KÝ ỨC

Này em ta nhớ ngày mưa sớm
Những nhánh cây già thôi trổ bông
Mương ở vườn sau không cá lội
Nước dưới dòng xanh một sắc buồn.

Ký ức hãi hùng năm tháng cũ
Những người ở lại những người đi
Năm năm hay đã nhiều năm đã
Khô héo mùa sau chẳng hạn kỳ.

Thành phố buồn hơn một đám tang
Đêm đêm còi hụ giữa hoang tàn
Mười năm hay sẽ nhiều năm nữa
Còn nghe tiếng nấc những hồn oan!

Này em xin tạ lòng chân chất
Những trái vườn thơm gửi phố nghèo
Trăm năm cũng chỉ là khoảnh khắc.
Gặp lại em cười mắt trong veo.

NGUYỄN ĐÌNH BỔN

BUỒN THÁNG TƯ

đi qua những phố bụi lầm
màu mưa xa lắc nắng bầm dập tôi
ngã tư bóng mẹ quê ngồi
đồng tiền bố thí
mồ hôi phố phường
phấn son tủi hổ đèn đường
những người em bán tàn hương xứ người
đi qua hào nhoáng đười ươi
những vênh váo mặt
những cười cợt đau

….

đi qua ký ức máu trào
những hồn cộng nghiệp dưới màu biển xanh
có đêm ngủ giữa thị thành
giật mình tiếng gọi thất thanh năm nào !

NGUYỄN ĐÌNH BỔN

MƯA THÁNG CHẠP

Sắp tết một mình trong quán vắng
Bất chợt sa mưa giữa thị thành
Trời cũng đành hanh đời lam lũ
Đắng lòng chất vấn phía cao xanh.

Tấp mái hiên người chân run rẩy
Cụ già vé số chẳng mời ai
Chiếc xe chở nặng đồ phế thải
Chị guồng chân đạp giữa mưa dài…

Ta thấy trong mưa màu nước mắt
Những phận phù du bám phố phường
Ta thấy trong mưa màu suy sụp
Nỗi buồn thấm đẫm kẻ ly hương.

Ta thấy trong mưa màu ly loạn
Tóc bạc thôi rồi tội tóc xuân…
Ừ thôi trời cứ mưa ngang trái
Gột rửa bao nhiêu bụi khốn cùng
Quán chật giữa một thành phố rộng
Nguyện lòng cộng nghiệp nỗi đau chung.

NGUYỄN ĐÌNH BỔN

SÀI GÒN! SÀI GÒN!

nhớ nhau, ngày tháng sao dài quá,
mỗi cuộc hoa về, thêm vắng xa.
anh đi giữa phố buồn như khóc,
phố rộng… mà, Sài Gòn rất xa.

anh xuống bờ sông, nhìn nước chảy,
từng bao nhiêu nước đã qua cầu.
từng bao nhung nhớ cùng non nước,
đợi phút tương phùng thế kỷ sau?

anh ra chợ cũ, nhìn thiên hạ,
vội vàng sắm tết tưởng mùa vui .
phía sau dư vị tưng bừng đó,
đọc thấy đa mang những ngậm ngùi …

chiều mỏi, anh về ngang xóm đạo,
giáo đường đồng vọng tiếng thánh ca.
nắng chiều biến sắc trên thập giá,
tàn cuộc hoa rồi, em vẫn xa!

Nguyễn Đình Bổn

Buổi sáng

Dậy muộn trời đã rạng
Thảnh thơi thật ấm lòng
Cưỡi ngựa què ra quán
Nắng vàng như mật ong

Này chú bé hành khất
Túi còn dăm ba đồng
Này cụ già vé số
Mua vài… tỷ hoài mong

Này cô em tiếp thị
Khoe má đỏ môi hồng
Phận nghèo lên phố lớn
Bán chân dài đít cong

Này bác thương binh cũ
Hát chi mà não lòng
Mắt mù hai tay cụt
Lê lết đời long đong

Xong ly cà phê đắng
Ta về hai tay không
Sài gòn nắng như lửa
Mơ một ngày bão giông!

NGUYỄN ĐÌNH BỔN

Nghĩ về thơ



(Nhân chuyện một ông nhà thơ chửi thơ mấy nhà thơ được cái giải kia quá xá, rồi bị mấy nhà thơ kia chửi lại quà xa)

Một vài nhà thơ cách tân từng phát biểu đại ý “Nếu cứ tiếp tục làm thơ ngũ ngôn, thất ngôn, lục bát… thì đọc làm gì cho mất công, cứ quay lại đọc thơ Đường, Nguyễn Du”, và được vài cây bút tập tò nhắc lại, như một “tuyên ngôn” về cách phá chữ, phá dòng, phá tiết tấu, giai điệu… trong các bài gọi là thơ của mình.

