vai thơm gỗ mục

             gửi Nguyễn Thị Minh Ngân

chắc có lẽ tôi phải đưa em về nơi chốn của du mục
những di dân không bao giờ tìm lại được lối mòn hành hương
nơi đó em sẽ thấy giọt lệ lóng lánh như một hạt cát
và ký ức là một sa mạc khô khát
gốc nguồn

đời sống còn rất nhiều điều để khóc 
em đã không được biết
thế mà em vẫn khóc ngon lành
như chưa từng
em không thể khóc lẻ loi một mình
trận bão tuyết đổ về thành phố
em không thể yêu nỗi chính mình
một mảnh tuyết trắng buốt nỗi buồn

trên đôi vai thơm gỗ mục
bầu ngực thổn thức 
ký ức
ở độ đông đá
em như bức tượng bỏ quên một góc thời tiết

tôi mang lăng kính ra chụp 
chai rượu chưa khui một năm mới 
một loại thạch nhũ ngoi ngóp trong tâm thất
của biển

em thu người gọn lại vóc dáng nhân ngư
trong mẻ lưới vô cảm của loài người
nơi cửa sông mặn ngọt 
rạch ngòi

em khóc ngon lành
như chưa từng.

HHiếu
Advertisement

LỐI MÒN THỔ DÂN

 

ngồi trong bóng râm
nhìn lui bóng nắng
như lão thổ dân da đỏ
thừ người nhìn thời gian
đẩy lịch sử lùi dần vào cổ tích
da diết nhớ bóng nắng nhiệt đới
tiếng chim hót gánh hàng rong
dăm con ruồi vo ve mùi bò nướng lá lốp
ở vỉa hè con lộ vô cảm
em và tôi nhâm nhi một hạnh phúc muộn mằn
mà cả hai chúng ta cùng thỏa thuận
giữa mức giá chừng mực
của thị trường đô thị mới
tôi an phận với 10 chai bia saigon đang rợp mồ hôi
em vui vẻ với ly chè đậu vô tội
khuya hôm đó chúng ta tán gẫu
rất nhiều
sự khác biệt giữa cộng hòa và cộng sản
mình cùng gặp nhau ở chỗ
điên và ngu đột xuất, và
đó là điều tôi muốn nói, mà mãi
đến sau này em mới thấm thía được, tại sao
ở trong bóng nắng này, nơi chúng ta
tạm cư, như một định mệnh
và tôi đặt tên cho nó là
lối mòn của thổ dân
mà em đôi lần đã giẫm chân lên, và thốt
chông chênh thật, vâng
tôi lại thích nó
và nó đã khiến tôi
luôn khập khễnh.

HHiếu

trưa nắng

 

trưa nắng
gió cào cửa kiếng
tôi nghe ra tiếng thủ thỉ của nhành hoa cúc dưới khung cửa sổ
đừng mang em ra sân vườn
nơi đấy lũ sâu bọ
và lắm loài hoa dại rù quến
chưa kể dăm cây cổ thụ sẽ che mất nắng
em sẽ khô héo
và tàn rụi dưới cơn gió chướng buốt cóng
mùa đông chưa tan
và xuân thì chưa bao giờ đến

quả thật
cả ba năm nay
khi mang chậu cúc về đặt ở hiên thềm
tôi đã quên bẵng sự có mặt của thời tiết
và chậu hoa đã ngự ở đó
bao lâu nay
thời gian đã già nua
và lụ khụ thấy rõ
tôi bỗng ngại
có lúc em sẽ thấy tôi
khụm xuống
như cây thông già
bên sân vườn hàng xóm
nó bị cưa từng khúc
mặt người
nằm trơ nhìn thời cuộc
đổi thay
và nghe quê hương
xốc xếch
từng nhúm đất
khô màu mỡ

cúi nhìn chậu hoa cúc
yên vị ở hiên thềm
bên dưới khung cửa sổ
nơi có thể cào nhẹ thôi
lắm thốn đau
đất nước.

