CHẠM THU

Về lại cổ thành mây xám
Ngô đồng rơi mấy giọt thu
Gió còn thơm mùi tháng tám
Bến sông chìm khuất sương mù

Vườn rêu xanh hoài nỗi nhớ
Con chim trốn nắng hiên nhà
Tiếng chuông chiều vang tĩnh mịch
Như rơi tận cuối giang hà

(Và tôi…
như người có lỗi
Bỏ quên…
lâu quá
quê nhà…)

Tôn Nữ Thu Dung

LÀ AI?

1.

… chia nhau chút bể dâu này
bờ xa nước cạn buổi mây hải tần
tàn ngày gác xế phân vân
nghe từ vô thức căn phần ngàn xưa
cầu vồng trả nắng cho mưa
riêng tôi trả mãi những mùa bão giông
đêm tàn bóng gởi hư không
an nhiên cuộc lữ bụi hồng nhẹ thênh…

2.

con thuyền trôi theo dòng sông
chỉ tìm một chiếc lá hồng vừa rơi
mai kia từ chốn xa vời
còn nghe tiếng hạc lưng trời tiễn đưa
tôi là ai
– từ ngàn xưa
em là ai
– giữa lọc lừa trần gian
là ai
– ngọn gió lang thang
đã nghe lạnh thuở vầng trăng bội thề…

TÔN NỮ THU DUNG

BUÔNG TAY CHO GIÓ…

1.
Phải vòng quanh địa ngục
Mới đến cửa thiên đàng
Đừng trách người ngã mạn
Hãy giận mình đa đoan…
Đường trần muôn vạn lối
Tìm nẻo về… tâm đăng?

2.
Giải oan một cuộc bể dâu.
Mưa và nước mắt ướt nhàu nhân sinh.
Giấc mơ biến hóa – hữu hình.
– Vô minh – thinh lặng đến nghìn kiếp sau.
Đường về cõi Giác lâu, mau?
Dù muôn lượng kiếp vẫn màu trắng mây.
Người là ai,
Ta là ai?
Trót mang lấy nghiệp, chông gai cũng đành!

3.
Bản chất của con người
Là nghi nghi hoặc hoặc
Nếu nghĩ họ là ma
Phải chăng mình là phật
Để rồi mỗi sát na
Tự hỏi: Đâu sự thật?

4.
ngưỡng vọng một đường bay
là thong dong tự tại
đứng dậy và bước đi
nhặt, buông đừng ngần ngại
ta tự giải thoát mình
ra khỏi vòng khổ ải
về ngủ dưới am mây
chiêm bao miền phương ngoại…

5.

Ra đi rồi lại trở về
Khác chăng là nỗi sầu chia cuối đường
Gió còn bay ngược mùi hương
Lời ly biệt cũng nhiều phương Đông, Đoài
Dù đau thốc những ai hoài
Phù du là giấc mộng dài Nam Kha.

Tôn Nữ Thu Dung

NHỮNG BÀI NGUYÊN ĐÁN

ĐÊM LƯU XỨ


Đêm khói tỏa đêm trầm hương mê hoặc
Đêm tàn canh qua vội rất vô tình
Con dế nhỏ gọi hoài âm thưa nhặt
Cũng như người thao thức với đêm thanh.

Bờ huyễn ngạn còn vang lời hư ảo
Đưa tôi về nồng ấm những khuya mưa
Và hoài niệm vẫn xanh màu phương thảo
Màu chiêm bao lẫn khuất bụi xa mờ

Đêm lưu xứ nghẹn ngào men rượu đắng
Từng giọt buồn như lệ buốt thiên thu
Nghiêng ly cạn đợi một giờ Nguyên Đán
Vàng son xưa phai nhạt tự bao giờ.

NGUYÊN ĐÁN 1

Mùa xuân ngại ngùng lối nhỏ
Khẽ thôi, vạt nắng lưng đồi
Cánh bướm chao vờn trước ngõ
Mơ hồ nhặt sợi tình rơi

Mùa xuân đi ngang vườn cỏ
Lỡ tay… đánh thức hoa vàng
Mùa xuân dịu dàng thổ lộ:
Em là ngọn gió lang thang.

