong manh nhưng mạnh mẽ.Hải thích nhân vật ấy lắm. Lúc ấy Mỵ thấy buồn cười, thằng con trai to lộc ngộc như Hải mà còn mê hoạt hình như trẻ con.
Ngày cô chạy trốn khỏi cái vùng quê biển nắng gió ấy, chạy trốn hỏi người chú nuôi đáng sợ ấy. Cô lả đi trước nhà Hải vào một buổi trưa nắng. Hải đi học về, há hốc mồm khi nhìn thấy cô. Hải vội vã mang cô vào nhà, vục hết chai nước cô mới tỉnh lại đôi chút. Sau đó Hải nấu mì cô ăn, ba ngày cô chưa ăn gì ngoài những ngụm nước lã, nên cô ngấu nghiến hết tô mì nửa sống nửa chín mà Hải chế cho cô bằng chút nước gần nguội pha từ bình thủy. Mỵ nghe Hải nói lại, lúc ấy nhìn Mỵ thấy sợ lắm, khuôn mặt xanh lướt với cổ tay ẻo lả của Mỵ làm Hải nhớ đến mẹ, người mẹ đã bỏ Hải đi từ lâu lắm. Sau này Hải cho Mỵ coi hình của mẹ, Mỵ mới giật mình, đúng là Mỵ giống mẹ Hải kỳ lạ, cũng nhan sắc ấy, cũng thần thái ấy. Nước da ngăm đen và đôi mắt u uẩn hớp hồn người.
Mỵ sốt, nằm lại nhà Hải ba ngày, ngày thứ tư Hải bảo: Mỵ đừng đi nữa, ở nhà canh nhà cho Hải đi học, chừng nào tìm được việc gì làm rồi hãy đi.

Hải ở một mình trong ngôi nhà cũ kỹ của ba để lại, ngôi nhà nằm sát đường lộ, trơ trọi chỉ có một tán bằng lăng mảnh khảnh trước nhà, tới mùa ra bông tím đến nhức nhối. Ngày ba ra đi, mẹ cũng không về. Hải chỉ biết chụp điện thoại gọi cho bà nội ở Mỹ. Hai ngày sau, anh hai mới từ chùa về cùng Hải ôm di ảnh ba, chống gậy đưa ba tới nơi an nghỉ. Ba Hải bị xơ gan, hậu quả của những bữa rượu triền miên từ ngày mẹ bỏ đi.
“ Mà thật ra – Hải kể – anh hai cũng không phải là con ba”. Ba biết điều đó nhưng vẫn thương và chăm chút anh hai từng xíu một. Ngày anh hai lên chùa, hành trang không mang theo gì, chỉ mang chiếc xe tăng bằng gỗ mà ba đã tỉ mẫn gọt cho anh lúc anh Hai mới hai tuổi. Có lẽ anh Hai chỉ muốn lưu lại trong ký ức khoảng thời gian tươi đẹp của tuổi thơ đã qua.

Hải cưu mang Mỵ, cùng Mỵ chia sẻ cuộc sống bằng khoản tiền chu cấp ít ỏi từ bà nội.Vì Hải đi học hai buổi, cả ngày Mỵ ở nhà một mình, tối Hải về, cả hai lại ngồi đong đưa trên cái xích đu dưới gốc bằng lăng dưới sân. Mỵ kể cho Hải nghe về tuổi thơ cơ cực của Mỵ, về lí do Mỵ trốn chạy.
Mỵ vốn mồ côi, bà lượm Mỵ ở chợ vào một buổi sáng sớm. Bà vẫn bảo Mỵ là món quà trời ban cho bà khi về nhà. Mỵ ríu rít bên bà như con sẻ nhỏ. Có những lúc trời mưa, bà nằm ôm Mỵ trên chõng trông mưa, Mỵ hỏi bà ba mẹ Mỵ ở đâu, sao đứa nào cũng có ba mẹ mà Mỵ không có. Bà bảo Mỵ là con của mẹ đất, của cha trời, đất trời sinh ra Mỵ, rồi tặng Mỵ cho bà.Mỵ vốn vẫn tin như vậy. Mỵ không hề biết được, ngày bà nhặt Mỵ nằm o e ở chợ thì ở bến sông Hạ người ta vớt được xác của một cô gái, vốn trước làm công nhân ở mỏ đá. Sau này, hình như bị người yêu phụ tình, bụng mang dạ chửa, không chịu nỗi điều tiếng dư luận, đã mang con để chợ, ra bến sông trẫm mình.
Hải vẫn thường phải ôm siết Mỵ vào lòng vỗ về mỗi khi cô rúm ró cả người lúc kể lại buổi tối hôm đó.
Bà mất, Mỵ về ở với chú thím nuôi. Đêm đó, Mỵ đang ngủ thì thấy đổ ập trên người mình một khối đen ngập ngụa mùi rượu, Mỵ vùng vẫy, la hét để kêu cứu. Nhưng tiếng la tắc nghẽn ngang cổ khi cái đau xé rách thịt da đâm xuyên qua người.Khi Mỵ lết ra đến cửa sau, thì thấy thím ngồi gục đầu khóc rấm rứt ở đấy, không để cho Mỵ kịp nói gì, thím lận túi vét chút tiền lẻ mà thím tích cóp được mỗi ngày đi chợ đưa cho Mỵ rồi đẩy Mỵ chạy đi.
Có khi, Hải không cho Mỵ kể chuyện nữa mà bảo Mỵ ngồi yên Hải hát cho nghe. Điệu hát buồn buồn của bài hát mà mẹ Hải hồi xưa hay hát “ Thôi về đi,đường trần đâu có gì…”
Nhưng bây giờ Mỵ biết đi về đâu? Còn mẹ Hải biết ở đâu mà gọi về?
Giọng Hải trầm, khàn khàn do vỡ tiếng. Mười sáu tuổi, Hải đã cao lớn như một thanh niên ,tóc loăn xoăn ,mắt sâu hút.
Mỵ mười bảy tuổi mảnh dẻ như bé gái chưa dậy thì.

