đêm có mưa phùn bay

Hà Nội
có em
nên tôi thường vội nhớ
có những con đường tôi chưa từng bước qua
có nắng hiên nhà em ngồi hong tóc
có tên nhớ người ở chốn phương thật xa

Hà Nội
nơi tôi không biết gì
chỗ chào đời của mẹ
mẹ cũng không biết gì mai sau con sẽ yêu
con yêu mầu xưa con nhớ mầu đen trắng
con chợt yêu một nguòi chẳng biết sao lại yêu

Hà Nội có em
đẹp như mầu cổ tích
em ôm chổi bay lên tôi thấy như nàng tiên
tiếng khúc khích cười em như ngày trăng là nguyệt
từ những vết thương anh mọc những nhánh ưu phiền

Hà Nội anh yêu
có tiếng sét ái tình
có những cơn mưa phùn thấm trên ngực em
anh thèm bên em . nằm bên em trong đụn rơm lấy ngón tay chỉ mũi
nói vào mắt em bằng tiếng mọi tiếng miên
mắt ướt em nói lời không nói
và mưa rơi không biết cả trong ngoài

Hà Nội anh ghi
Hà Nội anh chép vào trang tình sử
huyền thoại nguòi con gái thành cát tư hãn đầu đội mũ lông chim
tiếng ngọc lũ tiếng tù và mường bản
hoa trên trời rơi tả ngạn nhánh sông hồng…

Ngô Yên Thái

Advertisement

CÓ…

 

có những người khó ngủ
gặp nhau giữa ngân hà
kể chuyện về trái đất
rồi buồn vui túa ra

có em là im lặng
nói bằng mắt nhìn thôi
tôi nghe bằng da thịt
nhìn em tôi thấy tôi

có mặt trời đen mãi
trên cánh chim thiên di
đôi khi ngày gió thổi
quên biết sống là vì

có vết thương chưa khép
vết nứt chẳng mọc mầm
tôi nhớ đêm của mẹ
nhớ bố đêm trầm ngâm

có từng đồi mộ gió
tiếng xé lụa chưa tan
ngựa chồn chân đã mỏi
mà bước cứ lang thang

có quê hương buồn lắm
vì có những tràng cười
những tiếng khóc dấu diếm
trong từng vết thương tươi

có tôi còn trẻ dại
ngồi vẽ những đêm khuya
mắt em lung linh nến
sương đêm ướt đầm đìa…

Ngô Yên Thái

trong ngày mưa đẹp 

 

 

tôi buồn như khúc gỗ
em đốt vì trầm hương
rồi quên khi xuống phố
cười vui với con đuờng

đời tôi như góc khuất
giữ nghìn thu cho em
dấu đi một chút nắng
đêm về khoe với đêm

tôi buồn lúc em đẹp
vì ghen với mặt trời
rất buồn khi cửa khép
em mơ chằng thấy tôi

em buồn cười vì có
tôi loay hoay với không
tôi vẽ em vì nhớ
rồi lạc vào mênh mông

đôi khi tôi ngồi hát
ở những ngày mưa qua
tôi hát gì không nhớ
chỉ nhớ là mưa qua

ngày mai rồi em sẽ
nỗi buồn tôi còn đây
nghìn năm là mây trắng
sông trôi và mây bay.

Ngô Yên Thái

khuy áo đêm 

 

nàng dấu trong bóng tối
tôi tìm thấy đêm dài
bóng tôi trên đường nhựa
cùng thân xác tách hai

nàng giữ điều chưa nói
sẽ nói cùng đất trời
những hôm trời mưa xuống
ướt tôi một tiếng cười

tóc nàng thơm mùi cỏ
rối từng sợi mơ dài
sợi non mềm trên má
ngơ ngác tôi là ai

ngày nghiêng trên phố xá
tôi bước theo gian nan
nắng trên làn da ướt
hương lan qua áo nàng

áo chưa hở một cúc
vai chưa ấm bàn tay
tôi nhắm mắt và thở
nghe từng giấc mơ bay…

Ngô Yên Thái

ghi trên dòng sinh mệnh .

ta một buổi già hơn hôm trước
ngồi soi gương rồi quẳng gương đi
chạm khoé mắt thấy dăm giòng lệ
khô lâu đời trên bước thiên di

và từng buổi buồn vui đổ xuống
nhánh sông hằng chả biết về đâu
yêu cũng chỉ là vì trót lỡ
đời sinh ta sinh cả bể dâu

từng buổi sáng nắng reo giữa ngọ
tan vào đêm bóng tối thương trăng
trăng nhớ núi nằm nghe sóng vỗ
sóng xa bờ tìm dáng trăm năm.