Mùa xuân cầm tay nói khẽ:
Đừng quên lời đã hẹn thề
Sương- hay là mưa- như lệ
Ngàn sau buốt lạnh sơn khê.

NGUYÊN ĐÁN 2

Ai rải tơ vàng trong nắng rơi
Mùa xuân hong tóc ở trên đồi
Một màu cỏ biếc thơm Nguyên Đán
Những hạt Hoàng Hoa
lấp lánh trôi.

Ai gởi mây ngàn xanh ngắt bay
Tầm xuân hé nụ ở phương này
Có thoáng mịt mờ trong ký ức
Một trời thương nhớ khói sương say.

Ai thả giọt đàn trong gió lay
Ngũ cung lạnh tựa nét cau mày
Tôi nhặt nỗi buồn rơi trên cỏ
Và đếm giùm ai tiếng thở dài.

NGUYÊN ĐÁN 3

Em buộc mây trời trong vạt áo
Đồi xưa xanh mướt cỏ phiêu bồng
Gót sen lướt nhẹ qua triền nắng
Có gió đâu mà tôi bâng khuâng.

Em níu hồn nhiên vầng nhật nguyệt
Đừng buông tay nhé nhỡ khuya rằm
Có vì sao lạc trong đôi mắt
Tôi biết làm sao khỏi nhớ nhung.

Em xa như thể tinh cầu lạ
Tiếng cười… những hạt thủy tinh rơi
Long lanh sương vỡ đêm về muôn
Lạnh quá… hiên xưa vắng một người.

NGUYÊN ĐÁN 4

Một chút tơ vàng trên lối mưa
Ngón tay hờ hững phím cung đùa
Có thả xuống hồn âm điệu cũ
Lãng đãng như thời hương rất xưa.

Em giấu hồn nhiên trong khóe xuân
Vô tình rơi lạc những bâng khuâng
Có phải đêm vừa qua rất nhẹ
Để lại vườn tôi những đóa hồng?

Em giấu tình tôi trong ngón tay
Mỗi lần buông xuống mỗi lần say
Thời gian như thể là mây khói
Em xóa giùm tôi những đắng cay!

Tôn Nữ Thu Dung

Nhà Cỏ

Thư sinh rời gian nhà cỏ
Bỏ quên một nàng hồ ly
Đêm đêm mơ hồ tiếng gió
Và trang sách cũ thầm thì

Ngọn nến canh tàn rơi lệ
Vườn khuya xanh biếc nguyệt rằm
Có ai vừa qua rất nhẹ
Hình sương bóng khói trăm năm

Tôi về ngang gian nhà cỏ
Thời gian đã phủ bụi mờ
Tôi về ngang gian nhà cỏ
Ray rứt nhớ thời yêu xưa

( nhớ chàng thư sinh thuở nọ
và nàng hồ ly dại khờ…)

Tôn Nữ Thu Dung

THÁNG TƯ

KÝ ỨC THÁNG TƯ

Người ở lại chia cùng tôi khổ nạn
Ngày tháng tư vác thánh giá lên đồi
Nghe hoang vắng ngọn cỏ bồng phiêu dạt
Lay mơ hồ ký ức tuổi thơ tôi.

Đêm rơi vỡ những vì sao mê hoặc
Hứng trên tay buốt lạnh hạt sương buồn
Người cũng thế… chia cùng tôi ngọt đắng
Bên kia bờ còn đau đáu vết thương.