Hải ít bạn bè nhưng có một đận, Hải mang một đám bạn về nhà liên hoan, hát karaoke. Trong đám con trai, có một đứa cao ráo trắng trẻo cứ đi theo khen Mỵ xinh.
– Em mày hả Hải?
– Không, chị tao đó – Hải nặng giọng, đôi mắt đã tối lại càng tối hơn.
Tối lại, khi chỉ còn hai đứa, ngồi dưới gốc bằng lăng. Hải bảo:
– Hải không thích ai khen Mỵ xinh. Ngày xưa, chú ấy cũng thường đến chơi khen mẹ xinh, đẹp. Sau đó, mẹ bỏ cha con Hải theo chú ấy.
Ngày mẹ đi, không một lời từ giã. Sáng Hải ngủ dậy, đã không thấy mẹ. Ba không đi tìm, mà chỉ thấy mỗi tối, ba ngồi bên chai rượu khuya hơn.
– Thế Hải có giận mẹ không?
– Không, Hải chỉ thấy nhớ mẹ. Tới tận bây giờ, mỗi đêm Hải đều mơ thấy mẹ.
Mỵ sực nhớ có đêm, Mỵ đau bụng, ra phòng khách, chỗ tấm đệm Hải ngủ tìm chai dầu, bật đèn lên thấy má Hải nhòe nhoẹt nước, không lẽ lúc ấy Hải khóc vì một hình bóng mẹ đã xa?
Nhiều lúc Mỵ hỏi Hải sao cả gan đem Mỵ về nuôi thế. Hải chỉ cười
– Nuôi Xiên Mỵ có tốn gì đâu, Mỵ ăn ít như mèo, ngủ thì khoanh một cục rúm ró trong phòng. Nhìn Mỵ tội nghiệp lắm, thả cho Mỵ đi lang thang bên ngoài, Hải không đành.
– Có một điều, Hải không kể cho Mỵ nghe trong những giấc mơ của Hải dạo gần đây. Mẹ càng lúc càng trẻ , trẻ giống như Mỵ.
***
Hải bỏ học, chỉ vì bị vướng vào một vụ đánh nhau có vũ khí trong trường học do một mối quan hệ lằng nhằng. Thư đẹp, và thú vị, đó là nhận xét của Hải về cô bạn lớp bên. Và cũng như những đứa con trai khác cùng tuổi, Hải say nắng Thư, cũng đưa đón, cũng hẹn hò…và điều đó làm một nhóm nam sinh lớp Thư khó chịu.
Sáng đó đến lớp, Hải đến lớp, đã thấy đám thằng Khánh chận trước cửa, không cho Hải vào lớp, và cú đánh bằng sợi xích sắt vào lưng đã khiến Hải nổi điên. Sẳn con dao vẫn dùng để rọc giấy Hải cất trong balô, Hải lận túi lấy con dao và cuộc chiến nổ ra. Hải và cả nhóm kia bị đình chỉ.
Hải bảo với Mỵ:
– Thôi, Hải nghỉ một năm chờ Mỵ, sang năm, Hải đi học với Mỵ luôn.
Mỵ hỏi tiền đâu mà đi học thì Hải cười:
– Để Hải đi làm, lấy tiền nuôi Mỵ đi học
Nói rồi Hải đi làm thật, Hải xin phụ việc cho tiệm nhôm kiếng trước nhà. Có khi về nhà, tay Hải bị nhôm và kiếng cứa chảy máu tùm lum. Mỵ vừa bôi thuốc vừa xa xót. Hải chỉ cười “ Ráng chút là đủ tiền cho Mỵ sang năm đi học chung với Hải”

***
Tháng Tám , Mỵ với Hải đến trường nộp đơn xin học. Trong lúc chờ nhận giấy vào lớp. Hải với Mỵ đi loanh quanh trong sân trường, vô tình lại đứng sau cửa sổ phòng giáo viên. Từ trong đó vọng ra tiếng các thầy cô nói chuyện với nhau.
Hải đứng gần hơn nên nghe rõ, còn Mỵ đứng xa, nên không biết các thầy cô nói gì. Chỉ thấy mặt Hải tối đen, càng lúc càng u ám. Rồi Hải quay lưng bỏ đi một mạch, không gọi Mỵ theo cùng. Mỵ chạy theo, hỏi Hải cái gì Hải cũng không nói. Mãi đến tối, Hải mới kể Mỵ nghe. Hải bảo Hải không học nữa.Mỵ gặng một hồi, Hải mới kể. Câu chuyện trong phòng giáo viên, mà Hải nghe được, nhân vật chính là Hải.
– Rồi sao?
– Thì người này đá qua người kia, nguyên dàn giáo viên khối 11, không ai chịu nhận Hải vào lớp.
– Nhưng vì sao?
– Thầy Vinh bảo là Hải đánh lộn, khó dạy, thầy không nhận, lớp thầy yếu, sợ Hải vào ảnh hưởng thi đua. Thầy Hương thì bảo Hải là dạng lưu ban, học yếu, không theo kịp trình độ lớp chọn của thầy. Còn cô Loan thì bảo Hải…

Nói tới đây, Hải nghẹn lại, Mỵ chờ, đỗi lâu mới nghe Hải nói tiếp.
– … Hải là con không cha không mẹ, lại là thành phần quậy phá trong trường, xảy ra chuyện gì thì cô biết nói với ai? Chưa kể nhà Hải lại gần nhà cô, nhỡ Hải có vi phạm gì, nói Hải mất công Hải lại vác đá chọi vào nhà cô như mấy học sinh năm trước thì sao?
Hải bảo, lúc nghe xong câu ấy, Hải bỏ đi thẳng về nhà, và quyết định hình thành trong đầu Hải lúc ấy, là phải đi tìm mẹ. Nếu không tìm được mẹ về, Hải không bước chân vào ngôi trường ấy nữa.
Mỵ chưa kịp kể lại với Hải câu nói của một thầy giáo, già và hơi gầy mà Mỵ nghe được lúc Hải bỏ đi : “ Các thầy các cô cứ chọn cho được học sinh ngoan, chê học sinh hư. Nó không ai dạy thì mình càng phải dạy dỗ cho nó, chứ nó ngoan ngoãn thông minh rồi thì đâu cần mình nhiều như những đứa kia. Em này, nhà trường mình đẩy ra khỏi trường, thì không khéo lại thành du đãng” thì Hải đã xốc áo đứng dậy bỏ sang bên kia đường, không quên ngoái lại bảo Mỵ lát để cửa chờ Hải về , Hải đóng cho.
Mỵ không biết là trong giấc mơ Hải hằng đêm, hình ảnh hai đứa nhỏ đứa bảy tuổi cõng đứa hai tuổi leo lên con dốc đầu đường chờ mẹ về mỗi chiều đến khi nắng chiều chênh vênh qua núi rồi lại lủi thủi cõng nhau về ám ảnh Hải hằng đêm.
– Hải phải đi tìm mẹ, Mỵ ở nhà một mình, chờ Hải, được không?
Mỵ không biết nói gì, bởi Mỵ đã thấy những giọt nước mắt của Hải, trong giấc ngủ, nhiều đêm.