Ngô Yên Thái

hình 

 

tôi cứ nhìn em mãi
( em mãi chả nhìn tôi )
tôi tương tư chiếc bóng
bóng nghiêng vai giữa đời

tôi bỏ trong dấu ngoặc
lâu lâu lại mở ra
thấy đức tin, tuyệt vọng
cùng tẩu hoả nhập ma

tôi đi và ca hát
trong một giấc mộng du
lúc mắt chạm nhan sắc
tôi thấy tôi trong tù

tay tôi chạm ảo ảnh
như lần đầu tập đi
ấp úng từng câu nói
không nói cũng biết,  vì …

tôi cứ nhìn em mãi
em như biết vì sao
vì sao em im lặng
im lặng bởi vì sao?

Ngô Yên Thái

nơi đó trời chưa sáng 

 

giữa đêm nghe sương hát
buồn trên từng ngón tay
ta nói thầm rất nhỏ
một điều em không hay

giá có thể là gió
đâu ngồi đó nhớ em
đâu khép trang sách vở
nghìn chữ ghi tên em

nơi đó trời chưa sáng
vẫn lấp lánh sao khuya
đường trăng đêm xuống phố
mộng mị vẫn đầm đìa

em cất vào túi áo
tình yêu trên ngực em
ta sợ tay chạm phải
ngất đi vì run thêm

giá có như là gió
đâu đợi phút em chờ
thưa em ta sẽ vội
ngày bão đứng dương cờ

giữa đêm nghe sương hát
em gửi ta bài ca
thèm ôm em rất mực
như những ngày xưa, xa…

Ngô Yên Thái

bạn cứ tiếp tục làm thơ yêu nhau

 

bạn cứ tiếp tục làm thơ yêu nhau
đừng gọi tôi là phản động
vì tôi
sẽ khóc

khi tôi bị kéo lê vào chiếc xe bít bùng
trong đó chỉ có bóng tối của quê hương
khi biển đã mất
đất đang mất
đã và đang bị gậm nhấm từng phân

tôi xuống đường

đừng gọi tôi là ph̉ản động
nhắc lại thời đấu tố xa xăm
nhắc lại thời xa xăm cùng nhau đi đánh thuê
hơn ba triêu người đã chết
tám chục triệu người đang chết
vì quê hương tôi
dường như
sắp thiếu bóng dáng đồng bào

các bạn cứ gọi tôi phản động
đừng nghe tôi khóc

đừng thấy mặt tôi bị đạp trước khi bị kéo lê vào chiếc xe bít bùng
đừng có niềm tin nơi tôi
chỉ có đôi tay bàn chân và con tim
xuống đường
múa may bài ca yêu nước
các bạn cứ tiếp tục làm thơ viết những bản tình ca
gái gặp trai nơi những hẹn hò
đừng nhìn thấy tôi buồn xo
nằm trong chiếc xe bít bùng
khóc
ngây thơ
như lần đầu biết yêu
nằm mơ
em
nguyễn thị đồng bào

ôm bóng tối
nhớ mẹ cha xưa cũng đã từng ngây thơ như tôi
hẹn hò nhau trong ngày hội nghị Dziên Hồng ……

đừng gọi tôi phản động
cứ gọi tôi là phản động
bạn cứ tiếp tục làm thơ yêu nhau yêu quê hương

còn tôi
tôi xuống đường

NGÔ YÊN THÁI

gọi tên

 

tôi ghi tên lên áo
áo mai cũng phai mầu
tôi bước vào mộng ảo
lúc chân qua bể dâu

tôi xâm vào da thịt
môi em vẫn mầu không
tên nào tôi sẽ gọi
khi mắt tràn mênh mông

tôi lật hồn đá tảng
tìm tên em dấu đi
nắng trên đầu giữa ngọ
nhớ sông chẩy xanh rì

tôi quên khi còn nhớ
mặt soan như mẹ xưa
tôi mộng du hà nội
tôi như mưa như mưa

tôi gọi tên đã cũ
như kêu lúc thanh tân
lúc tôi nhắm mắt lại
chỉ có em thật gần

Ngô Yên Thái

mầu mắt . bâng khuâng xưa

Hà Nội
có bâng khuâng
trong mắt buồn của mẹ
có ba sáu phố phường
mẹ đẹp như tranh vẽ

những con đường cây lá
mười tám tuổi đi qua
mẹ gõ nhịp trí nhớ
bằng những bản tình ca

Hà Nội
có con người
thấy trong chuyện cổ tích
thấy trong lúc mẹ cười
lúc tóc mẹ đôi mươi

Hà Nội con chưa đến
mà linh hồn đã đi
con về và đã gập
những mộng tưởng thầm thì

Hà Nội trong mắt mẹ
dậy con về tình yêu
thế nào là nỗi nhớ
còn mất được bao nhiêu

hôm nay chiều có mưa
mắt mẹ buồn nhớ nắng
con lỡ chạm đời xưa
mà nghe lòng rất nặng

hồn con chìm mặt nước
ướt áo . tóc giang hồ
con thả thanh kiếm gỗ
trên từng cơn sóng xô.

Ngô Yên Thái