Chiều sài gòn tìm quán cà phê cũ

Thèm ly cà phê bụi
Không nhớ quán ở đâu
Cây lộc vừng làm dấu
Bảng hiệu chớm phai màu

Chiều phố xá sài gòn
Có nỗi buồn bất chợt
Có những lời hứa suông
Trăm năm không ràng buộc

Ta lạc một con đường
Tình đã chia trăm ngỏ
Ngã tư đèn còn xanh
Lòng bỗng nhiên bật đỏ

Cách nhau mấy cây cầu
Mà sao lòng xa ngái ?
Chim vỗ cánh thiên di
Ngủ bên đồi tự tại

Chiều sài gòn lơ láo
Tìm quán cà phê quen
Một chỗ ngồi đã lạnh
Gọi tên anh và em

Nguyễn thị Bạch Vân

Advertisement

Lên Chân Không nhớ người

 

 

Có khi ngồi chỉ mình tôi
Bật lên một tiếng khóc cười vô ưu
Có khi nằm giữa chân như
Lòng trăm thứ vỡ ngôn từ yêu ma
Vai người đã lạnh sương sa
Lời kinh sám hối ru tà dương sau
Áo nâu chớm đã phai màu
Hồn xưa còn dại thương đau hỡi người?
Mây thiên di trốn cuộc chơi
Phù vân mộng cũ tinh khôi niết bàn
Một chiều mưa bão qua ngang
Gió lay vạt áo nâu sang bến người
Mặc trầm một nén hương tôi
Chấp tay khấn nguyện dâng lời ăn năn
Cuộc yêu tôi sớm nhọc nhằn
Áo hoa người khoác mùa trăng hẹn hò.

Nguyễn thị Bạch Vân

Khóc với nắng tháng giêng

Nắng có dỗi hờn mưa nào biết
Mây có buồn gió cứ lang thang
Ta đem tình lên thơ làm xiếc
Khóc cười theo những cuộc truy hoan

Con chim sẻ hót lời nông nổi
Từng đường bay vội vã ngang trời
Ta làm thơ như thét vào đêm tối
Bướm hoa nào đã trót lả lơi

Ta gom hết vào lòng trăm thứ tội
Chúa phạt ta tội đã yêu người
Chỉ yêu mà không quyền được nói
Đá sỏi còn biết khóc thương ơi

Nắng tháng giêng mà trời se lạnh
Cũng giống ta nửa khóc nửa cười
Còn đâu đó một niềm kiêu hãnh
Bật lên thành tiếng nói yêu người

Nguyễn thị Bạch Vân