Em là con nhà giàu / mặc cái quần rách nát. Hỏi, sợ em hờn mát, tôi nhìn thôi. Em đi…
Tôi thật có đôi khi / tự hỏi sao kỳ nhỉ, đất nước mình đẹp thế…mà người dân xấu xa?
Tôi thật không mặn mà / nhìn ai mặc rách rưới…hay người dân còn đợi / một tương lai tốt hơn?
Tôi thật có buồn buồn / trước Việt Nam tơi tả. Bốn thập niên nhiều quá / vết thương chưa liền da?
Tôi nhìn em đi qua / qua ruộng cà hoa tím / qua đời tôi kỷ niệm / bài ca dao thái bình!
Lá tầm xuân vẫn xanh. Hoa tầm xuân vẫn nở. Hình như hoa mắc cỡ / trong lòng tôi đang bung?
Tôi đang chặng cuối cùng / một đời người chiến bại / hết tuổi để tôi hái / một cành hoa như thơ…
Dĩ nhiên tôi biết thừa / dân tôi đang theo mốt / dân tôi đang khoe dốt / làm theo lời Lênin!
Ai chẳng biết nhiệt tình / cộng thêm sự ngu dốt / là phá hoại tuốt luốt / một cẩm tú giang sơn (*)…
Chuyến về thăm Cố Hương: nhà cao tầng chất ngất, đường xe cộ tất bật, người mặc quần te tua…
Tôi nghĩ mình có mơ / chuyện gì, thôi cũng uổng. Nâng tách cà phê, uống…Cái tách là Tách Ly?
Bao giờ nữa tôi về / uống rượu rót bằng chung / em áo bà ba hồng / quần lãnh đen láng mướt…
Trần Vấn Lệ
(*) Câu nói của Lênin: “Nhiệt Tình cộng Ngu Dốt là Phá Hoại”
Bầu Không chẳng tình trụ yên Chân mây vần vũ mưa đêm mưa ngày.Túi thơ bầu rượu mơ hoài.Trăng thanh gió mát hồn say mộng tình…
Quần rách nát ”mốt”mới.
Con nhà giàu chịu chơi…
Buồn sinh sự”ngẳng đời!”
Thay đổi chút làm vui!
…Người nhìn thấy lạ đời!
Đi khoe dốt ngầu đời!
Che giấu trong kém cỏi.
Rồi bỗng dưng buồn cười?
….Kỹ niệm qua đời tôi…
Hoa tím cà nhỏ nhoi.
Nụ tầm xuân xinh tươi.
Lá vẫn xanh đẹp ngời!
..Hoa mắc cỡ tim tôi
Lắng lòng nhớ ngậm ngùi.
Thương Cố hương tả tơi!
Sau chiến chinh khổ đời…!
…..Nâng tách cà phê nguội!
Tách như Ly ôi trời!
Sao bỗng dưng sầu tới…
Buồn vây phủ hồn tôi!
Người làm thơ, người bình thơ, cái duyên như vậy còn chờ duyên chi? Cái duyên mà có chân đi…thì tôi rước ánh trăng về, tôi thương…
Bởi duyên không có chân đi…Nên trăng lơ lửng ôm ghì Bầu Không.Thế nhân trần ai cảm thương.Duyên xa chân thiếu bước đường qua thăm…Bậu ơi thương bậu nhiều lắm!Thương chỉ dám ngắm thương thầm thầm thương….hihi………………..
Bầu gì mà lại bầu không? Túi thơ bầu rượu nặng lòng ai mang. Đêm đêm dõi anh trăng vàng, trăng tan buồn nhé hỡi nàng chân mây!