RỒI MAI KIA

phudu

rồi mai tôi giã biệt đời
sông dài vẫn chảy, mây trời vẫn bay
bạn bè vẫn có những ngày
kề vai thù tạc trận say khật khừ
rồi mai tôi sẽ giã từ
những nàng tố nữ xuân thu bộn bề
những mùa đến, những mùa đi
lao xao phố thị, rầm rì nhân sinh
rồi mai tôi lại đăng trình
vào nơi bát ngát hỏi mình về đâu

PHÙ DU

Hôm nay cùng tưởng nhớ 100 ngày nhà thơ Phù Du Vĩnh Hiền từ biệt chúng ta .

CÕI HƯ SINH

phudu

phút giây tôi chảy
giữa ngàn âm thanh
muôn trùng hiện thể
chấp chới bủa quanh

phút giây tôi ngủ
năm tháng chập chờn
bốn bờ sương khói
tiếng gọi chiêu hồn

phút giây tôi thức
hồi ức mịt mùng
hố đời du mục
tia lửa mông lung

phút giây tôi bỗng
té giữa hoàng hôn
nắng chiều vừa nhuộm
một bến sông buồn.

PHÙ DU

CA DAO VÀNG.

phudu

nước sôi ta nấu cuộc tình
chín chưa em vớt lên đình rửa đi
đỉnh trời có bóng chim di
buồng cau treo ngược đôi mi chợt buồn
em ngồi đun nước cuối thôn
chờ tôi ngủ dậy trao hồn cho em
hồn đây em nấu cho mềm
đầu xuân nắng mới tôi đem cau trầu
con chim hót suốt đêm thâu
nhìn tôi tay đã dài dẫu nắng mưa
bây giờ trời đỏ giữa trưa
tình ta vừa chín tôi vừa hỏi em.

PHÙ DU VĨNH HIỀN

BÓNG – HÌNH

vinhhien

tôi hoang mang dứng giữa đàng
bên đông là biển, bên nam là trời
tôi loi ngoi giữa vực đời
thẳm sâu là tuệ, lăn trôi là thần
tôi hàm hồ níu xác thân
nẻo xa là mộng, nẻo gần là mơ
tôi long rong suốt mọi mùa
du ca hát vọng bên bờ tử sinh
tôi hoài tôi mãi lênh đênh
đường xa bắt bóng tìm hình lang thang.