Lời tận tuyệt vẫn xanh màu ảo vọng
Ngày tháng tư vác thánh giá lên đồi
Lỡ đánh mất một thiên đường mộng tưởng
Đành buông tay…
gió tạt buốt hiên đời…

THÁNG TƯ

Kính tặng những người chinh phụ

…Thuở lâm hành oanh chưa bén liễu
Hỏi ngày về ước nẻo Quyên ca… ( Chinh Phụ Ngâm)

Mở trang Quân Sử Tháng Tư
Hồn anh linh cõi mịt mù về quanh
Mở trang Quân Sử…không đành
Tìm thư các
đọc tàng kinh…
nghẹn ngào
Rừng khô biển kiệt tâm hao
Ngàn năm dâu bể biết đâu cội nguồn
Thắp trong đêm một tàn hương
Nghe quanh quất vó ngựa buồn đâu đây
Nẻo quyên ca lỗi hẹn ngày
Hồn theo ngọn gió về lay hiên người…

XIN LỖI CON

Ba không giữ được cho con
Một nguyên vẹn ,
một giang sơn rạng ngời.
Mai kia con bước xuống đời
Tủi thân
con có buông lời trách ba
Nghẹn ngào viễn phố sương sa
Nhánh Phong Du nhớ quê nhà trắng mây…
Chọn thân phận,
chọn lưu đày
Nghe trong tan nát
bóng ngày bay nghiêng
Tiếng chim rã giọng ưu phiền
Mộ ba
nằm khuất bên triền cỏ lau…

TÔN NỮ THU DUNG

THÁNG BA

Tháng ba
Ngày của Việt Nam xưa hấp hối
Tháng ba
Ngày của Ukraine giờ tan hoang
Ngày của ảo tưởng đen tối.
Ngày của tham vọng điên cuồng
Ngày của tội ác hiển hiện
Ngày máu Thánh nhỏ xuống
xót thương…

Tháng ba
Những đứa trẻ gục ngã
Những Thiên Thần cúi đầu
Dâng lời cầu nguyện
Về đâu?
thế giới lầm than.

Tháng ba
Chết cho lý tưởng
Chết cho quê hương
Chết trên chiến trường
Chết trên đường di tản
Về đâu?
nhân loại điêu tàn.

Tháng ba
Những đứa trẻ bị đưa vào trò chơi chiến tranh
hoang mang sợ hãi.
Những đứa trẻ lớn lên trong lẽ phải
Tự tin khoác súng lên đường.
Những đứa trẻ bị huyễn hoặc bởi âm mưu hoang tưởng điên khùng,
Che mặt khóc khi nhận ra sự thật.
Đã quá muộn vì những gì đã mất.
Những hoang tàn đổ nát của thiện lương.

Sự thật là nỗi buồn.
Sự thật là tai ương.
Sự thật là máu và nước mắt…

(Tôi vẫn ngỡ hình như trên Thánh Giá
Chúa rất buồn
đang cúi xuống
buốt đau …)

Tôn Nữ Thu Dung

TRĂM NĂM ĐỂ ĐỢI

  • Tôi quan niệm tội lỗi thường bị tạo ra từ những tâm hồn yếu đuối hay bệnh hoạn. Vì thế, tội lỗi nhiều khi cần được tha thứ và chữa trị chứ không phải là trừng phạt

    Hoàng hôn trên đồi luôn xuống chậm, nắng tháng chạp cứ nhợt nhạt dần rồi biến mất đâu đó, chỉ để lại một vầng sáng ở cuối chân trời… bức tượng Nàng Tiên Cá ở  góc vườn bắt đầu óng ánh một màu xanh tím buồn ảm đạm từ ánh đèn Solar phát sáng.
    Khung cửa sổ mở ra trong đêm, đôi mắt Y đắm đuối nhìn tác phẩm cuối cùng của mình với một niềm hạnh phúc vô biên! Y luôn bắt tôi nghe nhiều lần một câu chuyện cũ, một câu chuyện tôi đã thuộc lòng, nhưng mỗi lần nghe đều cảm thấy bất an.

    Y là một họa sĩ trẻ, như mọi người trẻ tuổi khác, tạo một chút tiếng tăm chẳng dễ dàng gì, nhất là khi sự giáo dục nghiêm khắc và đạo đức của gia đình không thể cho mình bất chấp mọi thứ để có chút tiếng tăm!
    Y ra trường, thất nghiệp… nghe lời khuyên của người bạn thân, Y mở một phòng tranh trên con đường ra biển… những bức tranh của Y thật buồn, thật đẹp , thật khó hiểu nên chẳng ai mua dù trong một thời gian dài người bạn đã bỏ công, bỏ vốn marketing không hề mệt mỏi… khách du lịch thì cứ đến ngắm nghía, chụp hình rồi đi.

