BẠN ĐI TA NGHĨ LU BÙ

 

Mỏng manh còn hơn chiếc lá
Rụng rơi không biết khi nào
Lầm lụi tháng ngày quày quả
Nợ trần đáng sợ vậy sao.

Cuộc rong đã bao giờ trọn
Tỷ người gãy gánh nửa đường
Kiếp người thật sự bé mọn
Trần thân cạy cục thấy thương.

Hát ru trăm năm cho gọn
Thời gian bèo suối mây non
Hay đâu đời ngắn cũn cỡn
Hay đâu dài kiểu sống mòn.

Lòng vòng tử sinh sinh tử
Bạn đi ta nghĩ lu bù
Luẩn quẩn sự sinh sinh sự
Lẽ nào sướng quá hóa hư.

NGUYÊN VI

Advertisement

NHẶT TỪ CUỘC LỮ

 

 

“Cuộc rong riêng chỉ mình ta
Lục miền ký ức hôm ngà ngà say…” (N.V.)

 

1.

Nửa trời nửa đất hoang vu
Từ khai thiên vẫn tù mù đó thôi
Ngàn năm cũng đã vụt trôi
Mong vui với kiếp làm người thoảng qua

 

2.

Giữa trùng điệp cỏ và hoa
Giông tố biển bão cát sa mạc đầy
Gai rừng ác thú bủa vây
Vén tìm ngọn gió đụn mây nụ tình

 

3.

Này ì ầm nọ lặng thinh
Biết đâu chân giả rối tinh trong mờ
Nhắc mình lánh thoát ngõ ngờ
Lại đâm sầm đến sững sờ cửa nghi

 

4.

Vào khuôn tạo dáng nhu mỳ
Kính trên nhường dưới lễ nghi thông làu
Ngặt điều hồ chỉ là ao
Vũng nước đọng nhặt phép màu thành sông

 

5.

Dỗ ru mình cố an lòng
Vẫn cứ vướng mớ bòng bong thất tình
Tham sân si rủ rùng rinh
Tránh sao cơ sự bất minh giữa ngày

 

6.

Không thể rằng chẳng gặp may
Đường trần gió bụi mặt mày vàng xanh
Đây thầy kia bạn này anh
Vượt qua khác ngọn lạ ngành che nhau

7.

Từng ăn chịu lắm cơn đau
Càng thông tỏ chút ngọt ngào chắt chiu
Vá màng lọc góc tim yêu
Ngăn dòng vô cảm ì xèo đổ xô

 

8.

Kiếp nạn đầu Sở mình Ngô
Đong đầy thiên hạ hóa rồ lây lan
Đồng bào xa xỉ hoang đường
Diên Hồng hội nghị lạc miền cổ thư

 

9.

Héo lòng tươi mặt cười trừ
Đã bao lần chuyện rằng ừ cho qua
Náu mình phên nứa tháp ngà
Chống cằm ngồi ngẫm trăng già trăng non

 

10.

Thức đêm chờ sáng mỏi mòn
Lật ngàn trang mộng tìm dòng trực tâm
Bệnh đau chuyện của trăm năm
Vá khâu cắt mổ gian nan trần đời…

NGUYÊN VI

 

CÁNH CHUỒN CÁNH BƯỚM

 

Không rỗi hơi để chất lên tấm lưng trần vốn cõi còm thêm một hoặc nhiều sứ mệnh
Trên đôi cánh vay mượn từ nàng ta vẫn cứ tự nhiên như nhiên rong vui mọi đàng khắp nẻo gần xa

Không khác mấy ngày xưa thơ bé trốn học băng đồng lội ruộng lật đất lùng bắt từng con dế than dế lửa|
Ta lật mọi thứ có thể trên đường may ra tìm được chút gì khả dĩ đắp chườm chốn rỗng tối hơn đêm

Gặm nhấm sự tự huyễn rằng cây mục rồi nẩy lộc đâm chồi trái ngọt trĩu nặng cành khô và ngàn hoa nở bùng trên đá
Cừu ngơ ngác ngóng người chăn đàn chim di trú thôi không đợi mùa

Những cánh cò chẳng tìm thấy bến ca dao chấp chới lạc đường bay trong đêm nguyệt thực
Cá quẫy lao nhao xao động mặt hồ rúc rích cười trúc tre sầu rũ ngọn dáng buông câu

Cánh chuồn cánh bướm đậu bay người say kẻ tỉnh rủi may trong đời
Phần tất yếu của cuộc chơi bò trườn đi đứng nằm ngồi rồi buông.

