THÁNG TÁM VÀ TÔI

phamkhanhvu

tháng tám, biển không có gì khác
vỗ giữa ngàn xanh sóng bạc đầu
Ta nhớ một người, ta bạc tóc
nối những sợi dài suốt bể dâu

tháng tám, mơ hồ ta định hướng
về đâu về đâu những ngả đường
nhìn đâu con mắt cay mùi khói
quay người đối diện thú đau thương

tháng tám một ngày ta nhớ lại
mênh mông chiều thu, thu mênh mông
có con châu chấu nằm trong lá
ăn những chồi non mới nhú lên

Tháng tám lơ ngơ tìm con phố
cà phê và lá rụng trên bàn
một chút gì đau hoài niệm ấy
một chút gì ta nghe nát tan

tháng tám có khi là cơn bão
ngụ giữa lòng ta bao nhiêu năm
bao nhiêu năm ấy còn mơ được
sao phút này đây lại khóc thầm

tháng tám với em không gì cả
em vẫn hồ như không nhớ ta
không nhớ một ngày nằm đợi chết
mưa đổ nghìn trùng trong cách xa…

PHẠM KHÁNH VŨ

NGHÌN NĂM BIẾT CÓ NGHÌN NĂM NỮA.

phamkhanhvu

Có khi tôi ngủ mà tôi biết
Cũng có khi lòng tôi dửng dưng
Buổi sáng mang thùng ra tưới đất
Đất cười một nụ quá ung dung

Cũng có khi lòng tôi rách rưới
Buổi chiều mây khói tụ sau nhà
Tôi nhớ người như tôi nhớ bóng
Tôi đứng một mình tôi hát ca

Có khi tôi thức tôi không biết
Con mắt tròn xoe trong bóng đêm
Vượn hú đâu mà nghe ảo não
Tôi khóc vùi cùng nỗi êm đềm

Có hôm mang vở lên trường học
Tôi ngủ quên trời đất cay nồng
Tôi mơ tôi bước ra đời sống
Giật mình thức dậy hóa ra không

Tháng ngày tôi xếp vào trong gối
Tôi mộng hàng đêm rất tự nhiên
Tôi bước trong đời không có thực
Nên suốt đời chỉ thấy ưu phiền

Khi tôi thong dong nằm nghe nhạc
Tôi tưởng người ấm áp bên mình
Nhạc ru từng nỗi buồn cao thấp
Tôi ru người bằng mộng tinh anh

Có hôm ra trước sân nhà vắng
Tôi ngó trăng và trăng ngó tôi
Một lúc tôi nghe đầu choáng váng
Tôi khóc mà trăng cứ mỉm cười

Cứ uống cà phê là bỗng nhớ
Tôi nằm chết ngất giữa tình say
Tôi cười có lúc tôi không biết
Cho nắng bò lên mỗi ngón tay

Có lúc tôi ôm đầu tôi hát
Tôi hát và tôi êm ái nghe
Đời nhiều khi buồn như mây nổi
Từ độ nào tim lạc lối về

Nhiều lúc tôi bực mình muốn khóc
Tôi hỏi tôi này hai mươi năm
Bao nhiêu ngày tháng mòn trên tóc
Chẳng lúc nào vui cứ mãi buồn

Có hôm tôi đứng bên bờ suối
Nước trôi mà tôi thì đứng im
Cành thông gió tạt còn nghiêng ngã
Tôi đứng mình tôi rất tự nhiên

Tôi cứ vô tình tôi không biết
Tôi đứng mong manh giữa cuộc đời
Lũ chim ngu dốt òa lên khóc
Tôi ngã vào dòng nước chảy xuôi

Một ngày tôi đứng quay đầu lại
Bên kia là rừng núi điệp trùng
Bên này cả đời tôi sóng vỗ
Sóng vỗ nghìn năm rất dửng dưng

Tôi ở giữa đời tôi lạc lõng
Người bỏ đi rồi ai nữa đâu
Tôi hái hoa vàng tôi khóc lóc
Còn lại chút gì để nhớ nhau

Có khi tôi gọi người rền rĩ
Người ơi người xa biệt chốn nào
Tháng ngày tôi chất vào trong bếp
Tôi đốt cho lòng tôi bớt đau

Tôi đi hiu quạnh trong đời sống
Có ai về dìu lại bước chân
Nghìn năm rồi có nghìn năm nữa
Tôi vẫn ngồi ôm suốt căn phần