VĨNH HIỀN

QUẤY RỐI

vinhhien
Bông vừa đi thỏng tha thỏng thẹo vừa liếc mắt nhìn Phát bằng cái đuôi con mắt xếch đa tình chết người của ả. “Em đây nè anh,” cái đuôi mắt và thân hình đàn bà gợi cảm của ả nói, “Em đẹp không anh Phát?” Đôi môi mọng đỏ với bờ môi dưới lớn gấp đôi bờ môi trên gợi cho Phát một cảm giác nhục dục đáng sợ – hở ra để đầu chót lưỡi đỏ hồng liếm nhanh một cái – lưỡi liếm quanh môi, một gợi hứng phòng the đáng đưa vào sổ nhật ký tình dục. Bông đưa tay trái lên nắn nắn hai bầu vú to tròn, căng cứng như hai trái bầu. Ả đứng yên tại chỗ, cố ý sửa sang lại nịt vú trước mắt Phát, khoảng 5 giây, một quãng thời gian ngắn nhưng đủ cho Phát hình dung được cặp nhũ hoa ấy sẽ tấn công gã như thế nào trên giường ngủ. “Hấp dẫn không anh Phát?” cặp vú nói, “To như trái bầu phải không anh Phát?”
Phát giật mình khi vợ gã bỗng lướt qua, đặt ly cà phê xuống bàn. “Uống cà phê rồi đi làm cái đồng hồ cho ông Ràng, anh nhé. Làm cho xong trước 10 giờ sáng để ổng qua lấy đó anh! 7 giờ 45 rồi.” vợ gã nói xong lấy tay vuốt vào lưng Phát một cái dọc theo sống lưng, một động tác nhắc nhở quen thuộc, ừ, ngày thứ ba sau lần làm tình vừa rồi, có nghĩa là đã tới giai đoạn tính dục của hai vợ chồng, có nghĩa là trưa nay Phát sẽ đợi cho con trai con gái hai đứa đã đến trường xong để vào giường thực hiện nghĩa vụ nam nhi của gã. Mỗi tháng, trừ chu kỳ kinh nguyệt xảy ra trong thời gian từ 5 đến 7 ngày của Hoa, vợ gã, cứ ba ngày vợ chồng Phát có thể hoàn thành tốt cái khoản ba ngày một lần ấy – như một bổn phận không thể không làm.
Nhưng đó là chuyện của chăn gối vợ chồng, chuyện thường tình của con người xương thịt. Còn cái ả Bông hàng xóm này nhà ở ngay trước mặt nhà gã thì chuyện cô ả thường xuyên phô diễn lực lượng thân xác khiêu dâm của ả một cách cố ý mời mọc như thế nghĩa là gì hả? Ả Bông đã có chồng, có tới ba mặt con, thằng chồng thường qua nhà gã chơi, còn gã thì cũng một vợ hai con, vậy cái chuyện quái quỉ gì đã xảy ra với ả Bông này ta? Liếc mắt đưa tình, ẻo qua ẹo lại hàng ngày trước mắt gã, nâng nâng cặp vú bự, cố ý vén vạt áo lên khoe cái vụng trăng nõn…là gì đây? Rõ ràng là giăng một bức lưới tình! Nhưng tại sao lại cho gã, người đàn ông hàng xóm đã vợ con đùm đề, con người được coi là có học thức trong cái xóm nghèo toàn dân dốt chữ này? Có phải vì gã là người có học thức không nhỉ? Một cái bằng cử nhân thì cũng chả là gì trong cuộc sống rộn rịp những thạc sĩ và tiến sĩ, ừ, nhưng một ông cử nổi bật lên trong cái xóm lao động toàn những phu phen thợ thuyền và buôn thúng bán mẹt này. Một ông cử có cặp gương cận thường trực trên khuôn mặt khá diển trai, điểm thu hút chết người dối với đàn bà?
Phát tự điểm lại mình. Gã đúng là một mẫu đàn ông có sức hấp dẫn, lôi cuốn người khác phái. Nhưng gã không còn cái máu dê xồm như hồi còn thanh xuân trai trẻ. Bây giờ gã dã 42 tuổi rồi, lấy vợ đã 15 năm, có hai mặt con đủ tiêu chuẩn, việc chinh chiến trong chốn phòng the thì đã dày công trận mạc, phát ngán mỗi lần tới cữ ba ngày phải lên giường với vợ một trận rồi, ờ đúng, gã đâu còn cái chuyện ham muốn tình dục nữa? Vả lại, Mai, vợ gã, mới 36 tuổi, hãy còn tràn trề nhựa sống, thuộc hạng gái hai con trông mòn con mắt ấy chứ! Mai đẹp mặn mòi, ngon như con cá nục kho, ba đường đủ đạt chuẩn hoa hậu, lại khéo léo biết chiều chuộng trên giường, thật không có chỗ nào chê được! Gã đâu phải loại đàn ông hảo ngọt, chuộng của lạ. Nội chuyện đáp ứng nhu cầu tính dục của Mai ba ngày một lần đã khiến Phát thấy vừa đủ độ đàn ông của gã rồi, nói chi đến chuyện tơ hào léng phéng đến cô ả Bông ỏng a ỏng ẹo này? Nhưng ả muốn gì ở gã kìa? Một ả đàn bà một chồng ba con muốn ngoại tình với một gã đàn ông hai con một vợ? Ôi trời! Nghĩ mà phát ớn!
