DẠ KHÚC
Buông đêm vụng dại mềm tay
Trăng em khờ khạo lấp đầy chiếu chăn
Giấc mơ về giữa ăn năn
Thiên thai vẽ một muộn mằn bên nhau
Bật tung cái thuở mộng đầu
Dấu tình vốc cạn nghe sầu nặng vai
Đêm trao nẻo cũ chưa phai
Đem nguồn cơn gửi tóc mai ngắn dài
Lật tung một dấu hồng phai
Trắng trong em đã rộng dài chiếu chăn
Thôi thì cũng một ăn năn
Trăng treo mộng chín thôi ngăn cách tình.
LÃNG ĐÃNG TÔI VÀ EM
Tôi – em ngờ ngợ mưa ngâu
Để cho thương nhớ mang sầu tháng năm
Tình trong nhau đã độ rằm
Tương tư nặng giọt… môi trầm hắt hiu.
Tôi- em ngờ ngợ chắt chiu
Ngàn khơi mới biết nâng niu bóng chiều
Phấn hương một góc cô liêu
Vịn đêm tay níu cho phiêu du tình
Tôi-em chia một điêu linh
Sông quê chia một bóng hình sang ngang
Muợn duyên xưa đã bẽ bàng
Một lần ngờ ngợ vội vàng… tôi em.
HỒI SINH
Hồi sinh em cuộc vuông tròn
Nghe khơi lại khúc tình mòn mỏi nhau
Môi thơm cắn nhẹ mà đau
Trái hồng vừa chín ngọt nhau nửa chừng
Em hồi sinh giọt rưng rưng
Như sương buổi sáng trong từng cánh hoa
Lung linh nắng đã nhạt nhòa
Vỡ trên phiến lá em hòa điệu ru
Đêm hồi sinh bóng trăng thu
Cuối mùa lạc giọng hoang vu xa rồi
Em khêu ngọn lửa bồi hồi
Vai trần nghiêng hết bên tôi… thật gần.
HOÀNG CHẨM
viết dưới bóng quê nhà quảng trị tôi
Đêm buông vụng dại vòng tay
Sao trời rơi rụng rải đầy chiếu chăn
Giấc mơ về giữa đêm rằm
Một đêm nhung nhớ trở trăn kiếp đời
Bật tung vòng ái đầy vơi
Trăng khuya nhao nhác một trời nhúng trăng
Đêm trao mi mắt chị Hằng
Ánh vàng khỏa lấp một vầng thâm mi
Lật tung chăn chiếu xuân thì
Thương yêu chắp lại vân vi tiếng đời
Gió về rộng một đêm khơi
Hồn phiêu diêu giữa sắc ngời vàng trăng !
***
Tôi -em nhàn nhạt bằng lăng
Để bao thương nhớ đãi đằng lời ru
Tình trong nhau hẹn ngàn thu
Tương tư thấm giọt mưa ru cõi lòng
Tôi -em ngờ ngợ tương phùng
Ngàn năm thương nhớ vẫy vùng tâm can
Phấn hương một độ hoang tàn
Níu ngày xuân thắm, bẽ bàng nhớ nhung
Tôi – em biết mấy riêng chung
Bóng Quê hương đỏ một vùng tim yêu
Mắt trông vời vợi sớm chiều
Xa xăm cách trở chia đều nhớ mong
***
Hồi sinh loang chảy một dòng
Tình như khơi lại đoạn trong bồi hồi
Môi thơm nhung nhớ vành môi
Ấm êm trở lại với đời muộn nhau
Đêm hồi sinh bóng trăng thâu
Gió đưa hoài niệm tự đâu kéo về
Cuối mùa lạc giọng say mê
Em khêu ngọn lửa tái tê một thời
Đêm hồi sinh bóng xa khơi
Nỗi yêu thương nỗi bồi hồi nhớ nhung
Lung linh trăng sáng về cùng
Nửa yên gối chiếc nửa chùng phím loan