Chứng minh câu nói trên sai rất dễ. Lấy ví dụ thể lục bát. Cả Huy Cận, Nguyễn Bính, Bùi Giáng, Phạm Thiên Thư… đều xem Nguyễn Du như bậc thầy. Nhưng các thi sĩ này đều làm nhiều thơ lục bát. Nếu họ cũng nghĩ y như vậy, chúng ta sẽ không có Ngậm Ngùi ý vị của Huy Cận, Lỡ Bước Sang Ngang hồn hậu của Nguyễn Bính, lạ lùng, quyến rũ, sâu thẳm của thơ Bùi Giáng hay lãng mạn, đượm vị thiền mà vẫn ái ân như lục bát Phạm Thiên Thư.

Thơ, quan trọng với người đọc là cái đọng lại. Bất kể hình thức. Ví dụ thi sĩ Thanh Tâm Tuyền cách tân thơ từ rất sớm, mà khi ông viết trong Phục sinh:

Tôi buồn khóc như buồn nôn
ngoài phố
nắng thủy tinh
tôi gọi tên tôi cho đỡ nhớ
thanh tâm tuyền
buổi chiều – sao vỡ vào chuông giáo đường

thì chúng ta, những người đọc, như thấy hiện lên cả một không gian cụ thể mà hư vô, nhưng cái cô đơn đầy hiện sinh của con người được nhấn mạnh, đọng lại trong từng câu chữ.

Viết như thế nào, hình thức nào là chọn lựa cá nhân của thi sĩ. Nhưng nếu thơ mà chỉ chú trọng hình thức, ngoa ngôn, sử dụng ngôn ngữ cao xa mà vô nghĩa, đọc xong chẳng nhớ được gì, chỉ băng nhóm gật gù với nhau thì cũng ngang với loại thơ tầm thường, vần vè, dễ dãi.

Nguyễn Đình Bổn

Sài Gòn!

Nhớ nhau ngày tháng sao dài quá
Mỗi cuộc hoa về thêm vắng xa
Anh đi giữa phố buồn như khóc
Phố rộng mà Sài Gòn rất xa.

Anh xuống bờ sông nhìn nước chảy
Từng bao nhiêu nước đã qua cầu
Từng bao nhiêu nhớ cùng non nước
Đợi phút tương phùng thế kỷ sau?

Anh ra chợ cũ nhìn thiên hạ
Vội vàng sắm tết tưởng mùa vui
Phía sau dư vị tưng bừng đó
Đọc thấy đa mang những ngậm ngùi

Chiều mỏi anh về ngang xóm đạo
Giáo đường đồng vọng tiếng thánh ca
Nắng chiều biến sắc trên thập giá
Tàn cuộc hoa rồi em vẫn xa!

NGUYỄN ĐÌNH BỔN

Về ngang

Mưa đen trời phía đó
Em đi về hay đi
Đêm qua một phương lạnh
Chiếu chăn chẳng ích gì

Em có ngàn bí mật
Ngày tay chưa nắm tay
Ngày tưởng môi sẽ ngọt
Ngày ngỡ tình sẽ dài

Một hôm từ phím lạnh
Bước ra tìm hương quen
Da thơm như mùi lúa
Mắt châu thổ u huyền

Tháng mười giông bão đến
Biết vì sao phân ly?
Bụi phố phường cay mắt
Thôi về ngang làm gì?

Nguyễn Đình Bổn

RƯỢU BUỒN

một ngày có những điều buồn quá
rượu say về lạc mấy nẻo đường
em ạ, những cung sầu hãy mở
để giữ chút tình bạn tứ phương

bạn ta hào sảng ca như khóc
trả tiền dăm đợt nhậu như không
nước mắt thương thân mình thương bạn
thương má hồng phai giữa bụi hồng

đời loạn còn bao lòng khoáng đạt
còn ai chia sẻ những u tình
còn ai tay nắm tay ngồi hát
bật một tiếng cười ngạo nhục vinh!

em ta tiếng hát buồn như nấc
tiếng hát buồn như tuổi ấu thơ
tiếng hát buồn như đời dang dở
thôi vội vàng chi phía mịt mờ

ta nắm tay em choàng vai bạn
nghe thương như thể thịt da mình
một ngày buồn quá khô nước mắt
vẫn hẹn nhau về nẻo phục sinh.

Nguyễn Đình Bổn

chạm

Sầu ở lại một đêm cùng bè bạn
hát cùng nhau những xưa cũ một thời
hát hay khóc lúc tương phùng cộng nghiệp
những mảnh đời tan tác chạm khi trôi…

Khi anh chạy xe về qua phố rộng
rất nhớ em người gái nhỏ chiêm bao
lúc ta chạm vào nhau ngày đã cạn
mà bình minh còn trốn biệt phương nào?

Thời ta sống những điên cuồng u uất
bàn tay không, con chữ cũng bằng không
chỉ còn lại những bờ vai bè bạn
và tình riêng chia sẻ với môi hồng…

Chạm vào nhau chạm vào nhau run rẩy
em đừng buông anh đã đủ u sầu
bạn đừng vội ra về khi khúc hát
với rượu buồn đang lau mắt cho nhau.

Nguyễn Đình Bổn