HHiếu

TẶNG PHẨM 3

 

khi mùa xuân
tôi có thể gửi tặng em bài thơ thật mầng rỡ
nhớ đến miệng cười lúng liếng
không tai tiếng
giữa thời đạo đức xã hội chủ nghĩa
ngắn ngủn cùng tận
một con hẻm cụt văn hóa

khi mùa hạ tôi có thể gửi tặng em theo tin nhắn
một cụm phong lan dịu dàng nở rộ trên cao nguyên
của một xứ sở nhiệt đới
trọc lóc rừng
và đầy nhóc
bô-xít

thì mùa đông tôi cũng chỉ có thể gửi đến em một tâm thất buốt cóng lưu lạc
xứ người
co ro ngay ngả tư lạnh lẽo đèn xanh đỏ
giữa phố phường nhạt nhẽo mùi vị da vàng
xiêm y âu cơ
và núi sông giao chỉ

với mùa giông bão
thì tôi biết gửi gì
sẽ đến tận tay em, nhỉ
khi em đang đu đưa một đóa bất trắc
trên kèo xà ngang nóc nhà hội an
hay đang cuống cuồng bạt gió bão trôi trên đường phố nha trang

không,
tôi không thể gửi tặng thêm cho em một điều gì nữa
khi em đang ngoi ngóp lặn hụp
giữa dòng lũ xả điên cuồng
bởi em không thể vói tay
nhận lấy điều gì khác, hơn thế nữa
từ một cuồng quốc có chủ nghĩa quy trình
cách vô sản.

HHiếu

 

NHỮNG BƯỚC CHÂN CHỦ NHẬT

hhieu

 

những bàn chân mạnh dạn bước xuống đường
đối mặt với những kẻ làm rào cản
có khuôn mặt sét gỉ
lâu năm
tôi bước một mình băng qua một con đường rỗng
trống một băng rôn
con đường có thể đầy xe cộ hơn
vào trước giờ ăn tối của khu phố
nơi lắm bữa ăn thịnh vượng
làm tôi khó nuốt

những bàn chân ôn hòa bước lên nghi vấn
của lắm nghị định thông báo nghịch lý
đi ngược lại sự phát triển nhu cầu nhân bản
ở đấy, chí ít là môi trường không khí cần hít thở
cho người dân của một đất nước không có chiến chinh
nơi không mảy may có mặt của khói lửa
nguồn nước vẫn bắt đầu khô cạn và đổi màu
biển bắt đầu nôn thốc chất nhầy xâm lược
ô uế thân thể đất nước
tôi băng một quãng trường
nơi có đông người đang ngồi sưởi nắng
mùa này còn lạnh
những chú bồ câu không cần áo ấm
vẫn có thể vơ vẩn nhặt từng mẩu bánh từ thiện
lạ mặt
dăm chai nước suối trống đang đứng xếp hàng
chờ lấy thêm nước uống từ nguồn nước thành phố
cổ họng tôi khô khát
nghĩ đến những người bị bắt
chẳng bao giờ được xếp hàng
nhận nước uống
từ những khuôn mặt linh cẩu
đói máu
và xác thối

những bước chân khốn khổ giẫm mạnh trên đường phố
đòi hỏi quyền làm người
quyền không bị tẩm độc
từ thể xác đến tinh thần
quyền được làm dân
[của một đất nước luôn rền vang cái loa dân-chủ-tự-do cách tự hào!]
dù là một người dân
đứng sau chấn song
của một bạo lực
câm điếc

tôi vẫn một mình lang thang ở các ngã tư
nơi có vạch băng qua đường cách an toàn
và không hề bị khủng bố
bởi các tiếng kèn xe thúc hối vội vã
nhưng tôi vẫn cúi gầm mặt mà đi
bởi không thể theo kịp những bước chân của họ
bởi tôi biết
ở bên kia trời họ là bài thơ duy nhất tôi viết
cho ngày chủ nhật này
chủ nhật khác chủ nhật mai sau
nắng bên đây
và đang mưa bên đấy
những giọt mưa chảy ra từ chân tóc dầm sương
dọc theo thân thể
xuống từng bước chân
đối kháng
chai mòn nứt nẻ
từ đời sống của họ.
______

HHiếu

CĂN PHẦN

hhieu

khi độc giả không còn thiết đến nhân dáng của nó
tôi đã phải tự lo lấy
bài thơ, một đứa trẻ mồ côi
từ lúc lọt lòng

khi thiên hạ chẳng cần đặt nặng vấn đề đặt tựa
tôi đã phải tự lo lấy
bài thơ, một đứa trẻ vô danh
từ lúc làm khai sinh
cũng thế, bài thơ bị hậu hiện đại hóa
khi nhân gian bỏ hẳn niêm luật vần điệu
và số chữ trong câu
nó dài ngắn tùy theo độ áp thấp hay huyết áp của thời cuộc
nó điệu đàng đỏm dáng khi không cần nhạy cảm
nó ngắt dòng tùy theo chủ trương một diễn đàn văn chương
hoặc giả, sự phấn khích trên một mạng xã hội
ngáo ộp, nhưng đầy phản hồi hiệu ứng
và, quan trọng là nó chẳng cần quyền công dân
từ một cường quốc thơ
một biên giới ảo của tự do ngôn luận
một định nghĩa đầy ô nhiễm môi trường
về ẩn dụ của 29 chữ cái

