1.
Khung cửa nhỏ- mở ra-
ngày nắng hạ.
Ngày thương yêu, thuở ấy,
nắng Sài Gòn.
Những hàng cây ven đường lay bóng lá.
Chỉ dám nhìn- guốc mộc- gót chân son.
Em dễ ghét từ khi còn đi học.
Tóc ngang vai cứ buộc túm đuôi gà.
Ai đã viết về mùi hương tóc rối.
Tôi vô tình nghe kỷ niệm bay xa.
2.
Khung cửa nhỏ- mở ra-
chiều rơi chậm.
Chiều đừng rơi
để nhớ mãi Sài Gòn.
Căn nhà gỗ,
con đường Hồng Thập Tự.
Một điều gì… rất lạ, rất bâng khuâng.
Em dễ ghét từ nụ cười răng khểnh.
Kính Hippy khiêu khích nắng Sài Gòn.
Áo lụa trắng theo gió vờn vô định.
Tôi ước gì mình xa lạ , dững dưng.
3.
Khung cửa nhỏ- mở ra-
đêm nguyệt tận.
Đêm hoang vu
xanh mướt dáng Sài Gòn.
Có vì sao- buồn- cô đơn- bật khóc.
Giọt lệ này
rơi,
ướt lạnh trăm năm…
Em đừng vội ra đi, vầng nguyệt khuyết.
Tôi rưng rưng
mở ký ức dịu dàng.
Ai vẫn đứng bên trong khung cửa khép.
Ngón tay gầy còn giữ búp Ngọc Lan?
Tôn Nữ Thu Dung
Xin cám ơn đã mở ra, dù là khung cửa nhỏ của ngày xưa.
Để thương nhớ Saigon ngày ấy, để thêm thương Saigon bây giờ…
Chúc tác giả thật nhiều sức khỏe và nhiều cảm xúc để làm thơ.
Rất cảm ơn bạn.