Hai Cây Đào Cổ Tích

Hai cây đào mà Ba trồng trước ngõ
Tết năm nào cũng nở…

Anh trồng thêm cây nhớ
từ khi em theo chồng!

Người ta nói Hoa là Bông
anh bồng em…hoa rụng

Em không hề cảm động vì em biết gì đâu!
Áo không mặc qua đầu…em qua sông không lại!

Anh nhớ vườn cau Ngoại
Ngoại lâu rồi…khói nhang!

Anh nhớ ngày nắng tàn
áo em vàng…ôi nhớ! Nắng vàng quanh Eo Gió…

Tiếng lọc cọc thổ mộ
trên đường khuya trăng soi…

*
Tết! Vẫn Tết đến hoài
con bướm bay bờ giậu, bờ vai nào đậu đây?

Anh nhìn con bướm bay
một con rồi thêm hai…một bầy bướm ngơ ngác

Hồn anh bay, đã lạc
vai áo em, bờ sông!

Sao em đi lấy chồng / năm em mười bảy tuổi?
Và, tại sao mà Ngoại hết ra vườn? Tại em?

Em à, đang tháng Giêng, đầu tháng Giêng, em ạ
đôi hài em đẹp quá, ai cúi nâng chân em?

Trần Vấn Lệ

Advertisement

Ngày Dài Nhất

truongnghiaky

Thau nước để ngoài trời,
một ngày thôi đã cạn.
Nước bốc hơi vì nắng.
Bốc hơi cả khi mưa…

 

Mắt lệ lại không khô,
bốn mươi năm còn chảy!
Bốn mươi năm còn, đấy,
giọt lệ người Việt Nam!

 

Hòa bình ai cũng ham.
Thống nhất ai cũng thích.
Mà thấy kia, quá mệt:
một dân tộc chia ly!

 

Đảng đã làm được gì?
Không có gì làm cả!
Câu biểu ngữ thật lạ:
Không Có Gì!  Trời ơi!

 

“Sông có thể cạn, núi có thể dời”.

Hồ Chí Minh nói hoài:
Cuộc tang thương hiển hiện!
Mới thấy đó, mất biến…
con thuyền vượt biển, chìm!

 

Mới nghe đó mà im
những tiếng mừng chào hỏi.
Biết bao nhiêu chờ đợi,
nghĩa tình tan khói sương!

 

Việt Nam hết dễ thương
trong lòng người Nam Bắc.
Việt Nam đầy nước mắt,
nước mắt không hề khô!

 

Vẻ vang thay Bác Hồ,
con cáo già chễm chệ,
xung quanh bầy xã xệ
quyết tâm “Hồng Hơn Chuyên”!

 

Bốn mươi năm đảo điên:
cái thau nước cạn nước,
giọt lệ thì thẳng đuột
rơi xuống tới gót chân!

 

Ai cũng biết khó khăn,
khó khăn thì khắc phục!
Hỡi ơi một nỗi nhục:
người sống thua chó trâu!

 

Kìa triệu người cúi đầu,
cuốc đưa cao quá núi!
Kìa triệu người lủi thủi
như loài dế tha ma…

 

Bốn mươi năm trôi qua trong một ngày tàn tạ.  Ngày đó dài, dài quá như nước mắt đang lăn!

 

Đừng hỏi còn bao năm!
Hãy đi tìm Chúa Phật
hỏi sao sầu chất ngất,
hỏi sao buồn liên miên…

 

Tôi, từ một thanh niên,
bây giờ đang già lão.
Đừng bắt tôi nói láo…
một Việt Nam Quê Hương!

Trương Nghĩa Kỳ

Nhớ Thương Còn Một Giấc Chiêm Bao

 

truongnghiaky

Người lính nằm im như thế đó
Có lẽ lâu rồi, chắc đã lâu?
Y tá cầm tay anh bắt mạch
“Thôi chào anh mùa Thu Thiên Thu!”

Người vợ đứng nghe và bật khóc
Đưa tay vuốt mặt bạn trăm năm
Sa trường trải trắng drap màu trắng
Kẻ mất, người còn: Ôi cố nhân!

Người lính sẽ đi vào huyệt mộ
Đêm trăng nào nghỉ mát nơi nao?
Gió ù ù thổi qua dặm nhớ
Nhớ thương còn…một giấc chiêm bao!

Bốn mươi năm nhớ về ngày tháng
Bóng mù sương mờ gió xuýt xoa
Người Mẹ chỉ lên hình của Bố:
“Con nói đi một tiếng Thưa Ba!”

Bốn mươi năm lòng ai cũng đá
Lạnh căm căm mỗi lúc gục đầu
Giống Hồng Lạc một trăm đường lạc
Mở mắt nhìn thấy biển thành dâu!

Tôi cũng lính chậm chân rồi cũng chết
Nhìn bạn mình chấm hết tuổi Xuân
Bốn mươi năm bỗng buồn nhớ lại
Rồi thở dài: Đã Bốn Mươi Năm!

Trương Nghĩa Kỳ

BIỂN HÃY CỨ XANH – LỬA RỒI SẼ ĐỎ

truongnghiaky

Hoàng Sa! Bãi Cát Vàng giữa biển,
nhắc là thương mà đau đớn vô cùng
nó nằm ngay trong lòng biển Đông,
bọn Tàu Phù cắm cờ soán chỗ!

Bốn mươi năm hơn, những dòng máu đổ
còn loang hoài trong sử sách Việt Nam.
Hơn sáu mươi người vị quốc vong thân
hồn chắc lạnh từng đêm trăng đại hải?

Bốn mươi năm dân mình chưa lấy lại
Không biết bao giờ trong hoàn cảnh bây giờ!
“Không Có Gì Quý Hơn Độc Lập Tự Do”
Làm đi chớ để cho dân tin tưởng!

Nước đã có rất nhiều tàu lớn
Quân cũng nhiều, còn đợi gì đây?
Dư luận nói Hà Nội chọn đi dây
với bọn Tàu Phù cho mặt thêm dày thêm dạn!

Đừng nghĩ rằng lòng dân ta nản
Chỉ buồn ta còn thiếu anh tài
Và buồn hơn khi nghĩ đến ngày mai
Sao dài vậy, tại sao dài vậy!

Hồn thiêng núi sông bình nhang còn cháy
Trái tim người thức dậy mỗi bình minh
Hỡi kình ngư, các anh hãy cựa mình!
Hỡi kình ngư, chúng ta cùng quậy biển!

Ngựa Phù Đỗng nhất định là phải hiện
Rùa Hồ Gươm ngậm kiếm tiến ra khơi
Hoàng Sa ơi! Hoàng Sa ơi!
Nằm yên đó chờ muôn người tới đó!

Biển hãy cứ xanh! Lửa rồi sẽ đỏ!
Hoàng Sa ơi Bãi Cát Vàng Biển Đông!
Năm Một Chín Bảy Tư không tiếc máu hồng
…thì năm nào đây Vẫn Chỉ Một Lòng Dũng Cảm!

TRƯƠNG NGHĨA KỲ