Gã ngồi trong nhà, thỉnh thoảng đưa mắt khỏi tủ kiếng sửa đồng hồ ngó qua ả. Ngó lom lom ấy chứ! Ôi, cặp kính cận trông phát khiếp! Nhìn thấy là biết cả một trời…cử nhân! Từ khi dọn nhà về đây sống,Bông biết gã Phát được đám đàn bà không chồng lẫn có chồng trong xóm lao động này phần đông đều thích cái tướng đàn ông nghệ sĩ học thức của gã mà Bông cũng không ngoại lệ. Ừ, mà sao gã Phát ấy cứ nhìn mình mải thế? Ả nghĩ, lâu lâu lại mỉm cười nữa chứ! Chà, nụ cười thật đẹp thật quyến rũ làm sao! So với Trong, chồng ả thì Phát mới là bậc nam nhi thứ thiệt. Ai đâu mà cục mịch nhà quê nhà mùa như Trong? Gã Phát này là cử nhân mà thất nghiệp phải đi làm thợ sửa đồng hồ. Ừ, cỡ ông cử như gã phải làm đến thứ gì ấy chứ? Giáo viên trung học hay phó giám đốc, trưởng phòng, trưởng ban gì ấy chứ! Đẹp trai, to con, lại đeo kính cận nữa! Cha, ngữ này chắc dày dạn kinh nghiệm ái tình. Ôi, kệ, chuyện đó thì dính dáng gì đến mình? Mình đã ba mặt con, lên giường với chồng hàng trăm bận rồi, hơi đâu mà để ý đến cái gã đàn ông dê xồm ấy? Ừ, mà sao gã cứ ngó qua mình vậy ta? Ngó ngay vào cặp vú bự nhất xóm nữa chứ! Bông rất hãnh diện ở cặp nhũ hoa của mình, nó ăn đứt của tất cả các phụ nữ trong xóm. Nhưng mà…kỳ quá, cứ ngó chòng chọc vào ả như muốn ăn tươi nuốt sống. Không được, không được. Ừa, được. Kệ, cứ để cho gã ngó, có sao đâu? Được, cho ngó, thỏa thích mà ngó. Niềm tự hào phụ nữ càng khiến Bông muốn cho Phát ngó ả nhiều chừng nào hay chừng ấy. Chẳng trầy sướt sơ sẩy gì. Cái ngó của một thằng đàn ông có máu dê xồm vào một con đàn bà có ngoại hình hấp dẫn thôi mà. Chết chóc gì đâu?
Không được rồi! Cái kiểu này người ta gọi là gì nhỉ? Ừ, quyên rũ! Không, dụ dỗ tình dục. Không phải, tán tỉnh tình dục. Cũng không đúng. Ừ phải, gạ gẫm tình dục. Không phải, quấy rối tình dục. Đúng rồi, quấy rối tình dục. Cái con ả Bông này đang quấy rối tình dục gã bằng cách mỗi ngày năm, sáu lần cứ ẹo qua ẹo lại trước nhà ả, ngay trước mặt Phát, sửa sửa cặp vú, vén vạt áo trước lên để hở cả cái bụng trắng nõn, đá lông nheo qua gã, mỉm cười và mỉm cười. Ôi chao! Nụ cười mỉm nhìn cũng hiểu cười mỉm để làm gì mà! Em đẹp không anh Phát, em hấp dẫn không anh Phát? Anh trốn vợ, em trốn chồng, tụi mình hãy hen nhau ở một nhà nghỉ nào đó nhé anh Phát! Ôi trời! Không, không, gã không muốn ngoại tình! Nhưng sao ả cứ đòi hỏi thế nhỉ? Bộ thằng chồng ả không đáp ứng nổi nhu cầu của tính dục ở ả hay sao vậy? Ừ, chắc vậy rồi! Cái tên Trong thợ phụ hồ ấy mà, đàn ông gì mà xấu xí thô lỗ thế không biết? Ăn nói cộc cằn, chửi thề văng mạng. Mắt đã lé mà môi còn dày bươu, chẳng hiểu sao lại vớ được ả Bông chân dài vú bự này nhỉ? Ủa, nhưng kệ thây chuyện vợ chồng của họ chứ, mắc mớ can hệ gì tới mình? Hứ, rõ ràng là ả Bông này đang quyến rũ tình dục mình đây mà! Sao lại có chuyện một ả đàn bà có chồng con đi quyến rũ một gã đàn ông có vợ con nhỉ?
Sao gã lại ngó mình hoài thế? Gã ngó chăm bẳm vào cơ thể mình, lại còn mỉm cười nữa, nụ cười đàn ông hấp dẫn làm sao! Ừ, nụ cười của người có học thức có khác, dịu dàng, sâu sắc, đầy tình cảm ướt át. Nếu mình lên giường một lần với gã thì sao nhỉ? Ồ, không, ồ, tầm bậy tầm bạ. Chắc tại thân hình mình bắt mắt nên gã nhìn vậy thôi. Coi, mình gái ba mặt con mà ướt át, bốc lửa thế này, đàn ông nào lại không ưa nhìn ngắm cho đã con mắt? Cao ráo, dài dòn, ba vòng đạt chuẩn hoa hậu chứ có phải chơi? Nhìn ngắm cho đã con mắt dê của anh đi, anh Phát! Nhưng liệu hồn đừng có tính chuyện giở trò băm lăm ra với tôi. Con này họ võ nhu đạo ba năm rồi đó, cha nội! Léng phéng giở trò áp sát rờ mó là…vù, rầm, té chổng gọng đó, cha nội! Đàn ông có học thức, có vợ con gia đình đàng hoàng, ai lại đi giở trò dê với gái ba con hở anh? Anh liệu cái thần hồn anh ra!Chồng tôi mà nổi ghen lên thì ai mà biết được ổng sẽ đẩn cho anh một trận thừa sống thiếu chết như thế nào? Thôi, biết điều thì đừng có ngó qua đây nữa! Ngó hoài làm người ta mắc cỡ chết!
Phát xộc vào nhà đúng lúc Bông nấu cơm dưới bếp. Gã mau lẹ xông vào chái bếp nhỏ, con dao Thái Lan dí ngay vào cần cổ chị đàn bà đang mở to đôi mắt đầy kinh ngạc lẫn hốt hoảng. Một tay cầm dao một tay gã nắm lấy bả vai Bông, giọng gã hạ thấp xuống vừa đủ nghe, nhưng âm tiết đầy phẫn nộ: “Sao cô quấy rối tình dục tôi mải thế? Ngày nào cũng ẹo qua ẹo lại trước mặt tôi, cố ý khoe cặp vú bự của cô để mồi chài tôi là sao hở? Lại còn liếc mắt đưa tình nữa chứ! Bộ cô muốn làm tình với tôi hả? Không có chuyện đó đâu! Từ giờ trở đi cô phải chấm dứt ngay chuyện quất rối tình dục tôi nghe chưa? Chấm dứt ngay không được ẹo qua ẹo lại trước mặt tôi nữa nghe chưa? Không được quấy rối tình dục tôi nghe chưa?”
Câu chuyện có thể có một đoạn kết như thế nào đó…còn tùy…