thế nên, hằng đêm
trước khi quên ngủ
tôi luôn dành sẵn một lượng kích thích
nằm sẵn trong bộ lọc ý nghĩ

không gì
chỉ là mỗi sớm mai khi thoát ra khỏi cơn mê sảng
tôi vẫn còn đủ tỉnh táo
để thu xếp gọn gàng
một cuộc hành hương
đầy địa đạo của ch(ủ)ữ nghĩa.

HHiếu

ĐÊM CUỐI ÂM LỊCH

 

 

hhieu

đêm cuối
dăm ly rượu chưa nhấp môi
ý nghĩ đóng váng trên một ngày già nua nhăn nheo cuộc sống
lũ trẻ U 60 vẫn ngồi ngẩn tò te nhìn
quyển lịch cuối năm
tấm lưng sương phụ đà hết xuân
nhờ nhờ mặt sáng của một hành tinh 50 năm ánh sáng
dăm nốt ruồi son hạnh phúc
lắm tàn nhang thời cuộc
trống tuềnh trống toàng ngày tháng
bộ xiêm y 365 mảnh kiểu đô thị mới đã bị gở trụi trần từng ngày xuôi ngược
nằm khóc sướt mướt
một bài thơ kinh điển vừa mới qua đời
nhường chỗ cho một thế giới tân hình thức và hậu hiện đại chật ních hiện thực xã hội chủ nghĩa
chỉ còn vài giờ nữa
đám trung niên U 60 sẽ đeo lên lắm cặp mục kỉnh kèm nhem độ trong suốt
của một lăng kính rạn nứt
của 41 năm rượu mốc
để đón chào một nắng mới
bừng lên giữa khuya

giao thừa
là một ý nghĩ nhân dáng
rộn rã khoanh tròng nước mắt miền trung
nhăn mặt nhíu mày thân phận việt nam
một con lân chẳng buồn múa may
với một thân hình nặng nề vết sẹo bỏng phỏng kiêu binh
máu đang loãng nước xương đang rệu mục cùng căn bịnh ung thư hoang tưởng
tay chân bị chặc gãy lìa lặc vì lỡ trớn lấn nêu hàng xóm
khập khễnh lê qua con lộ cao tốc
của năm mới

ở phút 59
các lão già U 60 mới bật ra khỏi lắm mớ mị xôn xao chí chóe công hầu
nâng ly chào tiễn biệt năm cũ
rồi khăn áo chỉnh tề
bắt đầu há họng nuốt tiếp
cọng dây thun năm mới.

HHiếu

TẤT NIÊN: CÚNG CÔ HỒN CÁC ĐẢNG

hhieu

chọn những con chữ khuyết tật tâm thần
tôi máng lên móc áo mùa đông
treo án chúng trên đó
những xương cá thời cuộc
mằn mặn thum thủm
sông núi
chọn những con chữ tai biến chủ nghĩa đã 41 năm
tôi ngâm trong chai rượu hóa chất tẩm màu
bùn đỏ cao nguyên
phù sa cặn bã
cho chúng tập sinh tồn cùng môi trường tảo đỏ
chọn lắm con chữ bợm bãi quán hàng
tóc tai dựng đứng một nhúm cỏ trăm năm trồng người
tôi thảy chúng ra bến xe giành giựt bạn lui hàng tới
kế bên cái chợ chiều cuối ngày bộn bề năm cũ
chồm hổm năm mới
cho chúng quen dần với cơm thừa canh cặn
đầu đường giấc ngủ xó chợ thân phận

chọn thật nhiều con chữ có bản chất đặc sản gầm bàn
trên lắm khuôn mặt mỡ chài lạng quạng đầy phố
bóng lưởng mượt mà những chiếc ghế da
ngủ gật ở lưỡng viện
thở dài ở đại hội
tôi treo lên chúng một mục tiêu đỏ lòe loẹt
ở quảng trường nơi rất nhiều tầm ngắm sẵn sàng
cho một cuộc hành quyết tập thể