    Một ngày, người bạn đem đến phòng tranh một cô gái xinh xắn, dễ thương:
    – Đây là Mermaid, cô ấy sẽ giúp Y chăm sóc phòng tranh.
    Y đã quá chán nản vì phải đi tới đi lui, giải thích tường tận ý tưởng, nội dung, hình thức cho nhiều người khi họ tạt ngang dù chỉ để chụp hình chứ không hề có ý định mua tranh nên trút cái gánh nặng này qua Mermaid.
    Mermaid tóc dài vàng đậm, hơi xơ xác, dáng mảnh khảnh hoang dã, da ngăm ngăm màu mật như các cô gái vùng bán nhiệt đới. Khi đã khá thân, Y biết cô có nguồn gốc từ  vùng Argentina và cô đã có gần 10 năm đóng vai Nàng Tiên Cá trong một công viên nước nổi tiếng của tiểu bang California. Công việc của cô chỉ là ngồi trong chiếc vỏ sò lớn giữa một ốc đảo nhân tạo để du khách chụp hình. Công việc đơn điệu và buồn chán!

    Nếu khi sinh ra đời, Thượng Đế đã sắp đặt cho mỗi sinh mệnh một số phận thì số phận của cô mãi mãi là một nàng tiên cá. Cô lạc lòng đi theo tiếng gọi của một chàng Hoàng tử trong ảo vọng của những làn khói Marijuana ma mị của những đêm quay cuồng trong quán rượu. Ban ngày chàng Hoàng tử của cô hiện nguyên hình là một gã lang thang cho thuê ván trượt trên bãi biển. Cô bỏ việc dù nó ổn định và dễ dàng nhất trong những công việc cô có thể lựa chọn! Người bạn của Y vốn là một Mục sư, luôn muốn làm cho đến nơi đến chốn những việc mà bạn nghĩ là tốt đẹp, đã nhặt Mermaid khi cô đang say ma tuý bên góc nhà thờ, bệ rạc như một con búp bê rách nát mà đứa bé chơi chán ném đi, mang cô vào trại cai nghiện sau đó tạo cho cô một việc làm tử tế là đưa cô đến giúp Y và người bạn đã rất hài lòng vì sự hợp tác thật tốt đẹp này.