VĨNH HIỀN

NGÀN NĂM MÂY TRẮNG

phudu

Gió cứ cuốn mây bay tới trước – mây từng tảng, từng tảng trắng phau như sốp đựng nước đá của mẹ – tới mãi tận chỗ kia, chỗ rất xa nơi dường chân trời bị lấp bởi sương mù của biển cả, chỗ rất xa khỏi nơi nó ngồi – dưới bãi cát của sườn dốc phía tây trang trại Mây Viễn Xứ…Nhưng có phải gió cuốn mây bay đâu nhỉ? Nó nghe người ta nói là mây bay. Ừ, thì mây tự bay đi đó chớ! Ngàn năm mây trắng vẫn còn bay, nó nhớ một nhà thơ người lớn nào đó đã làm một câu thơ như thế. Nó cũng thích làm thơ, ờ, mẹ nó thường nói nó có tâm hồn thi sĩ nên mới nói được nhiều câu nghe “thơ thơ”, có điều bài thơ nó làm hồi năm ngoái vẫn còn được giấu kín trong ngăn kéo, không dám để hở ra cho mẹ nó biết. Bài thơ nghe cũng có vẻ quái quái kỳ kỳ nên nó ngại mẹ đọc thấy. “Tôi ôm mặt trời trước mặt, bước ra cuộc đời thênh thang, vẫn còn một điều rạo rực, níu tôi dừng lại bên đàng.”
Nó đã bước qua tuổi mười sáu, ngày sinh nhật của nó mới được mẹ nó và chú Khánh tổ chức hôm kia ở ngoài hàng hiên rộng đẹp đẽ của trang trại. Nó biết mẹ và chú Khánh đang yêu nhau. Hai người đang cố gắng để giữ gìn trước mặt nó, nhưng đồng thời kín đáo để nó biết là hai người đang yêu nhau. Ờ thì chú và mẹ cứ yêu nhau. Có sao đâu kìa? Mẹ nó sinh nó ra trong cơn ngặt nghèo quẫn bách và ba nó chưa từng nhìn thấy nó sinh ra như thế nào đã vội bỏ đi theo một người đàn bà khác. Nó không thể và không muốn tưởng tượng ra ba nó là một người đàn ông như thế nào. Đời mẹ thật âu sầu khốn khổ. Nó vẫn luôn mong cho mẹ dược hạnh phúc. Lúc nào nó cũng thấy mẹ buồn lo, tư lự. Nó mới lên một tuổi, mẹ đã dúi nó vào tay bà ngoại lo chăm sóc để lao vào cuộc mưu sinh kiếm sống cho ba miệng ăn. Thợ phụ hồ, lao công nhà máy đường, phụ bưng bê cho tiệm phở, quán cà phê, và sau cùng, mới tám tháng nay, được chú Khánh đưa về trang trại phụ giúp việc chăn nuôi. Dạo sau này khuôn mặt mẹ đã lấy lại nét tươi nhuận của một thiếu phụ đã tứ tuần mà còn mặn mà nhan sắc. Má mẹ hồng hơn, mặt mẹ đỏ hơn, và đôi mắt mẹ lúc nào cũng long lanh như đôi mắt con búp bê Barbie ở phòng khách của chú Khánh. Nó vẫn luôn mong cho mẹ được sung sướng và yên bình. Nó sợ khuôn mặt mẹ sầm tối lo âu mỗi khi chạy tiền đóng học phí cho nó. Nó sợ phải nhìn thấy khuôn mặt mẹ hốc hác tiều tụy mỗi khi ở chỗ làm quay về nhà. Nó sợ phải thấy cảnh mẹ nhẫn nhục co rúm người trong một góc nhà tồi tàn và chịu dựng những cơn mắng chửi lỗ mãng thô tục của bọn người cho vay trả góp. Nó sợ phải nhìn thấy cặp mắt hoảng hốt lẫn buồn bã của mẹ khi bà ngoại nằm trong nhà thương không đủ tiền lo thuốc thang viện phí.
Chú Khánh là một người tốt, phải, một người đàn ông tốt. Hình như chú đã tình cờ quen mẹ trong quán cà phê Gió khi mẹ đang phục vụ bưng bê ở đó. Điều gì đã khiến hai người đến với nhau thì nó không biết. Nhưng nó biết tình yêu đang làm thay đổi cuộc sống của mẹ – va cả cuộc sống của nó nữa. Thường ngày, kể từ khi hai mẹ con nó về sống ở trang trại này, chú Khánh cố nói chuyện với nó như với một người bạn ít tuổi hơn chứ không ra vẻ bề trên cũng không ra vẻ cầu xin điều gì ở nó. Chú nói năng ôn tồn, chậm rãi, thỉnh thoảng chêm vào một câu nói vui khiến nó phải bật cười. Chú cư xử chừng mực và thường chú ý lắng nghe nó nói, nhưng nó ít khi muốn nói ra những gì mà nó nghĩ. Dù sao vẫn còn có một quãng cách như thế nào đó giữa nó và chú Khánh. Có lẽ vì bản tính nó vốn lầm lì, ít nói. Nó dễ khiến mẹ và chú Khánh nghĩ nó đang bực dọc hay buồn bã vì có một người đàn ông xa lạ đang chen ngang vào cuộc sống của mẹ và nó. Không, nó đâu phải nghĩ như vậy. Chỉ vì nó không biết phải nói gì, nói như thế nào để tỏ lộ cho hai người biết là nó rất vui khi thấy mẹ nó đang vui, nó rất ao ước mẹ nó được sống bình yên và hạnh phúc.