Chắc rồi tôi chết tôi không biết
Sớm mai này xin chớ ai buồn
Cho tôi hổ thẹn về với đất
Tháng ngày còn lại ném sau lưng…

PHẠM KHÁNH VŨ (1974)

MỘT NGÀY…

phamkhanhvu

( tặng tiểu di bạn nhỏ, tháng 5/1975)

Nhắm mắt không thể ngủ
Đứng dậy không thể đi
Ngồi im không thể động
Coi như không có gì

Tâm dỗ dành miệng nín
Miệng hát ru tâm yên
Sợ chút tình khơi động
Phá tan ngày thần tiên

Đưa bàn tay lên ngắm
Những ngón dài chưa thôi
Một chút mây tản mạn
Bay dạt trong hồn người

Lòng cuồng như cầm thú
Rat rứt không nên lời
Không thể làm gì cả
Ngoài những tiếng thở dài

Ngó hoài lên trời rộng
Sao đời không thấy xanh
Sao chỉ màu tím dại
Lăn vòng quanh vòng quanh

Sao thấy chiều tán loạn
Quay hối hả một mình
Chừng như tim hết thở
Xác và hồn nín thinh

Một chút lòng chua xót
Thì thầm như cầu kinh
Nhắm mắt không thể ngủ
Sầu đầy không thể quên

Làm sao rơi nước mắt
Tim cằn như đá khô
Khi tay cào cấu mặt
Tan nát ngày mộng mơ

Khi ngồi thu xếp bóng
Vào trong một nấm mồ
Chiều lên xanh cỏ dại
Hồn cuồng bay phất phơ

Ngồi im không thể nói
Nằm trong bóng tối mờ
Cố dỗ lòng đau xót
Khác một ngày thuở xưa…

PHẠM KHÁNH VŨ

TRONG GIẤC MỘNG

phamkhanhvu

Trong giấc mộng những chiếc dù bằng giấy
Phủ trên tôi và dưới những con đường
Tôi nằm nghe tiếng chim kêu tơi tả
Những tiếng cười bị đốt cháy thành than

Tôi hát lại những bài ca không tuổi
Những âm buồn rời rã dưới đàn rung
Em gọi khẽ , tiếng thầm thì như mỏi
Trưa nắng vàng lóa mắt cả mênh mông

Tôi đi qua và bây giờ trở lại
Rêu cựa mình xanh lại những thềm xưa
Những khuôn mặt mốc meo vì bụi phủ
Chân dung buồn trên vách trắng phôi pha

Trong giấc mộng những gối chăn lệch lạc
Mùi hương xưa như một bản sao mờ
Nhưng thức dậy tôi vẫn buồn như chết
Như một lần ân ái với mùa thu

Bao nhiêu năm gặp nhau không hẹn trước
So vai buồn em nằm khuất chiêm bao
Tôi thảy bay những chiếc dù bằng giấy
Và thấy mình
tay nắm chặt cơn đau…

PHẠM KHÁNH VŨ

LỜI RU

phamkhanhvu

Ru làm chi nữa …tình ơi
Những đêm dài,
những đêm rời,
những đêm…
Những đêm thành phố không đèn
Soi mình dưới bóng trăng nghiêng nửa đời
Ru làm chi nữa… tình ơi
Hôm qua
người đã đi rồi
…lại đêm…

PHẠM KHÁNH VŨ

ĐOẢN KHÚC

phamkhanhvu

( bài cho tiểu di)

Ngày rên lời thống thiết
Đêm nhìn lại trái tim
Những cành hoa lục biếc
Nát trong lòng tay em
Nghe vô vàn sự chết
Tan tác bên ngoài thềm…

Gió bung trong cửa khép
Ngồi bằn bặt trong đêm
Những ngọn đèn mỏi mệt
Nhắm mắt cười bình yên
Một chút đời vô lượng
Không tới kịp bên thuyền…

Và em như tượng sáp
Cháy bùng trong đêm điên…

PHẠM KHÁNH VÚ

DẠ KHÚC CHIM DI.