gom chúng lại thành một trường ca 41 năm
[việt nam, bài trường ca 4000 năm bao gồm nhiều tác giả ai cũng biết và không cần phải tưởng niệm hay vinh danh một khi phải nhắc đến và cũng không cần xin phép (cái thứ mà họ cũng chả cần!) tác quyền]
đợi cho chúng tuyên bố thắt cổ năm cũ
nhân danh năm mới và tiếp tục tuyên ngôn cái gì gọi là nhân quyền con ruồi và tự do cái củ bùi
rồi cuộn tròn chúng bên trong tờ lịch cuối cùng của 2016
tôi châm đóm lửa pháp sư đồng bóng chúng đỏ rực vô thần
quơ qua quơ lại quơ lên quơ xuống
bốn phương tám hướng
thượng vàng hạ cám
cô hồn các đảng
đốt phong long

xong, uống ly rượu mừng
mà chẳng cần xin phép
các đảng cô hồn.

HHiếu

DẤU THÁNH CHO MỘT NIỀM TIN VÔ THỪA NHẬN

hhieu

sinh ra từ bụng một bà mẹ quanh quẩn chái bếp
tôi thấy bộ não của mình đầy bồ hóng
mẹ bảo lật từng trang kinh mà đọc
lăng kính tôi trong vắt niềm tin
ở những tinh tú xa vời ánh sáng
ở lắm thiên thần chỉ có thật trong các tranh vẽ thời phục hưng
ở một lý thuyết đầy nghi vấn mà bà từng nhắc đi lại nhiều lần
loài người không biết từ đâu ra

cha tôi khuyên bảo
vào thư viện của kiến thức mà tìm cách khai sáng cái sọ khỉ của tôi
thời của tôi chỉ có những quyển sách nói về sự vô lý của tội ác
và sự ngu xuẩn của man di
hộp so tôi lợn cợn lắm niềm tin

giáo sư bảng phấn thuyết phục
hãy dấn thân trên những con đường đầy ẩn dụ của ngôn ngữ
để bị xước cào từng ý nghĩ và bị mưng mủ từng tư tưởng
tôi dấn thân cách khác
trên con đường đầy vực thẳm và hoang mang
niềm tin tôi bị gẫy gập như chiếc nạng tôi chiến tích
từ cuộc chạy trối chết
ra khỏi quốc lộ của sợ hãi
lắm lúc như thế
tôi đã vô tình làm một dấu thánh
ấn tượng từ một hoàn cảnh nào đó
cho một cái chết
[chưa đến!]

cái chết vô lý có dấu ấn riêng của nó
cách nào đó
trong ký ức hiện đang phân hũy
một dấu thánh có cách riêng của nó
lý do nào đó
trong một niềm tin hiện đang lão hóa
trên ngọn đồi hoang vu, của chính nó
#
một đêm trước đêm mọi người cùng làm dấu thánh
tôi làm dấu thánh, riêng tôi
cách vụng về run rẩy
cách xiên và xéo
ngay bên lồng ngực trái, đã dăm lần móp và méo
[nơi chỉ chứa dăm thứ có thể mang theo được khi trốn lánh, các thứ còn lại chỉ biết vội vàng âm bản bằng ký ức]
một dấu thánh vô thừa nhận
cho địa danh nào bị nổi tiếng
[ít lắm, là thời điểm bây giờ: chả ai còn thiết tới!]
cho lắm cái chết nào đó
bị con người gắn mác
vô lý
vô thừa nhận.

HHiếu

ĐỊNH HƯỚNG CỦA THI SĨ

hhieu

đừng là hội viên của
hội nhà thơ đô thị mới
nếu không, trước sau gì bạn cũng sẽ bị giải tỏa
vì thơ của bạn
không theo đúng quy hoạch

đừng lặn lội làm dáng
như một viên đá cục
cách chen chân lên nằm gần miệng ly
của bạn, chẳng nâng cao được hiệu quả
trong công tác đấu tranh chống đạo thơ
cà phê đen
nếu không, thơ của bạn sẽ bị nhanh chóng tan loãng
vì gần mặt trời hơn
những viên đá cục
nằm dưới

nói cách khác
túm lại
đừng (bắt chước người ta!) bỏ thơ
(cách tưởng tiếc!)
như bỏ hội bỏ đảng
hãy trung thành với thơ
chắc chắn bạn sẽ được cấp một cuốn sổ hưu
rất khấm khá
hơn sự tận tụy của bạn
ví dụ như
một tập thơ
không có tên nhà xuất bản
để dành gối đầu
cho lắm ác mộng.

H.HIẾU