“Ngồi làm thơ hay sao vậy, Mây?”
Nó quay đầu lại. Mẹ nó đang lửng thửng đi lên sườn dốc. Tóc mẹ bay phất phơ trong gió chiều. Ồ, mẹ có mái tóc đem mượt tuyệt vời làm sao! Mẹ bận bộ đồ màu tím hoa cà có những bông vàng lấm tấm. Mẹ như tiên nữ trong các giấc mơ của nó. Đẹp thanh tú nhưng có chút gì đó u uẩn.
“Mẹ ơi, mẹ mua cho con cuốn Danh nhân Thế giới được không mẹ?Họ vừa giới thiệu trên truyền hình đó mẹ.”
“Ờ, để mai đi phố mẹ mua cho con,”mẹ đưa tay vuốt mớ tóc phủ lòa xòa trên trán nó. Mẹ nhìn vào mắt nó, nhưng đôi mắt mẹ sao có vẻ mông lung. “Mây à, mẹ có chuyện này muốn nói với con…Mẹ muốn nói…”
“Dạ…” nó vươn hai tay ra nắm lấy bàn tay trái của mẹ. Bàn tay mẹ không đeo nhẫn. Chiếc nhẫn cưới mẹ đã đưa bà ngoại đem bán ngay sau khi mẹ sinh ra nó được vài ngày. Mẹ nhìn xa xôi ra phía bãi cỏ nơi những con bò sữa mập mạnh đang lười biếng nhai lại dưới bóng chiều dần tắt.
“Ừ,” mẹ quay lại nhìn, vuốt tóc nó lần nữa. “Ừ, thôi, con à. Cũng không có gì đâu. Để khi nào con rảnh rỗi mẹ con mình sẽ nói chuyện sau nhé.”
“Mẹ muốn nói gì với con thì cứ nói đi, mẹ à. Con…”
“Mẹ thấy là mẹ đang quấy rầy con không đúng lúc. Hình như con đang ngồi viết cái gì đó phải không nào?”
“Đâu có. Con viết linh tinh thôi. Chẳng có gì quan trọng đâu mẹ. Con…”
“Được rồi. Con cứ ngồi viết cho thoải mái đi. Để mẹ tạt qua bên chuồng số ba coi thử anh Sáu sửa lại các máng ăn như thế nào cái đã. Mẹ muốn…”
Mẹ nó nhổm dậy nhưng nó nắm tay kéo mẹ nó lại. Nó nhìn chăm vào khuôn mặt thanh tú của mẹ. Vầng trán cao này đã hằn bao nhiêu vết đau thương khổ ải suốt từ lúc sinh nó ra. Bao giờ cho vầng trán của mẹ thoát khỏi những vết nhăn phiền lụy của cuộc đời dâu biển? Bao giờ?
“Mẹ ơi, sao mẹ và chú Khánh không lấy nhau đi?”
Mẹ thảng thốt nhìn nó. Đôi mắt mẹ thật đẹp, tròn và đen láy. Mẹ từ từ ngồi xuống, dịu dàng hỏi, “Mây, con đang nói gì vậy?”
Nó ngồi thẳng người lên, hai tay nắm lấy hai bàn tay mẹ.
“Mẹ, con biết tại tính con ít nói nên mẹ có thể đã…mẹ và chú Khánh có thể đã không hiểu con. Con rất vui khi thấy mẹ gặp được chú Khánh. Chú ấy là người tốt và chú ấy yêu thương mẹ – yêu thương con nữa. Con luôn ao ước mẹ được sống hạnh phúc và yên ổn. Vậy mẹ và chú Khánh hãy lấy nhau đi. Con sẽ rất vui khi xảy ra điều ấy.”
Mây từng tảng lớn đang bay trên bầu trời đỏ thẩm. Mẹ ôm nó vào lòng, vỗ vỗ vào đầu nó, khẽ khàng nói,”Cậu con trai thi sĩ của mẹ. Con biết con đang nói gì không đấy, nhóc?”
“Dạ biết. Con đang nói về mây đó mẹ.”
“Nói về gì cơ?”
“Về mây. Mây trắng trên trời kìa.”
Mẹ nó xê người ra xa một chút, nhìn nó chăm chăm. Nó đưa tay ra, khóat khoát mấy cái.
“Mây cứ lang thang vô định mải. Nhưng mây đâu có tự bay đi hở mẹ? Gió thổi mây bay đi hở mẹ? Sao mẹ lại đặt tên cho con là Mây? Mây cứ bay đi, bay đi không hề trở lại. Mẹ đã sống một đời vì con, khổ sở suốt đời vì con. Bây giờ Ngoại đã mất rồi, chỉ còn hai mẹ con mình. Ồ, con không muốn mẹ cứ phải phiêu dạt mải vì con. Mẹ đang có chú Khánh. Con đang nói về cuộc đời của con người đó mẹ. Cuộc đời của con người cần phải có tình yêu phải không mẹ? Con biết mẹ và chú Khánh đang yêu nhau. Nhưng mẹ và chú Khánh còn ngại ở con chớ gì? Con không sao đâu mẹ. Ngược lại con còn vui nữa kìa. Mẹ vui bao nhiêu thì con vui bấy nhiêu mà mẹ.”
Mẹ nắm tay nó đi xuống dốc, về phía căn chuồng số ba, ở bên trái trang trại Mây Viễn Xứ, nơi anh Sáu đang lui cui sửa các máng ăn và chú Khánh đang lấy tay chỉ trỏ gì đó về phía cổng phụ của chuồng bò.
Màu đỏ của hoàng hôn đang nhạt dần, chuyển từ từ sang màu tối xám, nhưng mây không còn bay thành từng tảng nữa mà đang dồn cuộn lại ở phía chân trời tây. Ừ nhỉ, ngàn năm mây trắng vẫn còn bay…vẫn còn bay…