Ngày Hải đi, Hải vét túi đưa hết tiền cho Mỵ. Chỉ giữ lại đúng một trăm hai chục ngàn tiền xe vào thành phố, nơi Hải nghe nói là chỗ mẹ ở. Mỵ hỏi vào đấy, nếu không tìm được mẹ ngay thì Hải đói lấy gì ăn? Hải bảo Mỵ không phải lo, Hải tự kiếm được việc làm để khỏi đói. Hải sợ là sợ cho Mỵ. Số tiền nội gửi về hàng tháng đủ cho Mỵ sống, nhưng một thân một mình, Mỵ lại hay đau yếu, thì không biết làm sao.
Hải gọi xe khuya, mở cửa cho Hải đi rồi, Mỵ vào vùi mình trong tấm nệm còn ấm hơi Hải, tự dưng thấy má ướt đầm. Trong đầu Mỵ lại hiện lên con dốc mà anh em Hải thuở bé vẫn thường chờ mẹ về. Mai mốt, trên con dốc ấy lại sẽ là Mỵ?
***
Chiều và mưa – Hơi lạnh đan xen vào máu, vào não.
Nhiều đêm, đã nhiều đêm không ngủ yên.Nhiều đêm, mộng mị ngập đầy chăn gối.
Có những ngày mưa ngồi một mình trong nhà, ý nghĩ về Hải làm Mỵ sững người.Mỵ cứ mê mãi chờ đợi như thế này , không biết đến lúc nào dừng lại.Đến chừng nhận ra thì đã không còn dừng lại được nữa.
Mà Hải , đã lâu cũng đã không còn đi trên con đường đó nữa!
Hải đi mấy tháng, mấy ngày, Mỵ không còn nhớ .Cỏ dại mọc lấn vào cả hiên nhà, bám lên vách. Không có Hải, một mình Mỵ cũng không đủ sức để làm cỏ, cái bình nấu nước bằng điện bị hỏng, không có Hải, Mỵ cũng không sửa được. cả cái mô tơ bơm nước từ giếng bị hư, Mỵ phải kéo nước bằng gàu từ giếng lên.
Mỵ muốn gặp Hải lắm rồi. Hải hứa tìm được mẹ, Hải sẽ về với Mỵ. Nhưng tới giờ, vẫn chưa thấy Hải về. Hải chưa tìm được mẹ? hay Hải quên Mỵ rồi? Giả mà Hải không tìm đươc mẹ, thì Hải sống như thế nào? Nhiều lúc, Mỵ cũng muốn lên thành phố tìm Hải, nhưng Mỵ không biết phải đi bằng cách nào. Rồi làm sao mà tìm được Hải.
Mà Mỵ lo, nếu Mỵ đi, mà Hải về, không thấy Mỵ thì sao? Lúc ấy, không biết Hải có đi tìm Mỵ không?
Mỵ quyết định ở lại chờ Hải. Mà thật ra mà nói, Mỵ không muốn đi đâu cả. Ngôi nhà của bà, chú đã bán cho người khác. Tuổi thơ của Mỵ, quá khứ đầy yêu thương của bà với Mỵ, đã bị thay đổi. Khi Mỵ đến đây, Hải đã mở lòng với Mỵ. Mỵ từ lâu đã yêu quý nơi này. Bây giờ, dù vắng Hải, nhưng mọi thứ vẫn còn đậm hơi Hải. Vì vậy, Mỵ không muốn rời đi. Ngoài bà, thì Hải là người duy nhất còn thương Mỵ.
Ba hôm nay Mỵ lại sốt, nằm vùi trong nhà, trên tấm nệm Hải thường ngủ lúc còn ở nhà. Mỵ tưởng tượng ra cảnh Mỵ chết một mình mà Hải thì chưa về. Mối sẽ đùn lên phủ lấy Mỵ và tấm nệm của Hải, nghĩ tới đấy, Mỵ lại khóc. Sao Hải lâu về quá…

Chiều, Mỵ lần mò ra sân, ngồi ở cái xích đu dưới gốc bằng lăng, chỗ Hải hay ngồi hát cho Mỵ nghe mỗi tối. “ Thôi về đi, đường trần đâu có gì, tóc xanh mấy mùa…”
Ừ, Mỵ không biết khi nào Hải về, nhưng Mỵ tin Hải sẽ về.
Cho dù tóc có không còn xanh.
Mỵ ngửa mặt hít một hơi dài, rồi lau nước mắt. Mỵ còn trẻ mà, Mỵ mới mười tám tuổi. Mỵ sẽ cố gắng khỏe mạnh lại, rồi Mỵ sẽ xin việc ở chỗ bà Vân bán cơm đầu chợ. Làm một buổi, một buổi Mỵ đi học. Khi Hải về, Hải sẽ thấy được Mỵ sống vui vẻ như thế nào.
Dù sao thì Mỵ cũng mới mười tám tuổi. Và Mỵ còn rất nhiều thời gian để chờ Hải về. Và Hải sẽ về, Mỵ tin như vậy.

PHƯƠNG UY

Gặp giữa ngàn trùng

 

 

 

Khi đó, bạn đang lang thang trong cõi ngàn trùng, một mình. Lang thang giữa hiện thực và mộng mị. Những người bạn chào hỏi mỗi ngày đều không ai là quen biết. Bạn đi mải miết trong cô độc, khoảng thời gian bạn đã đi qua dài lắm, bạn không nhớ hết. Những vô lý bạn gặp mỗi ngày cũng nhiều lắm, bạn cũng không nhớ hết . Bạn luôn cố gắng bước mải miết, mỗi ngày qua được đánh dấu bởi một điều gì đấy, như kiểu những hạt vụn bánh mì mà cậu út rắc trên con đường đi trong rừng cho khỏi lạc. Mỗi ngày, đều được nhắc nhớ về những kỷ niệm bạn đã từng qua. Không dửng dưng, không níu kéo. Tuồng như sự lạnh nhạt của những ngày không còn xuân sắc thiếu thì.

Khi ấy, có vẻ như bạn đang chờ đợi. Chờ đợi một điều không xảy đến, hay chờ đợi để lãng quên những niềm nuối tiếc trong nuối tiếc. Có những người đi lướt qua bạn, bạn tưởng đó là người mình mong chờ, nhưng không phải. Có những người dừng chân với bạn lâu hơn, nhưng rồi cũng không phải. Những lãng quên trôi qua mau, trong những buổi sáng áp thấp phủ ngập thị trấn. Ẩm ướt kéo dài , những đám mây chờn vờn trên các ngọn cây xám, chúng nói, đừng buồn, nước mắt không để rơi dưới bầu trời mùa thu. Những bầu trời không mang màu xanh lá.

Những lãng quên trôi mau, tựa như hàng nghìn năm qua dưới lưỡi gió sa mạc nóng rẫy, những cơn gió mang dung nham lửa mặt trời, chúng nói, đừng buồn, đừng cúi đầu, đừng khóc trong những đêm trăng mùa hạ. Đêm xưa bên hồ sen ngát tuổi thơ qua lâu rồi. Có nhiều thứ không tái hồi. Đừng khóc. Cơn gió nói với bạn trong những đêm mùa hè như thế.