phamkhanhvu

tôi có một trăm năm để ngồi nghe chim hót
tôi có một buổi chiều để đứng trước gương soi
trong tĩnh lặng của gương một bóng hình phù thủy
đang vẽ những hoa văn lên khuôn mặt cuộc đời

tôi có một nghìn đêm dằn vặt nỗi đau
trong máu chảy mùi mặn nồng của biển
những ngày xa như chưa bao giờ đến
những đêm gần chỉ có ở chiêm bao

những sớm mai vẫn xanh như mộng tưởng
dù những con chim gào tuyệt vọng trong lồng
tôi lại có một trăm ngày để vẽ nỗi cô đơn
như một bàn tay đưa ra về phía trước

những giòng sông vẫn lặng lẽ trôi về nơi xa
hoặc là em hoặc là chẳng bao giờ
tôi đã đến nơi này , cố nhủ lòng gắng đợi
chim sẽ lại về những khuya khoắt đêm xưa…

PHẠM KHÁNH VŨ

HẸN.

phamkhanhvu

hãy vỡ lên như pha lê trong tủ
meo mốc thời gian đã bạc màu
hàng cây cuối phố xanh xao đợi
nghe bước chân về lá thoáng đau

hãy khóc như chưa từng được khóc
một trưa ngủ mệt vẫn chiêm bao
em đã hóa thân trong ảo ảnh
trăm giấc mộng đời hóa bể dâu

hãy quay trở lại căn nhà cũ
một sắc màu tan nhạt bóng chiều
tôi sẽ đến ngồi bên giếng nước
soi mình thềm gạch đã xanh rêu

hãy nhớ từ đây em đã đến
cũng tự nơi này tôi đã đi
dẫu có nghìn năm là kỷ niệm
biển vẫn cuồng điên gọi sóng về

hãy cho tôi chút gì như hẹn
hai mươi năm nữa hoặc bao giờ
từ trong tưởng vọng tôi nằm đợi
một nụ hôn người rách giấc mơ.

PHẠM KHÁNH VŨ

Thu Mênh Mông

phamkhanhvu

Tháng chín mưa dầm trên mái ngói
Người ra đi chia nửa trời sầu
Chẳng lẽ như chim lười biếng hót
Mà người thì thôi đã quên nhau

Tôi về nghe thu rơi với mộng
Nắng vàng hiu hắt ngủ bên hiên
Ngẩn ngơ lá rụng trong hồn mỏng
Nụ cười thơm ngát giấc man thiên

Hay đã xa rồi mưa dưới gót
Con đường tình tự cỏ cây vàng
Tháng chín tôi về hoa lá khóc
Nhớ người nước mắt nhỏ mênh mang

Hái nụ tình hồng nghe rất lạ
Thương áo người xanh buổi tiễn đưa
Tay đan đứng dưới chùm lá nõn
Mới biết yêu nhau thế cũng vừa

Người đi mùa dâu vàng năm ngoái
Nên có khi buồn như hôm nay
Một mình nghe cả mùa thu tới
Đôi mắt tình không cứ thở dài

Tháng chín tôi về xa như gió
Chút lòng cuồng ngã giữa chiêm bao
Nhớ áo xanh ngày xưa quá đỗi
Ngoài trời mưa gõ nhịp mưa mau

Tháng chín vàng đôi tay ngưỡng vọng
Ôi khóm tường vi đứng ngậm ngùi
Người đi thuở ấy không còn nhớ
Mưa hồng rơi xuống xót xa tôi.

PHẠM KHÁNH VŨ
( 1974)

MÙA HOA VÀNG ĐàCHẾT

phamkhanhvu

Em mới về sáng nay
Nên vô tình đâu biết
Chim chóc trong rừng cây
Đã nghìn thu vĩnh biệt

Em mới về sáng nay
Hồn xanh còn ngời đẹp
Nên có bao giờ hay
Mùa hoa vàng đã chết

Chỉ mình ta mình ta
Tiễn ngày về cõi chết
Sao hôm qua hôm qua
Em không về tưởng tiếc

Chỉ còn đây dấu giày
In trên bờ cỏ mượt
Mùa xuân chắp cánh bay
Làm sao ta giữ được

Chỉ còn đây hơi sương
Thềm rêu xanh ẩm mục
Chỉ còn đây nỗi buồn
Cành cây khô muốn khóc

Đêm qua vầng trăng thanh
Rơi xuống dòng suối nhỏ
Và nghìn năm nghìn năm
Không bao giờ về nữa

Ta đứng trên đồi cao
Ngó bốn bề hiu quạnh
Thèm ôm hết tình sầu
Ném vào lòng vô tận

Em mới về sáng nay
Ôi mịt mù gió rét
Chỉ còn mây , mây bay
Mùa hoa vàng đã chết …

PHẠM KHÁNH VŨ