PHÙ DU

TÂM ẢNH

phudu

đường viễn xứ còn dài cơn đại mộng
ngõ quê nhà em ngả bóng chiều xưa
trên bến vắng con thuyền im đợi sóng
ngồi ngắm mây tôi viết nhạc lên mùa

ngày nối tháng theo năm đi chẳng đợi
giờ phút trôi tôi níu nắm tim mình
trong lòng biển một con sò sám hối
ôm khối tình cát đá hỏi vô biên

đường mây trắng vẫn dài ra bến lạ
góc rừng sâu chim chóc nấp nghe mưa
về phương ấy em nuôi tình chớm rả
tận phương đây tôi nấp bến nuôi bờ

biển bát ngát ngửa mình ôm gió hạ
tàu dừa xanh lất phất quạt nắng chiều
trong ánh mắt mông mênh tình tri ngộ
cuộc tình xa cùng giấc mộng rong rêu

trận gió trưa theo tôi qua phố nhỏ
đèn theo em thắp rực cõi phù hoa
trưa bên này đang là đêm bên đó
rất gần tôi bông cúc trắng ngàn xa

em là bóng chim trời bay lãng đãng
tôi cội già trên vách đứng trơ vơ
trong giây phút tôi hoá thân thành gió
đuổi theo chim, gốc rễ bật xa bờ

đi mới được nửa đường tôi chùn bước
lệ xuống tim và óc túa mồ hôi
em huyền thoại mây ngàn bay lướt thướt
cõi tình xưa tô điểm áo xiêm đời

con đường cũ bây giờ đi trở lại
sống bên nhau những giờ khắc ân cần
đường mấy rộng cánh chim bay vừa mỏi
bầu trời cao và trùng điệp dư âm

vui tương ngộ mà môi cười tư lự
xiết tay nhau giữa dự cảm hoàng hôn
bóng mây lướt trên trùng dương dậy sóng
hai bờ xa trong sương khói dập dồn

đêm phố thị những sắc màu xiêu đổ
góc rừng im tiếng suối chảy thanh bình
giữa trần gian em nghìn trùng đâu đó
một chút tôi trong tâm ảnh mông mênh

ly rượu cạn, bàn tay giơ lóng cóng
vần thơ xuân, giọng hát đợi cung đàn
người muôn thuở về đây rơi tiếng động
thanh âm trầm rung suốt cõi nhân gian

tôi chập choạng về bên này bến đỗ
tóc râu khô hong trận gió bao mùa
em ẩn hiện chập chờn cơn mộng ảo
đường chim bay bay mải giấc tình xưa

đỉnh hồi ức phủ ngàn sương lỗ đỗ
rừng thơi gian con sáo nhỏ quay về
tàng cổ thụ đã bao lần thay tổ
một lần đau là vời vợi môi tê

xưa áo trắng những chiều tà quấn quít
buổi tan trường môi mắt gởi niềm tin
anh lạc em giữa vòng đời mỏi mệt
cả trăm năm chưa dứt cuộc đi tìm

mây chồng chất một lần mưa trút hạt
hoa say hương bao thuở bướm say cùng
trong ánh mắt là cuộc đời phiêu dạt
trong vòng tay là tình sử mênh mông