Những lãng quên trôi mau trong những cơn viêm xoang đặc trắng mùa đông, ngón tay co ro trong túi áo khoác, tái nhợt đôi môi lạnh buốt. Bạn để mình trôi theo chiếc bóng trên vách. Trên tường trắng, những hoan ca vẫn âm ỉ từng đêm. Trên tường trắng , lại chỉ có bạn với những cơn nhớ nhức nhói, những mong đợi nhức nhói. Trận khắc khoải tràn qua những đêm trắng, trôi vùn vụt như gió thiên hà. Những đêm trắng nói với bạn, đứng lại và đừng chạy nữa, Uy, giọt mưa muôn đời vẫn mang hình nước mắt, và cơn nắng khô rang cũng cạn như nỗi mong chờ. Đứng lại và đừng chạy nữa.

Những lãng quên trôi mau trong những đêm xuân lạnh lẽo, chỉ tiếng lá khô vỡ vụn trên mặt đất, đừng chảy máu nữa, chúng nói, những con tim cạn khô . Sự mong chờ chỉ là hiện thân bằng tiếng tik tak đồng hồ, bằng tờ lịch rơi mỗi sáng, bằng những con số được đếm mỗi ngày trên màn hình điện thoại. Qua lâu chưa? Không biết. Khi nào thì đến? Không biết. Những lần lữa vốn dĩ sẽ kéo dài, khi mưa vẫn rơi trong những ngày quá khứ, khi những cơn gió vẫn cứ vùn vụt quất bên bờ vắng. Trong hành lang lạnh và trống ký túc xá.
Khi đó, ở thời khắc chín/ ba phần tư, những đồng tử chợt trở nên đông cứng. Bạn thấy em, kể từ một tỷ chín trăm chín mươi chín triệu năm trước, bạn như đã nhìn thấy em. Em đến bất ngờ như gió. Em biết bạn không? Biết chứ, em nói, em biết bạn cũng từ một tỷ chín trăm chín mươi chín triệu năm trước. Sao em không nghe tiếng bạn gọi? Em nghe chứ, nhưng em không trả lời bạn thôi. Sao em không đưa tay ra với bạn? Thì bây giờ em đã đến đây. Bạn ngắm nụ cười em rạng rỡ trong nắng. Những cơn nắng mang màu xanh lá cây. Đi với em chứ? Bạn có đi không? Nên đi không? Đi được không? Bạn ngắm nghía bộ rễ xù xì dưới chân mình. Bạn đã ở đây quá lâu để chờ đợi. Rễ đã đâm vào lòng đất hằng đêm đau nhói. Ở một nơi nào đấy chỉ có tuyết trắng, không ai có thể quấy rầy chúng ta, đi với em không? Bạn nhìn đôi cánh già nua kiệt lực của mình. Sẽ mang nỗi bạn qua ngàn trùng sao?
Với em, bạn thấy mình đang tự treo mình trên sợi dây treo cao giữa thinh không, bạn biết rơi xuống là sẽ tan xương. Nhưng vẫn cứ liều mạng. Bạn bị mê hoặc bởi sự chông chênh đó, hay bạn bị cuốn vào mà không cưỡng nỗi? Bạn không biết. Lý trí là con đường em phải đi, là nơi chốn bạn phải tới. Lý trí là sự sót lại sau những dằn vặt trong kí ức và sự lo lắng cho hiện tại. Nhưng những ảo tưởng mụ mị lại dẫn dắt bạn đến chốn hoang vu. Những lầm lỗi ai cũng có nhưng điêu tàn không phải ai cũng gánh. Sự nhập nhằng là những lối dẫn khai thông cho lỗi lầm tất yếu sẽ xảy ra. Không thể cắt cánh bướm, cũng không thể hiện thực hoá an toàn cho mỗi giấc mơ. Rốt cùng, bất cứ lựa chọn nào cũng chỉ có đau thương tràn qua trận nước mắt mỗi đêm không ngủ.

Ở đâu cũng là vực thẳm, trước mặt, sau lưng, bên phải bên trái, những vực thẳm chập chùng, không lối thoát. Bạn nghĩ bạn sẽ đi, đi mải miết, đi cho hết đêm sâu, đi cho hết ngày dài, bạn chờ tiếng em gọi bạn, em đã ở đâu? Bạn cầu nguyện bên vỉa hè giá lạnh. Cơn gió đi ngang nhìn bạn cười ngả ngớn. Sự nguyền rũa có phải sẽ đến là tất yếu? Khi những mê muội phủ đắp tất cả những lý trí còn sót lại, sau rốt là lời mỉa mai hay cơn giận dữ kéo dài?
Bạn quỳ xuống giữa những ngọn đồi, cơn đau là dành cho bạn, đổi một đêm hoang vu cho một cái giá trả bằng nước mắt và mất mát. Những đau thương khi chia lìa sẽ xếp đều đặn như đá lát đường. Bạn hỏi, em này, nếu như bạn gọi em từ giữa đêm thâu, em có đến với bạn không? Chỉ còn thinh lặng , cũng rải đều trên phím trắng như những viên đá lát đường

Rồi em cũng đã bỏ bạn lại trên con đường thăm thẳm ấy, vực thẳm hiên ngang hiện diện chung quanh, đại lộ vắng tanh người, không ai cho bạn kêu lấy, không ai cho bạn níu giữ, thảo nguyên cũng mênh mông vắng. Chuyến tàu ấy hết vé rồi, người ta bảo bạn rằng như thế, có một tấm vé để đi đến cô đơn, có một tấm vé để đi đến những niềm đau, bạn có đi không? sẽ ở lại ở đấy? sẽ níu giữ gì ở đấy? bạn không biết. Những gì hôm nay bạn có rồi cũng sẽ mất hút như làn sương, như khói xe. Bạn níu giữ được gì?

tro tàn có màu gì?

