Đã bao lần nỗi niềm không nói hết
Chỗ ngồi kia tiếng lá rơi thầm
Khúc hồi âm tháng mười hai biền biệt
Cơn gió thổi qua lòng lặng lẽ cuối năm
Ở phương này thời gian vàng ngọn cỏ
Tháng ngày phôi phai trầm tích bốn mùa
Quanh bếp lửa tàn tro bay hương cũ
Chợt thấy đời soi lại bóng đêm xuân
Chợt thấy mình hai bờ rêu đứng lặng
Nhìn em đi sông nước mỗi ngày qua
Ngày xanh thế sao mình không là gió
Thổi em về giữ lại một tình xa
Trang kí ức thuở thời em trăng khuyết
Khói sương bay chạm ngõ vắng hiên nhà
Nghe có tiếng bàn chân ai chậm bước
Dường như em về cùng quê cũ từ xa
Nơi bình yên cũng là nơi em lớn
Sao không về một lần với cố hương
Ta mỏi mắt tiếng tàu ga vọng thức
Từ xa xăm vọng tới buốt đêm trường
Ta có thể sống một đời đơn độc
Cùng những yêu thương bụi lấm lỗi lầm
Sao em vội giũ lời xa xưa đợi
Để bây giờ khuyết mãi một thanh âm
MAI VIỆT