đèo nối dốc đường quanh co dặm lữ
tiếng chim kêu thê thiết đỉnh chiêm bao
tôi tẩn mẩn ngồi soạn chồng thư cũ
vó ngựa lăn lông lốc, giọt tình trào

mùa hoa phượng anh đi tìm hoa cúc
bóng nhện sa đầu cửa nắng sa chiều
cuộc tình đầy dù hình xa bóng khuất
ấm yêu thương từng giấc ngủ cô liêu

tôi đi lại trên lối mòn ngõ chật
sẩy bước chân giữa khói nhạt sương tàn
tôi ca hát khúc tình ca bát ngát
giòng nhạc say luân vũ khắp trần gian

xuân còn đợi bên này đông mới chớm
hạ vừa nồng khi bên ấy sang thu
mùa trần thế em đi hoài có gặp
nửa mảnh hồn lưu lạc giữa sa mù?

trời cao rộng chim bay tìm chốn đậu
mây cũng bay mà chẳng kiếm tìm chi
em ảo ảnh một đời tan rất nhẹ
giữa cơn mơ tôi mở một lối về.

PHÙ DU

NỖI LÒNG NGƯỜI CHA

vinhhien

Ông Cả lần mò mấy ngón tay xương xẩu lên túi áo trái kiểm tra một lần nữa cho chắc chắn. Qua lớp áo vải mỏng và xấp giấy tờ tùy thân, ông có thể sờ thấy được hình tròn của đồng bạc 5 ngàn. Ừ, bao giờ đồng 5 ngàn cũng to hơn đồng 2 ngàn. Trước kia ông cứ bị đưa nhầm đồng này qua đồng kia. Kinh nghiệm lầm lẫn giúp ông tránh được sự lầm lẫn thứ tư. Ba lần đưa nhầm là quá đủ đối với ông. Ừ, 5 ngàn này ông sẽ mua được một cái bánh bao 3 ngàn và bịch nước mía 1 ngàn. Còn lại 1 ngàn ông sẽ ăn sáng bằng gói xôi bắp bình dân của bà bán xôi trên đầu dốc.
Ông dừng lại trước tiệm phở cạnh nhà. Mùi nước thịt thơm phức xộc vào mũi ông. Chà! Lẽ ra ông có thể vào đó gọi một tô phở cứu đói 3 ngàn to chần dần những bánh phở và giá, thêm vài miếng thịt bò bạng nhạng tí hon và mấy miếng tóp mỡ. Ông ngó vào bên trong, nhìn đồng hồ treo tường của tiệm phở. 6 giờ 15. Con gái ông sẽ lên chuyến xe buýt đưa đón công nhân lúc 6 giờ 30. Còn kịp chán. Ông lửng thửng đi bộ lên dốc.
Con đường dốc này mỗi ngày ông đều đi suốt mấy chục năm qua. Nó đón bước chân ông Cả một cách thờ ơ như bước chân của bao nhiêu người khác, nhưng nó không biết mỗi lần ông đi lên nó, trong đầu óc ông đều loáng thoáng hồi ức của bao nhiêu sướng khổ nhục vinh của cuộc đời mà ông đã kinh qua và gạn lắng trong ông.
Bà bán bánh bao bỏ bánh vào túi giấy cho ông với câu hỏi, “Sao hôm nay bác ăn sáng sớm thế?”Ông đang chờ cô bán nước mía bên cạnh trút nước mía và đá vào bịch nilông cho ông nên ông không nghe ra câu hỏi. Đã có bao nhiêu người hỏi ông chỉ để mà hỏi cho có chuyện.
Quảng trường trung tâm thành phố đông đúc các công nhân đang hối hả đến chỗ trạm xe buýt. Ông Cả nắm chặt túi đựng bánh bao ở tay trái, bịch nước mía ở tay phải, vội vả rảo bước đi lên trạm. Xe vừa tới nơi, các công nhân nam lẫn nữ đang lục tục leo lên bục lên xuống. Đông quá, toàn những cái mũ xanh đậm lố nhố trên những bộ đồ xanh dương, khó mà nhận ra con gái ông ở đâu trong đám thanh niên trẻ tuổi này. Trong giây lát xe đã đầy kín người nhưng vẫn còn đông người đứng ở trạm. Chắc họ đợi chuyến sau. Mười phút có một chuyến, ông Cả biết thế. Ông nhìn về phía những người chưa lên xe. Không có con gái ông. Nếu có thì chắc cô đã nhìn thấy ông rồi. Con gái ông lúc nào cũng đúng gìờ đi làm, ông nghĩ, ở nhà nó là đứa siêng năng và nhanh nhẹn nhất.
Ông đi vòng quanh xe buýt vừa bước rảo vừa ngó lên các ô cửa sổ. Hai tay đưa lên cao túi bánh bao và bịch nước mía, ông cất giọng khàn khàn, “Huê ơi Huê!” Ông đi quanh hai vòng xe mới trông thấy cái đầu cô con gái ông trên một ô cửa sổ. “Huê ơi Huê!” ông gọi lớn hơn. Huê đang mải chăm chú coi cái gì đó trong xắc tay. Cô giật mình, xớn xác ngó xuống, nhận ra cha mình đang đứng ngay phía dưới đường, hai tay ông đưa cao lên gói giấy và bịch nước mía. “Ba!” cô kêu lên vui mừng lẫn ngạc nhiên.
“Ba mua bánh bao và nước mía cho con đây!” ông Cả nói giọng run run, “Con khỏe không?” “Dạ, con khỏe ba!” Huê nhoài người ra ô cửa sổ, đón lấy hai món quà sáng bất ngờ. “Ba…con…ba…?” Cô không thể nói gì được vì lệ đã đoanh tròng mắt. Xe buýt rồ máy chạy đi, Huê chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh một ông già ốm yếu, tiều tụy đứng ngẩn người ra giữa đường cái, nhìn vói theo chuyến xe buýt chở con gái mình về phía bắc của thành phố, xa tít tắp tận chân đèo phía bên kia.
Đó là lần đầu tiên Huê gặp lại cha cô sau sáu tháng cô bỏ nhà ra đi theo tiếng gọi của tình yêu. Đó cũng là lần đầu tiên ông Cả gặp lại con gái mình sau bao nhiêu lần ông đã đắn đo cân nhắc. Bà Cả là người nghiêm khắc trong lễ giáo gia đình, ông biết thế, nhưng ông biết bà cũng rất thương con gái dù cô đã tự ý bỏ nhà ra đi. Ông có thể làm gì được? Nỗi nhớ thương và lo âu cho số phận của người con gái út khiến ông đã cất công đi tìm hiểu, và ông biết Huê đang làm công nhân của nhà máy sợi, sáng đi chiều về trên một chuyến xe đưa đón công nhân tại quãng trường này. Bính, con trai út của ông, cho ông biết giờ giấc đi làm của Huê và ông Cả quyết định phải gặp cho dược con gái, dù chẳng nói gì với cô ngoài lời hỏi thăm của một người cha sau năm, sáu tháng không được gặp con gái mình.
Việc Huê bỏ nhà ra đi, sống tự lập, sống với người mình yêu là một cú sốc với đại gia đình ông Cả. Cuộc sống đang trôi đi với biết bao nhiêu là đổi thay xoay vần nhưng cú sốc vẫn là cú sốc còn lưu lại dư âm không mấy dễ chịu. Nhưng mọi điều rồi cũng qua đi, như ông Cả thường nói với các con trai ông, chỉ có tình thương yêu là còn ở lại với con người ta. Chuyện của Huê, ông Cả nói, là nhân duyên đó, mấy con à. Trong Duy Thức học gọi là tăng thượng duyên mà…nghịch. Ừ, nghịch tăng thượng duyên. Các con trai ông không hiểu ông đang nói gì. Ông Cả là một Phật tử thuần thành như vợ ông nên những lời nói khó hiểu của ông như nói vào chỗ trống không chẳng có lấy âm vang.
Ông Cả mất vì chứng cao huyết áp trong khi ông ngồi đun nước sôi pha trà buổi sáng. Trước khi tổ chức lễ tang, bà Cả sai Bính tìm đến gặp vợ chồng Huê bảo về nhà chịu tang ông Cả. Cái chết của ông Cả đã đưa Huê trở về với gia đình mà như bà Cả nói thầm với ông trước bàn thờ:”Ừ, ông thấy đấy, từ cái nghịch chuyển thành cái thuận rồi đó ông. Thuận tăng thượng duyên…”