Bạn không ngủ được, bạn ngắm những vì sao trong thiên hà của em, có những vì sao rất sáng, có những vì sao mờ dần đi, trong ánh nhìn của em, bạn có phải cũng chỉ là một ngôi sao đã cháy từ các kỷ băng hà và còn chút le lói sáng? Trong tiếng vi vút của những vì sao đã cháy hết , bạn thèm nghe tiếng em gọi bạn, một lần thôi. nhẹ thôi, nói rằng em cũng nhớ bạn, như rằng bạn đang nhớ em. Bạn ngồi nhìn sững sờ màn hình điện thoại, nơi đó em đang cười, nhưng nụ cười đó không dành cho bạn. bạn bới tung những thứ liên quan đến em, từng câu từng chữ của em, cũng không có câu chữ nào dành cho bạn, những tin nhắn rối bời, mà em vĩnh viễn không bao giờ đọc được, và bạn ngồi, miên man như mưa bên hiên nhà. Bạn buồn, em ạ. Nhiều khi bạn thấy bạn và em ở hai thế giới khác nhau. Cách xa nhau một tỷ chín trăm chín mươi chín triệu năm ánh sáng. Bạn chỉ thấy em lấp lánh ở phía cuối cuộc đời bạn, nhưng bạn chẳng thể tiến lại gần em hơn được. Bạn ngồi trong góc tối tháng ba và ngắm em lộng lẫy toả sáng. Bạn ngồi trong góc tối tháng ba và nhìn nỗi buồn rực rỡ ấy lên men. Ngoài kia cuộc sống sôi động từng ngày, bạn lặng lẽ ngồi ở thiên niên kỷ khác, nghe lá rụng từng đám dày chấp chới, nghe hơi lạnh se buốt chân tay.

Trong cơn đau, bạn khoanh người cuộn tròn trong chăn, như hồ ly quấn mình trong hang lạnh, tự liếm láp vết thương. Nhưng dây tỳ bà đứt đoạn rồi, nhưng tiếng tỳ bà im bặt, nhưng cây tỳ bà đã rời đi , rất xa, rất xa. Bạn muốn gọi , bạn muốn kêu to, bạn muốn bảo với em là bạn cần em. Nhưng trong hang thì lạnh, và đêm đen sâu ngút ngàn.

Và bạn biết, những khúc đơn âm mỗi ngày bạn nói cho em, em không bao giờ được nghe thấy, cái đuôi chu tước dài lồng lộng, rực lửa, cũng không dài bằng nỗi nhớ của bạn trong những đêm dài phương nam. Hang lạnh và hoang trống, buồn cũng chẳng thể lấp đầy. Hừng đông là giấc mơ mỗi ngày bạn đều mơ đến. Hừng đông có lạnh không? Có trắng không? Khi những giấc mơ bạch tạng sẽ không còn phủ đắp bạn, là lúc bạn sẽ ra đi. Bạn ngồi đếm giờ bên vực xoáy, tối đen, hun hút gió, bạn đếm bên hành lang rêu ẩm ướt, bạn đếm giữa ngày sa mù . Tiếng tik tak không bao giờ lơi nghĩ trong đầu bạn, bạn nghĩ, khi tiếng tik tak ấy dừng lại, nhịp máu trong bạn cũng dừng lại, những hành lang mờ mờ dưới ánh đèn led xanh xao trong bệnh viện vắng, bạn luôn ngồi trên dãy ghế chờ. Bạn không chờ ai cả, chỉ là bạn muốn để mọi người nghĩ là bạn đang được chờ ai đó, đi qua đời mình.

Rồi cũng chỉ mỗi ánh sáng xanh xao ấy soi đường cho bạn, đường hầm tối sâu dài thăm thẳm, bạn thấy mịt mờ, bạn không thể biết nơi nó kết thúc. Vô định bước đi, vật vờ bước đi, xung quanh bặt câm, bạn thèm nghe tiếng em hát, bạn thèm nghe tiếng tỳ bà, bạn thèm nghe tiếng hời ru của mẹ, thậm chí có lúc bạn thèm nghe tiếng gió cũng được. Nhưng xung quanh bạn không có gì cả, không tồn tại gì cả, ngay cả tiếng bước chân cũng không. Ngực bạn đau buốt, tim bạn đau buốt, đầu bạn đau buốt, cảm giác như cả khuôn mặt bạn cũng đã bị luộc chín. Bạn không thở nổi, không khí rít róng nấc nghẹn nơi cuống họng. Bạn lại sững sờ nhìn màn hình điện thoại, em còn ở đó không?

Những phím chữ nhảy loạn trước mắt bạn. Ngón tay khô từ bao mùa trước không định vị được nơi chốn. Xung quanh tối đen, mịt mờ. Lần từng bước trong sâu thẳm, bạn có vùng thoát để thở, nhưng những hắc ám ngàn năm đè chặt lấy bạn. Trong ánh sáng xanh xao, bạn thấy những móng tay của mình xám đi, như tro tàn. Rồi màu xám lan lên đôi bàn tay, chảy loang ra như vệt địa y, không ngừng vùng vẫy và phát triển. Như cái lạnh đang toả ra trên hai vai bạn rồi tan ra khắp châu thân. Mắt lạnh mũi lạnh môi lạnh. Bạn cắn chặt môi, cố gắng giữ cho màu đỏ trên đó đừng tan đi. Bạn cố gắng dỗ mình, đừng ngủ, không được thiếp ngủ vào lúc này, những cơn mê dạt trôi kia sẽ chiếm lấy bạn, sẽ ăn mòn bạn đến tận xương tuỷ. Những phím bấm lại nhảy loạn trên mười đầu ngón tay. Bạn cố gắng để hoàn thành dãy kí tự của em. Bạn sợ, khi em trở lại thì bạn đã phân rã rồi, phải có gì lưu lại để em biết đấy là chính bạn, chính bạn chứ không ai khác. Công cuộc đào bới và tìm kiếm hư vô sẽ nhiều khắc khoải. Bạn không muốn em rối bời. Giữa muôn vàn màu rêu đen đúa cũ kỹ kia, bạn muốn em nhận ra bạn, như ngày môi bạn còn đỏ thắm.

Cái lạnh lại rù quến bạn đi về phía nó, mắt bạn sụp xuống, nhưng bạn nói, cố đi, đừng thiếp ngủ lúc này, sẽ mãi mãi không bao giờ dậy nữa, bạn tìm tiếng em cười, bạn tìm nụ cười của em đã rơi lạc đâu đó. Từ thiên hà xa xăm của em, bạn nhìn thấy em , mắt em lấp loá nắng. Em có nhìn thấy bạn không? Có nghe tiếng bạn gọi em không?

Trước khi đường chân trời chưa biến mất, bạn còn muốn được gặp em, nhưng giới hạn quá ngắn ngủi, các giác quan của bạn như đã muốn kiệt quệ. Bạn bảo mình, cố lên, ráng lên, kéo dài thêm đi, nỗi chờ đợi sắp hết rồi, bạn đã chờ em mấy ngàn năm trước, rồi cũng sẽ đợi được vạn năm sau nữa thôi mà. Nơi những xác hoa còn đọng lại, bạn nhớ mùi hương của em lắng đọng sau lớp áo mỏng.

Và bạn ngồi lẩm nhẩm những ám niệm về em, những ám niệm rách rưới luôn bị vò nhàu bởi nỗi nhớ, buồn như khuôn mặt của những con gia tinh bị chủ hắt hủi. mà bạn biết, vận kiếp bạn cũng có khác gì những con gia tinh kia. Bạn muốn hóa thạch đi thời gian, trôi trong miên viễn trận vô giác, để khi gặp em, vẫn mãi mãi mùa xanh xưa. Nơi không có những cơn bất lực âm u tràn sương trắng trôi ngang.

