TREO ĐẦY TIẾNG CHIM

levanhieu

Vài cụm hoa kịp nở
Để đi vào hoàng hôn

Vầng Trăng kia kịp khuyết
Để mốt mai đón rằm

Đôi mắt nào xa xăm
Như đã là hội ngộ

Ta kịp làm sợi gió
Thổi vờn lên tóc mây

Hồn vừa ngấm men say
Ta kịp thương kịp nhớ

Cây trĩu oằn những quả
Kịp treo đầy tiếng chim .

Lê Văn Hiếu

Advertisement

NGỌNG NGHỊU THƠ

levanhieu

Thi thoảng tôi làm thơ có lời đề tặng
Và không đề tặng .
Đề tặng là minh chứng với mọi người
Không đề tặng là muốn riêng mình em nhận

Thơ thì vô cùng
Quà thì vô tận
Tôi không có những món quà thượng thặng
Em giả bộ ngu ngơ
Thích những món bình thường

Tôi thấy thơ tôi em gối đầu giường
Thơ tôi chật trong ví em nữa đấy

Hèn chi ,
Thơ tôi cứ nóng lên hôi hổi
Khoảng cách vợi xa
Chữ vẫn nồng nàn

Này là bóng cây , này là con đường
Này là gót chân em bỏng đỏ
( mãi nhớ con đường in dấu chân hai đứa )
Giờ đi qua , lòng cứ ngậm ngùi

Thoáng thấy con đường có cánh hoa rơi
Loanh quanh hoài mà không tìm được cho em chiếc trâm cài tóc
Giận trời mưa làm tóc em ướt
Anh giận anh sao lắm vụng về

Đi suốt cuộc đời
Anh đứa trẻ mãi lên ba…

Lê Văn Hiếu

CÚC HƯƠNG

levanhieu

Lang thang trên đồi cúc
Nghe như thu mới về
Chợt chút gì thoảng nhẹ
Lời em bay đi xa.

Biết mùa thu đã qua
Anh vẫn tìm đồi cúc
Hóa ra thăm thẳm rừng
Mùa đông còn trổ búp.

Còn trỗ vàng sắc thu
Còn níu nương sợi gió
Vương vương trong sương mù
ẩn chìm bao dặm cỏ.

Ta lật tìm dấu chân
Tìm bóng thu xa hút.
Bàng hoàng trước mùa đông,
Phỉnh phờ ta lời cúc.

LÊ VĂN HIẾU

KHI MẶT TRỜI CHƯA MỌC

levanhieu

Tôi gõ cửa nhà em
Khi mặt trời chưa mọc
Sự thật tôi muốn tìm
Một khuôn mặt.

Tôi muốn tìm ở đôi măt ngái ngủ sau đêm
Có còn đọng cho tôi vài điều trăn trở
Có còn đọng cho tôi vài lần mất ngủ
Để lật gieo những hạt giống đen nồng.

Tôi cầu trời cho mắt em thâm quầng
Tôi tìm niềm vui trong sự khắc khổ
Tôi tìm hạnh phúc trong bóng gầy
Tôi tìm tràn đầy trong khát vọng long đong xiêu đổ.

Có nghĩa tôi sẽ đong ,và em cũng sẽ đong
Nên tôi tìm em khi mặt trời chưa mọc
Nước bể đông ban mai chưa kịp lau khuôn mặt em.
Ánh sáng chưa kịp rọi soi,em cũng chưa kịp
Nhận một làn hương của bông hoa nở sớm.

Những con chim chưa một lời phủ dụ rót vào tai em
Tôi gõ cửa khi mặt trời chưa kịp mọc
Nghĩa là tôi muốn tìm
Đêm qua điều gì làm cho em thao thức ?

LÊ VĂN HIẾU

PHÍA SAU VÒM LÁ

levanhieu

Anh tình cờ nấp sau vòm lá
Nhìn em cười ,
Nhìn Bướm bay.

Ở ngoài kia có vài bông hoa lạ
Đang ngát hương
Lượn đến nơi này .

Anh tình cờ nấp sau vòm lá
Như dõi em xa
Ai ngờ dõi em gần .

Miệng em cười lùa đi nắng hạ
Lá anh đội đầu,
Mát rượi như không .

LÊ VĂN HIẾU

TINH KHÔI

levanhieu

(Cho NQ …)

Bông hoa nở trên đá
Em lại nhoẻn miệng
Gió nói lời của gió
Tôi nghe lời của tôi .

Dưới khe kia là Cá
Nước vẫn trong cái nhìn
Trời Chim và Cá bể
Tôi biết mà lặng thinh .

Em bay trên trời biếc
Tôi lặn dưới đồng sâu
Bờ tre và gốc rạ
Ngàn xưa như bắt đầu .

Nụ cười gieo nỗi nhớ
Ánh nhìn theo ban mai
Bông hoa nở trên đá
Một dòng hương chảy dài …

LÊ VĂN HIẾU

TẠP ÂM

levanhieu

Ngồi xỏm mà về
Một hành trình dài hơn năm trăm cây số
Mắt lờ đờ chợt ngủ
Mặt gục lên đầu gối .

Bà cụ nằm cong queo
Buông những tiếng thở dài
Bầu trời bình yên vỡ .

Gã Tài xế
Quấn lấy một ma nữ
Núc ních nhạo những cuộc gọi
Của người đàn ông đang ngóng đợi ?

Gã lưu linh
Tợp từng ngụm rượu
Đắc ý không để rơi một giọt
Mặt câng câng nhìn vào ký ức
Lâu lâu phác một giọng cười

Ngồi xỏm mà thức với ngày
Lắng nghe tiếng đêm không ngừng chảy
Gió bên ngoài muốn đóng băng tạp âm lại
Hình như trời chưa đông ?

LÊ VĂN HIẾU

ANH NGUYỆN LÀM LÁ MỤC ĐỂ EM VƯƠN

Học từ anh để xuyên thủng bầu trời
Rẽ mây tìm về vầng Trăng khuyết

Học từ em qua giọt nước mắt
Mình đã gieo thấm đẫm nỗi đau đời .

Học nỗi buồn
Ta lơ đãng đánh rơi
Cứ ngỡ tạo niềm vui
Nào ngờ rụi thiêu mạch nguồn cháy khát .

Bông hoa lay nghiêng rồi gãy gục
Ngọn gió lả lơi
Thổi buốt những lời tình ?

Học viên đá bên đường cứ thế cô đơn
Ngậm ngùi Ngựa xe
Đi qua cả ngàn ngày mà chưa hề được biết .

Giữa đại ngàn xanh
Có vài cành cây chết
Chiếc lá em – anh
Sao cứ thở màu buồn ?

Anh nguyện làm lá mục để em vươn
Làm hòn đá bên đường
Nhìn dòng ngựa xe mà hạnh phúc .

Bầu trời biếc như chưa bao giờ được biếc
Chiếc lá xanh, xanh mãi đến vô cùng …

LÊ VĂN HIẾU