    Qua những lời giới thiệu và giải thích bay bổng đầy hoang tưởng từ Mermaid hoặc bởi cái vẻ man dại của cô, những bức tranh âm u của Y biến thành huyền thoại của các vị thần linh để chúng trở nên những bức tranh có  giá trị trong giới hội họa và có giá cao trên thị trường mua bán! Đã có những bài báo viết về phòng tranh Y&M, đã có những nhà báo đến phỏng vấn chàng họa sĩ trẻ và nàng Digan xinh đẹp. Điều may mắn đó đồng thời cũng đem đến một niềm bất hạnh. Chàng Hoàng tử của Mermaid xuất hiện trước phòng tranh vào một trưa nắng loá. Đứng ngược nắng, chàng còn rực rỡ hơn cả vầng sáng chiếu trên mái tóc vàng như một ánh hào quang. Y thấy trái tim mình hẫng đi vài nhịp. Có những cái đẹp không thể cứu rỗi thế giới mà ngược lại, nó làm băng hoại những gì đẹp đẽ nhất. Có những cái đẹp làm trái tim tan nát buồn đau. Có những cái đẹp xui người ta phạm tội. 
    Đêm rất muộn, bên những ly pha lê lóng lánh màu rượu đỏ, chàng Hoàng tử cầm bàn tay lạnh tái tê của Mermaid, thì thầm:
    – Cô bạn nhỏ, tôi không thể dối lòng… tôi xin lỗi.
    Đôi mắt màu hổ phách man dại của Mermaid cũng ánh màu rượu đỏ:
    – Tôi biết điều ấy, nhưng sao lại chọn Y?
    – Tôi không hề chọn, tình yêu đâu phải là một món hàng để so đo tính toán!
    Và Y, tiếng vọng từ thẳm sâu ký ức đau đớn nghẹn ngào… 
    hãy mang đi hồn tôi
    một hồn đầy bóng tối
    một hồn đầy hương phai 
    một hồn đầy gió nổi… ( Du Tử Lê)
    Mermaid trót mang định mệnh của một nàng tiên cá nên cô đã nghẹn ngào buông tay trôi dạt về biển khơi vào một ngày bão tố điên cuồng ở Vịnh Tampa.
    Người bạn Mục sư ngao ngán thở dài : “tôi không cổ suý cho những hành vi suy đồi của đạo đức, tôi không muốn nhìn thấy những tội lỗi của trần  gian, nhưng con người thật yếu đuối, họ dễ vấp ngã để rồi gục ngã trước những hệ lụy gập ghềnh. Với Mermaid tôi không nghĩ rằng linh hồn cô đời đời sa địa ngục, cô sẽ bay lơ lững giữa các tầng trời trong 300 năm chờ đợi một người yêu cô hơn bản thân họ như lời nguyền của những nàng tiên trong cổ tích để rồi cô sẽ trở lại làm người tử tế!…”
     Còn tôi, người kể chuyện, vốn là một con người vô tín ngưỡng, chỉ tin vào những điều có thật đang diễn ra trong cuộc sống, có khi viên mãn, có khi chua xót đau buồn. Tôi quan niệm tội lỗi thường bị tạo ra từ những tâm hồn yếu đuối hay bệnh hoạn. Vì thế, tội lỗi nhiều khi cần được tha thứ và chữa trị chứ không phải là trừng phạt! Nên tôi luôn thực tế để kéo mọi sự, mọi điều vào trật tự vốn phải có của nó:
    – Y này, bạn đã yêu Mermaid hay yêu chàng Hoàng tử?
    Y nhìn tôi, nhẹ nhàng trả lời với một vẻ xót thương:
    – Bạn thì biết quái gì về tình yêu! Muốn nói về một tình yêu đích thực  bạn phải có cả trăm năm để đợi…

    Tôn Nữ Thu Dung

Có Một Điều Rất Lạ.

1.
Khung cửa nhỏ- mở ra-
ngày nắng hạ.
Ngày thương yêu, thuở ấy,
nắng Sài Gòn.
Những hàng cây ven đường lay bóng lá.
Chỉ dám nhìn- guốc mộc- gót chân son.

Em dễ ghét từ khi còn đi học.
Tóc ngang vai cứ buộc túm đuôi gà.
Ai đã viết về mùi hương tóc rối.
Tôi vô tình nghe kỷ niệm bay xa.

2.
Khung cửa nhỏ- mở ra-
chiều rơi chậm.
Chiều đừng rơi
để nhớ mãi Sài Gòn.
Căn nhà gỗ,
con đường Hồng Thập Tự.
Một điều gì… rất lạ, rất bâng khuâng.

Em dễ ghét từ nụ cười răng khểnh.
Kính Hippy khiêu khích nắng Sài Gòn.
Áo lụa trắng theo gió vờn vô định.
Tôi ước gì mình xa lạ , dững dưng.

3.
Khung cửa nhỏ- mở ra-
đêm nguyệt tận.
Đêm hoang vu
xanh mướt dáng Sài Gòn.
Có vì sao- buồn- cô đơn- bật khóc.
Giọt lệ này
rơi,
ướt lạnh trăm năm…

Em đừng vội ra đi, vầng nguyệt khuyết.
Tôi rưng rưng
mở ký ức dịu dàng.
Ai vẫn đứng bên trong khung cửa khép.
Ngón tay gầy còn giữ búp Ngọc Lan?

Tôn Nữ Thu Dung