Bạn ngồi trên đồi mây, bạn nhìn mây dạt dào chảy, mây trắng như những ngày bạn cùng em nằm ngữa cổ trên cỏ ngắm trời xanh. Bạn nhớ tối qua bạn ngồi dưới gốc ngọc lan, miên man nghe em kể chuyện, em nói, ngọc lan thơm lắm, hương lạnh mà sâu, lại bền màu. Có bền cũng không thể không phai em nhỉ? Rồi em với bạn, có lâu dài được không? Bao lâu thì còn nhớ nhau? Hay chỉ khi trôi qua một làn mây trắng, một lớp sa mù, là mất nhau, là vĩnh viễn không tìm thấy. Là “người dùng không tồn tại”? Bạn ngồi trong bóng tối, nhớ về cái ngõ tối sâu hút của tuổi thơ, hàng râm bụt rợp trên đầu, mỗi lần về khuya, lại bắt gặp một sợi hương nhài mong manh từ vườn nhà ai đó, mùi hương nhẹ như sương, tinh khiết như sương, lẩn khuất trong mùi đêm sau mưa mát lạnh. Cái siết tay nhẹ nhàng lúc ấy, em có còn nhớ đến bây giờ?

Bạn hứa với em, bạn không viết linh tinh nữa. Nhưng rồi, mỗi khi cô đơn phủ đắp, bạn còn biết làm gì? Bạn ngồi ngó núi, ngó mây, bạn ngó trăng lọt qua kẽ lá. Tất cả mấy thứ đó đâu dành cho bạn. Bạn ngó thiên hạ dập dìu , ngó thanh xuân mây mẩy, mấy thứ đó cũng đâu dành cho bạn. Bạn đi loanh quanh trong cái hồi ức với em, mải miết tới lui, nhiều khi là hoang trống. Giấc mớ sâu hút, bạn không cưỡng lại được phía nó. Em nói, tỉnh lại đi, nhưng đời bạn cũng chỉ là ngủ mê, ngủ hoài không hết mớ. Có những niềm tin lần lượt vụn vỡ. Có những tình yêu tưởng như bất biến rồi cũng vụt mất, có những giao ước thề bồi trọn kiếp thiêng liêng, nhưng rồi cũng chỉ là hình thức, người với người tự hiểu nhau, tự nhận thức những điều không vốn có cho nhau. Bạn đã lần lượt trượt qua nhiều cơn mê muội dài như thế. Bạn đã lần lượt biết rõ, khi cơn đau ập đến, chẳng ai đau dùm mình , khóc dùm mình. Ngày cạn là đêm sâu. Buồn như đâm rễ chằng chịt trong lòng. Rồi có nhiều giấc khuya hốt hoảng, chợt tỉnh ra sau nhiều mộng mị, muốn kêu lên với ai đó, muốn gọi tên ai đó, có ai cho bạn gọi không? Bạn bị ám ảnh bởi câu hỏi : nếu bạn gọi vào những khuya khoắt ấy, ai sẽ đáp lời .Bởi nhiều khi thấy khó, người bên cạnh còn vô tri, hỏi chi tới người xa xăm. Bởi trên hành trình thăm thẳm, cùng lối chưa chắc đồng hành, dị mộng càng nhiều, đau khổ càng miên viễn.

Bạn biết, những trống vắng điêu tàn sẽ chờ bạn phía trước, rồi một ngày chỉ có cô đơn bủa vây, một ngày lại mình bạn với những con đường không bóng nắng, chỉ có mình bạn đi, với nhớ thương trên vai, với những buồn vui ngày cũ bây giờ trở thành trĩu nặng. Mưa mùa xuân rồi cũng qua mau. Nhà ở trong mơ, có ai đến? Mà muốn đến cũng không đến được.

Khi những chia ly đã ùa tới thật gần, bạn biết có trốn tránh cũng không được, những dự cảm rối bời về một sự cách trở đau đớn. Bạn biết, con người , không bao giờ giữ được con sóng, giữ được mùa xuân. Nhưng bạn cũng biết, con người, luôn giữ được những nỗi đau mãi mãi, trong trái tim mình.

Rồi một ngày, bạn về ngồi bên mái hiên cũ, nghe mùa nắng cũ trôi qua, nghe mùa mưa cũ trôi qua. Lật giở những buồn vui quá khứ, mà đâu đâu cũng mang khuôn mặt em, đâu đâu cũng là hình dáng em.

Rõ ràng bạn biết, không có người đồng hành vĩnh viễn. Cuộc hành trình bạn vẫn phải cứ tiếp tục. Những bước chân nối dài. Thành công hay thất bại cũng chỉ là dấu vết bàn chân. Chỉ duy con tim bạn luôn luôn mang lấy niềm khắc khoải. Những vết cứa của mỗi cuộc mất mát , mỗi lúc một dày. Những người đến rồi đi. Trịnh nói, như những dòng sông nhỏ. Bạn chỉ thấy, như hai vệt bánh xe trên đường cát, chập lại chung dòng rôi cũng sẽ chia ra

Tiếp tục đi với những dự cảm đau đớn đoạn lìa ở phía trước. Biết là đau, biết là quay quắt, nhưng vẫn chấp nhận. Nhưng rồi, cho dù chấp nhận với tâm thế nào cũng là nhức nhói. Cho dù chấp nhận thì vẫn có lúc lìa xa. Luẩn quẩn không? Có. Nhưng làm sao biết được. Phương hướng nào là đúng cho mình. Con đường nào là đúng cho mình? Bạn không biết. Em nói, lựa chọn xa nhau, để đoạn đường trước mặt không phải dằn vặt, rồi thanh thản mà đi. Nhưng rồi có thanh thản không? Có hết dằn vặt không? Khi mà đã để quên trên đoạn đường cũ trái tim mình ở lại. Sắp tới rồi cũng chỉ là trống rỗng, là hoang tàn.

Có những lần, niềm tin vỡ tan ra, bạn đi trong hoang mang chập chùng, những nỗi hoang mang không bao giờ dứt. Té ra , bạn nghĩ, những gì mình được dạy dỗ, chẳng có gì áp dụng được cho cuộc sống đầy đau đớn này. Những gì bạn hấp thụ được, không giống với những thứ bạn phải nếm trải. Những thất bại liên tiếp tấn công bạn, và bạn không có kỹ năng tránh né. Những thứ đó, chưa bao giờ bạn được học. Cũng như bạn không biết cách chống lại nỗi đau của ngày em đi bằng cách nào.