VĨNH HIỀN

BUỔI PHAI SƯƠNG

phudu

màu cỏ úa đôi lần ghen cỏ biếc
buổi phai sương hồn đã dội sương về
ta thức ngủ một đời còn thấy tiếc
mỗi tàn đêm ngồi tắm giữa trăng khuya

sầu chưa đủ mà vui còn gượng gạo
cũng một đời ngang dọc gió mây suông
ta đã cạn hết hương nồng phù ảo
ôi những cơn nắng rớt giọt vô thường

tình cô lữ say cơn dài vạn lý
tự tình ca mấy độ hát cho mình
trên vó ngựa bụi hồng theo thủ thỉ
đôi mắt trầm giấc mộng cũng vừa quên

mưa chẳng vội trên ngàn hoa nội cỏ
mộng giang hồ thiêm thiếp đợi đôi chân
kìa đây đó trên con đường sơ ngộ
bóng ta rơi, rơi chậm xuống căn phần

xin thu lại chiêm bao mùa cố quận
tiếng đàn rung âm lạnh quyện âm nồng
ngày về lại ôm nòi tình phiêu lãng
bờ mắt cay khóc tạ với hư không

từ lá biếc đến đời khô lá mục
vẫn nương nhờ trận gió thổi mơ màng
ta níu giữ gì đâu?
ồ chỉ một
nụ cười say trong lễ hội trần gian.

PHÙ DU (1991)