có một ngày tĩnh lặng
trượt qua một làn hương
có một thoáng mù sương
lẩn trong chiều cổ độ
có ta ngày cấm cố
một nỗi buồn chân như
có em về bến mơ
mà lòng ta se sắt
có còn không nước mắt
vô lượng kiếp phù dung?
sông biển đã vô cùng
cuộc tàn phai hư huyễn
có còn không xao xuyến
một chút hương ngậm ngùi
là thương nhớ buồn vui
tháng năm ngoài vô tận?
NP phan
LẪN trong Chiều…
MÙ Sương …
Làn HƯƠNG….
NGHE Trượt qua hồn một thoáng…
Tình Xưa NHỚ…
….THẾ nỗi buồn…
BẰNG Bến mơ trong mộng tưởng…
Để rồi nghe lòng…
”Se sắt lạnh lùng trống vắng!”
….NGHE Tàn phai kiếp phù dung!
BUỒN Tự vấn hỏi lòng
”NƯỚC MẮT Có như Biển Sông…
CẢM GIÁC Buồn thương nhớ ngậm ngùi…
Tất cả RỒI SẼ…
Rơi ngoài VÔ TẬN!
*BUỒN!!!
Xong một đời THỂ THÂN???