 

Cô đơn có màu tro lạnh

Rõ ràng là bạn vẫn tiếp tục đi trong đêm đen, những đêm đen thật dài. Bạn dò dẫm bước từng bước từng bước, một mình , ai cũng phải đi một mình phải không? Bạn hỏi to lên như thế và không ai trả lời. Những tiếng vọng rồi cũng mất hút như hơi khói bạn thở ra trong lạnh giá. Bạn nghĩ bạn sẽ đi hết đêm trắng này, nhưng còn những đêm trắng khác dài hơn, bạn còn sức đi nỗi không?
Rõ ràng là bạn vẫn đi, nhưng đêm lai tạp giữa đen và trắng, kéo dài , miên viễn, bạn nghĩ, hay thôi đừng đi nữa, nhưng những cơn gió vẫn cứ nuốt lạnh hang sâu. Không một tia lửa, ngọn lửa Đan -Kô chỉ là thứ trá hình của thế kỉ trước. Chỉ như là đốm mắt xanh yêu mị của những con mèo bỏ đi hoang lâu lắm không trở về. Có khi nào lạc lối không? Đôi khi bạn nghĩ như thế. Nhưng trong những đêm đen trắng này, không hề có con đường nào. Dạ dày bạn quặn thắt và ộc lên một cơn đau tràn ra những đốt sống lưng gai nhọn. Bạn co quắp trong sự tranh tối tranh sáng ma mị ấy. Cuộn tròn lại và giấu cơn đau vào nơi thẳm sâu nhất trong cả con người bạn. Trận nôn vẫn cứ cuộn trào trong ngực, như sóng.

Nằm và khép mắt, cơn thôi miên màu bồ hóng bắt đầu xâm lấn, bạn nghe tiếng hát em vọng về từ cõi trùng trùng. Nơi những bầy thiên sứ đang bơi lội ngã ngớn. Trái cấm có phải là thứ rất khó nuốt, nhưng hấp dẫn, tựa như khi bạn mở chiếc hộp Pandora bằng những ngón tay run rẩy, những làn khói độc dược nào sẽ tràn ra trong trận viêm xoang lưu cữu này?

Đêm dài vẫn cứ kéo dài, con Nhân Mã vẫn bước những bước mê sảng, lọn tóc vẫn rũ rượi trước trán không vén lên. Trăng non xanh xao như chén thuốc độc vừa nấu tới. Bạn nghe tiếng chân lộc cộc của chính mình trong đêm vắng. Hỏi có cô đơn không? Có. Hỏi có ngàn trùng không? Có. Nhưng cô đơn màu gì? Bạn không biết, chỉ có màu trắng và đen nhờ nhờ bao quanh. Những ám hồn trong ngục Azkaban có cô đơn như bạn không? Bạn không biết. Cô đơn hình như không màu, chỉ có hương vị lạnh lẽo của tuổi xuân qua đi trong đêm trường cửu .

Rõ ràng là bạn vẫn cứ phải bước và không đứng lại. Bạn nghĩ, bạn phải đi hết cuộc hành trình. Bên kia bóng tối, bạn nghĩ sẽ có lửa, những ngọn lửa nhào lộn xuôi ngược trong ảo ảnh tù đày, lửa đốt cháy những sinh vật và cũng tự đốt cháy nó, xong thì còn lại gì? Khi những ca nhi từ biệt tiếng hót của con chìa vôi, họ sẽ mang xác con chim và chôn xuống đất. Màu ao tù lạnh lẽo hay màu quan quách tro than? Rốt cùng, khi ngọn lửa chết đi và con chim tắt đi tiếng hót, bên kia thinh lặng, lãng quên mang màu của tro tàn.

Mây trắng tháng ba

Bạn dọn dẹp lại căn nhà, bạn xoá hết những cà rỡn bông lơn , như người ta dọn dẹp nhà sau mấy ngày ăn tết, bạn thấy bạn ăn tết hơi lâu, xuân qua rồi, những tàn dư của những lần vui phải dọn đi. Bạn cất một số thứ riêng cho mình, như để dành mảnh chăn còn mang hơi ấm của em. Bạn quét mạng nhện, để dành chỗ cho mớ mạng nhện khác sẽ bám vào, bạn bỏ những mẩu vụn tiếng cười vào sọt rác, còn tiếng hát em, bạn cất vào một chiếc hộp rồi khoá bỏ vào hộc tủ. Chiếc hộp Pandora. Bạn khoá cửa rồi treo lên cánh cửa tấm bảng đi vắng. Ngôi nhà im lìm, bạn để linh hồn của mình ở lại đấy, linh hồn của những ngày ngắn ngủi có em. Bạn đi nhé. Bạn đi vòng quanh nhà, nhành dạ yến thảo vẫn trắng, bạn nghĩ đến một ngày nó không nở nữa, như hoa tím trên thảo nguyên. Bạn nhìn quanh, bạn mong tiếng phong linh sẽ bớt lạnh hơn ngày bạn ra đi. Bạn thả chìa khoá vào con suối nhỏ sau nhà, màu kim loại khẽ óng ánh trước khi mất hút. Bạn xếp lại đôi giày của em cho ngay ngắn trên kệ giày. Bạn đặt một ít hạt vào bát phòng khi con mèo thất lạc từ năm ngoái có quay lại. Bạn nhẹ nhàng khép cổng rào, nhẹ nhàng bỏ vào thùng thư bức thư bạn mới viết. Căn nhà từ nay sẽ lạnh, nhưng bạn đã không bật điều hoà. Có lạnh cũng không hơn lúc em đi.

Đôi khi, bạn đứng dưới gốc cây lớn , bạn nhìn đôi tình nhân ngã đầu trên cỏ, nụ cười của em thật rạng rỡ, như nắng xuân những ngày đã qua, đôi khi, giữa sậy lau ngút trắng, bạn nghĩ bạn sẽ nhìn về ngôi nhà của mình, nơi linh hồn bạn còn ở lại. Bạn nghĩ, em không quay lại nữa, như những đêm xưa bạn đã nghĩ trong tiếng nhịp đếm đồng hồ. Nếu em về, em có vào nhà không? Bạn nghĩ, bạn thấy em đi loanh quanh bên ngôi nhà, nhưng em chắc không biết, trái tim của bạn còn ở đấy. Đôi khi có những lúc không biết làm gì, bạn ngồi nhìn mây nắng ngoài cửa. Con ngựa trắng biết biến hình ở trên cao ngó xuống bạn mà cười. Bạn ngồi nghe gió đi giật cục trên mái nhà rầm rĩ. Bạn ngậm ngụm cà phê trong miệng và để vị đắng dẫn bạn đi rất xa. Bạn biết, bạn nhớ em. Nhưng bạn không gọi em được, nào bạn đã biết em là ai? Dù em đã ở trong bạn cả nghìn năm tuổi. Có những khi về mở cửa nhà, như lúc này, không ai gọi tên bạn và không ai chờ đón bạn. Loài người luôn bận bịu và em cũng như loài người. Bạn muốn nghe tiếng nói, của em, của ai đó. Nhưng rồi chỉ có tiếng con nắng lộng lẫy trổ mộng ngoài hiên. Bạn muốn thoát khỏi nhân dạng này, bạn vốn không phải loài người nên bạn không có quyền gì yêu cầu họ cả, bạn nghĩ, hay trở về thôi? Đôi khi, bên hiên đá vắng, bạn nhìn về nơi bạn đã rời đi, bạn nhìn về Z, nhưng A không có ở đó, ở Y, cũng không còn K hiện hữu, vậy bạn về đâu bây giờ?