 

NGUYÊN VI

 

 

ÁC MỘNG

 

 

Hãy chết đi tấm thân này rách mướp
Những mầm non không còn chỗ đâm chồi
Hãy chết đi tâm hồn này héo mục
Kệ hoa hương lay lắt chịu mồ côi.

Ta đã sống hơn vạn ngày ngu muội
Không lớn thêm dù chỉ tấc phân nào
Thể chất tinh thần thi nhau già cỗi
Sớm muộn rồi cũng nhận một lần đau.

Đầy chiêm bao lời thì thào hãy chết
Chẳng sợ gì lời thật mất lòng nhau
Có thể lắm sau lần ta hóa kiếp
Một ấu nhi kháu khỉnh cất câu chào.

NGUYÊN VI

 

 

KHỞI TỪ PHÍA BIỂN (Trường ca)

nguyenvi

Tạ từ Mẹ năm mươi đứa con theo Cha đi về phía biển cho một khởi đầu no ấm giấc mơ thiêng hăm hở bước chân chinh phục chàng Thủy Tinh đa tình cứ mãi bám theo truyền thuyết phá nhân gian dài lâu đến vậy
Dừa nước rừng mắm tràm và đước dang vòng tay ôm lấy người được các Thiên sứ gởi vào cơn mộng mỵ gió và sóng song tấu lời hoan hỉ chưa từng trang nhạc nào ghi dấu vết ký âm
Nơi cỏ cú lan nhanh trong nắng cháy cọng sa sâm khô héo lại xanh rì dành gốc rễ dâng thuốc quý cho người chọi sức khỏe cùng bốn mùa vần xoay sương gió
Xương rồng vươn vai mạnh còn hơn Phù Đổng xếp lũy thành đối mặt mọi nguy nan xòe lửa đỏ trên ngọn thương mũi kiếm chép lưu đời bài học trước tầm vông
Rừng phi lao vi vút tiếng gọi đàn cùng ôm giữ bờ cát mềm bên biển xõa tóc hiền dỗ nàng thơ lên tiếng những chiều xưa ta cùng em men lùng dấu dế mèn
Bọt sóng vẽ những đường ngoằn ngoèo chẳng bao giờ trùng lắp như tuổi thơ chúng mình xưa ưa nghịch lấy chân cày lên bờ cát ướt vậy thôi
Từ vạt cỏ xanh khiến chân người rón rén những bông cỏ lông chông chồm chồm đợi gió xù lông nhím thách thức mọi thứ cho dù thứ đó có là vô tri ngu ngốc hay thông minh tới đâu chăng nữa
Bạt ngàn dây muống biển bươn chải trườn bò luôn giữ suốt màu xanh của lá màu tím nhạt của hoa dưới cái nắng bỏng rát hay trong cơn mưa dầm hoặc trước ngọn gió hanh hao của bốn mùa đồi cát
Vô vàn những con còng gió cứ chơi mãi độc một trò chơi trốn tìm nhưng quên xóa dấu chân với những nét vẽ dáng dấp đường kỷ hà như của các danh họa từ những hành tinh lạ lén về thăm
Hằng hà sa số viên sỏi đa sắc màu trải dài từ lòng biển lên tận chân ta chân em tạo cớ làm quen với những ngón chân trần vào những sáng những chiều bên nhau thật hiếm hoi quá đỗi
Những mảnh vỏ sò vỏ ốc và các nhánh san hô dạt trôi nằm ngồi lổm nhổm hát kể nhau nghe về mình về biển và kể về những khúc xương lạ lay lắt vật vờ xác ghe thuyền từng gặp trong ì oạp nhạc sóng làm nền
Với ngổn ngang chai lọ không còn giá trị sử dụng được vất ném sau hoặc trong chếnh choáng cuộc say từ những thuyền buôn cũng có thể từ tàu của bọn cướp biển trong hàng triệu chuyến hải hành hân hạnh được cập bờ thôi một đời đó đây lây lất lênh đênh

Những chiếc ghe bầu thuyền thúng mong manh men theo sóng cùng lạch luồng dòng chảy giăng tay lưới thô mỏng tang vá chằng vá đụp bắt từng con tôm cá ném dây câu từng chẳng kiếm được gì
Nơi bờ kia các lão ngư ngó biển luận bàn ngày mưa bão sắp về chưa các chị ngồi mệt lại nằm thắc thỏm ngóng khơi xa chờ bóng dáng những người đàn ông trên những con thuyền
Những phận đời không thể giản đơn hơn lời cầu xin cứ được gì hay đó chạm mặt trùng khơi sạm chai cùng nắng gió vui với nỗi cặm cụi truyền đời chim trời cá nước dù có biết trước được mất gì sau chuyến biển long đong
Là nơi mẹ dành hết phần đời con gái chỉ biết gánh gồng hạt muối mặn tinh khôi chị ta đó cũng phong phanh bờ bãi đằm trong con nước ròng nhặt từng con hến cọng rau câu