Đôi khi, bên hiên đá vắng, bạn ngồi nhìn ly cà phê đá tan trong vắt, bạn nhớ màu mắt em, mắt em màu gì nhỉ? Bạn không nhớ . Màu đen, màu nâu hay màu xanh. Bạn không biết. Bạn chỉ nhớ màu thuỷ tinh lấp loáng, như màu nước đá đang tan trong ly cà phê. Bạn sững sờ. Bạn đã không nhận ra em từ lâu lắm.

Đôi khi, giọt nước rơi xuống chân bạn lạnh buốt, bạn nhớ những đêm sương năm xưa, mùi hương điệp vàng nồng trong giấc ngủ của bạn. Trong giấc ngủ đó có em không? Bạn không biết. Bạn chỉ nhớ môi hôn của em. Đôi khi, dù không thích Trịnh, bạn vẫn nhìn nắng qua mái hiên, bạn nghe nắng nhạt dần và gió lạnh dần, bạn nhìn những ngọn đèn đường lần lượt gục đầu , bạn nghe tiếng đọc kinh sớm ở giáo đường trước mặt. Bạn nhận ra bạn đã ngồi đây quá lâu. Chiếc điện thoại nóng bỏng trong tay. Bạn phân vân, rồi bạn hoang mang. Về ư? Bạn có nên về không? Bạn có thể về không? Nẻo xa cũng chỉ mây mù, nẻo xa cũng chỉ gió chướng. Bạn nhắm mắt và nghe tiếng gió. Là em sao? Tháng ba, bạn đi tìm mình trong bóng. Bạn tìm mình trong chất chồng tuổi núi, trong ngập ngụa đêm sâu. Nắng vàng đang viết những khúc hát lấp lánh, ngọt như mật, nhưng không phải dành cho bạn. Hoa tím cũng vậy, lá xanh cũng vậy . Bọn chúng nhìn bạn mà cười, b lêu lêu, b lêu lêu…. Mà thôi, bạn tự nói, bọn chúng đâu biết bạn nghĩ gì. Bọn chúng đâu biết bạn định làm gì. Tháng Ba, bạn đi về phía tiếng gió. Bạn nghe gió réo điên cuồng trên đọt cây, bạn hỏi gió , thấy em ở đâu không? Bạn chỉ hỏi cho vui vậy, gió sao biết em ở đâu. tháng ba, bạn triệu hồi những giấc mơ, bạn hỏi chúng về em. Nhưng bạn bảo, những giấc mơ cũng không biết đâu. Em bỏ chúng đi lâu lắm rồi. Những giấc mơ cóng lạnh , run lẩy bẩy trong phòng tắm, những giấc mơ ngữa măt khóc dưới vòi sen. Tháng ba, bạn ôm con mèo vào lòng và nhắm mắt. Con mèo ngao ngao, mèo này, mày nhìn trong đêm tối, có thấy dấu chân em không? Mèo cọ tay cọ chân và im lặng. Bên kia hàng rào, khúc Main Theme vẫn chảy dưới trăng. Tháng ba, bạn gục đầu trong góc tối, góc tối những đêm hai hai tuổi em đã nấp. Góc tối những đêm xanh xa xưa, em thầm thì kể với bạn về những nỗi bất an, về sự cô độc dâng đầy, về niềm tin đã không còn nơi trú ngụ. Tháng ba, bạn chậm rãi bước mỏi mòn. Đường thì vắng, và đêm quá dài sâu, A ơi.

Tháng ba, bạn bật máy mở bài hát đã từng nghe cùng em. Bạn mong tiếng em gọi bạn. Nhẹ thôi, nhỏ thôi, nói thật chậm : cùng nghe nhé? Tháng ba, bạn ngồi tháo ra lắp vào những cái móc xích. Bạn nghĩ về những vòng lặp đồng tâm, thường loang ra trên mặt ao tù. Bạn nghĩ, bạn hình như đã quên những lời em nói với bạn, đừng tự ru mình quá lâu, lúc tỉnh lại không còn mơ nữa thì sự ngọt ngào kia quá là kinh khủng. Bạn cô độc quá lâu chăng? Nên đã hoảng hốt tin tất cả những hoang đường đó. Tháng ba, bạn ngồi nối hình với bóng, sợi liên kết nào cho bạn? Bạn đã ra đi quá lâu. Bây giờ dù có muốn về cũng không còn kịp nữa. Có nhiều thứ không thể quay lại, có nhiều bí mật mãi mãi tồn tại trong ngục tù. Cả A, cả B hay K hay H, đều là một đi thì mãi không quay lại bao giờ. Tháng ba, bạn ngồi bên hiên nắng, nghe mây trắng qua trời.

 

Phương Uy

rời rạc 7

phuonguy

nghỉ đêm ở đó
chốn không lời
nỗi buồn vừa hồi môn câu thinh lặng
sáng mát giọt sương rời
nghe vời trên mái nhà cũ
buồn vừa mọc mộng sinh sôi

những ngày mùa thu ngấp nghé trở về
suy dinh dưỡng sau trận biến chứng của lũ ve
sụt sùi áp thấp

nghỉ đêm ở đó
chốn không màu
cơn mưa không trôi mau
gọi gió về nhận mặt
âm âm khúc buồn bất tán
ly tan sợi khói họa hình
lũng đêm chờ réo bình minh

nghỉ đêm ở đó
chốn âm thầm
người không về
ai hát khúc trăm năm?
lạc sương khói mùa hoa cũ
nghe lạnh bờ môi câm.

PHƯƠNG UY

 

rời rạc 6

phuonguy

 

cuộc trùng vây
những linh hồn
lau xanh ẻo lả
ngậm nắng chiều
mòn tắt bên sông
người đốt lửa
lòng ai than đỏ
buổi u mê
khúc hát tự ru mình
câu thơ dậy từ trầm mê
lạc vận
buổi hàn vi nước mắt cũng chối từ
người trổi dậy từ vô thanh khốn đốn
âm vực tràn
nhức nhối những câu ru.

PHƯƠNG UY