Chim én lượn đầy trời chấp chới báo tin xuân người người nhắc nhau lũ lượt bước nhanh về nơi rộn ràng rừng cờ phướn tung bay những thuyền thúng thuyền rồng dàn hàng ngang hàng dọc nức lòng các trai làng biển quyết tỏ mặt nam nhi vai rộng sức dài
Cánh dù kéo những chàng trai cô gái lướt băng băng trên sóng nước chụp xô mảnh ván mỏng tựa bàn chân ngư nữ quẫy đạp tung một góc biển vốn thường ngày quen trầm mặc ưu tư
Nơi dưỡng tâm sau bao ngày tất bật ngồi buông câu nghe sóng vỗ mạn thuyền chừng tát cạn nỗi niềm qua câu hát tre trúc vẽ vời tranh thủy mạc giữa an nhiên****
Bọn tàu lạ treo cờ mang tên giặc cướp hung hãn vượt tràn ranh giới đỏ quyết xâm lăng bọn gian manh đói đất khát vàng thèm trân châu ghiền hổ phách vơ vét ngót ngàn năm chưa đầy túi tham tàn
Từ ngư dân bình thường lam lũ thốt nhiên rũ mình thành mãnh tướng chỉ mỗi cái tên Yết Kiêu đã khiến kẻ thù rụng rời thót tim xanh mắt lớp lớp người xếp tay lưới mái dầm ra trận biến xác tàu giặc thành nhà dành cho cá đàn ẩn trú giữa ngàn khơi
Vạt cọc gỗ làm que xiên nướng tàu chiến giặc trên chiếc vĩ sóng đỏ ngầu bày sắp lớp mộng bá quyền chuyên chực hờ gieo rắc ách thương đau
Đồng lòng tuốt gươm thề Sát Thát vạn quân thù lóp ngóp dập dềnh cùng bọt sóng xác trôi đầy biển thây phơi đầy đất xương chất đầy sông
Lũ gian manh luôn rộng túi hẹp lòng đời truyền đời thè lưỡi liếm cùng nhe răng cắn xé nuốt cát vàng nhấm nháp cát dài nước dãi tứa thành dòng ướt nhèm chưa chịu khép mép môi
Hoang đường xắn nước biển thành khúc đoạn lùa cả rừng ô hợp tàu ghe nhí nhố lượn sân người nháo nhào xây quơ quào đắp những thứ chỉ có một tên chung là ăn cướp giật cả khoảng trời không tặc lặc lè bay
Nơi kẻ hoang tưởng vĩ cuồng luôn thèm thuồng độc chiếm cứ như đó là món đồ chơi chỉ cần thò tay tóm gọn nhét hầu bao bọn người ấy quên mất rằng mỗi đảo đá mỗi tấc biển này từng được đánh đổi từ mồ hôi và máu nên chúng có linh hồn luôn đau đáu ngày sớm quay về với đất mẹ thôi
Những con cá con tôm cam chịu dâng sự sống nuôi người vẫn không thoát kiếp trầm lâm bể khổ nhận rác thải ngày từng ngày trút đổ từ bao kẻ vô ơn bạc bẽo với muôn loài
Độc chất thấm vào từng tế bào của biển triệu triệu sinh linh tức tưởi chết phơi mình thảm căm hờn trắng dập dềnh thay con sóng gởi mọi tanh hôi đói khổ lại cho người
Những cánh thuyền từng dung dăng tung đùa sóng biển đắp chiếu nằm thừ trên bờ cát tang thương đám hải âu chừng chẳng buồn ném mình chao liệng hẳn cảm biết khơi xa kia đang dần trôi mất hút dấu thiên đường

Biết sẽ lâu có thể là lâu lắm biết còn xa sương phủ xám chân trời sóng còn tấu khúc biệt ly sầu thảm bãi đá ngầm mưng mủ loét chưa thôi
Vẫn luôn mơ ai cấm được mơ mòng được ngụp lặn thong dong điệu đàng cùng sóng thỏa sức vươn tay vói trời kiểng chân đạp biển giông gió lặng dành lòng người lên tiếng dù khúc hoan ca có là nhạc không lời
Mẹ trùng dương lại êm đềm vỗ sóng những đêm trăng bờ cát đón tình yêu niềm vui lấp mọi hố sâu đổ vỡ nhiều bé thơ đủ lớn vọng trong chiều
Và bọn trẻ rất bất ngờ vụt vươn mình lớn dậy này đây Cha trao thanh gươm báu xứ Rồng Tiên giữ biển mẹ đừng phút giây sơ sẩy cùng với đất và trời kia lập trận thế chân kiềng.

NGUYÊN VI
XII/2016

MẮT MIỆT BIỂN

nguyenvi

Đăm chiêu đôi mắt miền Trung
Dõi về phía biển mịt mùng trời mây
Hải âu chẳng buồn lượn bay
Nước mù tăm cá bờ đầy thuyền phơi
Tiếng thở dài nao lòng người
Mây đen vần vũ trùng khơi sóng gào
Tự lừa hẹn đến mùa sau
Mắt miệt biển cứ nhuộm màu đăm chiêu.

NGUYÊN VI

TÙ NGỤC KHÔNG SONG

nguyenvi

Có những ngục tù không song sắt
Đi đứng buồn vui mặc xác người
Thây kệ nuốt hay rơi nước mắt
Ngoài kia ngày tháng vẫn trôi xuôi.

Có những đêm dài như ngừng lại
Lòng chông chênh đôi mắt mở trừng
Chực vùng dậy tìm trầm ngậm ngải
Nơi lời ru không chốn nương thân.

Có những lầu son ôm gác tía
Hòa âm nhuần nhuyễn khúc bi ca
Trói mình bằng dây da lễ nghĩa
Bất tách phân ý niệm chánh tà.

Xênh xang cùng ngựa xe cờ quạt
Tất tật xung quanh thảy nhạt nhòa
Nơi đó ngục tù không đói khát
Nằm ngồi trên phú quý vinh hoa.

NGUYÊN VI

CHUYỆN NGÀY RỖI HƠI

nguyenvi

Người từng đến người từng đi xa hút
Hôm rỗi hơi lục lạo đã không còn
Hơi hướm cũ sạch trơn dù chi chút
Dẫu thường rằng luôn giữ tấc lòng son.

Người từng đến người từng đi lặng lẽ
Chừng tàn đông tìm tới bến xuân nào
Như vừa đó đã vắng rồi thật tệ
Tâm hồn mình chật chội đến vậy sao.

Người từng đến người từng đi vướng víu
Rớt rơi tình vung vãi níu chân nhau
Tìm đâu ra buổi chia ly đúng điệu
Khó tách phân phần cay đắng ngọt ngào.

Người từng đến người từng đi cuống quýt
Khác gì đâu sợ nhỡ một chuyến tàu
Bóng và hình lao nhanh vào mờ mịt
Mấy vui vầy chẳng bõ một lần đau.

NGUYÊN VI

KẼO KẸT CA

nguyenvi

Nương theo cánh võng ru mình
Đong đưa thềm nắng khép rình rập đêm

Lôi ngăn ký ức cũ mèm
Nhúng dăm con chữ vào men tự cười

Mặc tình nước mắt ứa rơi
Thấm vào đâu nửa phần đời phí không

Cuộc trần con vụ xoay vòng
Tam tinh tá hỏa mơ mòng ẩn cư

Riết rồi quen thói khật khừ
Mắc down thể nhẹ cười trừ ngay luôn

Chai niềm vui liệt nỗi buồn
Chút tin bám víu nhánh nguồn cội xưa

Đếm chiều đếm sáng đếm trưa
Đếm ngày đếm tháng năm vừa qua tay

Mấy phen tím tái mặt mày
Một mình một cốc gõ gầy rộc ca

Nhiệm mầu nụ vỡ nên hoa
Bướm ong nức nở khóc òa từ tâm

Tập con chuyện của trăm năm
Đôi lát cắt đủ để tằm cho tơ

Đằm mình vào cõi ngây ngô
Được che chắn khỏi sóng xô một thời

Ra mình cũng món đồ chơi
Phập phù trần thế nói cười mượn vay

Một mai về trắng hai tay
Trả ai ai trả trả ai đây người

Nương theo cánh võng ru hời
Rất an nhiên vỗ đùi cười riêng ta.

NGUYÊN VI

LẬT SỔ ĐOẠN TRƯỜNG

nguyenvi

Lật ngày lật tháng lật năm
Lật hơn nửa kiếp đời tăm cá buồn
Gió gào nắng cháy mưa tuôn
Bốn phương tám hướng vọng cuồng nộ ca
Trang nào nụ kịp thành hoa
Trang nào hạnh phúc vỡ òa cùng đêm
Trang nào môi chạm môi mềm
Nhớ tưởng đã mất được đền bù thương
Tìm vài trang sổ đoạn trường
Rợp hoa hương chất ngất vườn bướm ong.

NGUYÊN VI