Lá đã vàng phai trên phố mai
Ngày thơm giấc ngủ của đêm dài
Tay ta năm ngón sầu… năm ngón
Buồn lướt theo dòng tóc mơ bay
Củng tỉ như ngày xưa… quá xưa
Đời riêng một cõi những đêm mưa
Nằm nghe sóng vỗ trong hồn lạnh
Nhớ nhung đầy ắp đến dư thừa!
Thuở ấy lòng ta như sớm mai
Yêu em hồn gửi cánh chim bay
Ngẩn ngơ từng buổi về tan học
Mắt còn xanh ngát dấu thơ ngây
Tình mấy lần yêu mấy… dỗi hờn
Yêu nhau qua hết một mùa xuân
Áo trắng em buồn hơn kỷ niệm
Nên tình tan tác những đau thương!
Rồi một chiều vàng hơn sắc thu
Ta về phố núi… phố sương mù
Trả lại đời em… thời áo trắng
Giữ lại đời ta… kiếp lãng du
Cũng tỉ như ngày xưa chẳng quen
Trắng vai áo giáo cũ ngoan hiền
Giờ em hun hút như đồi núi
Còn ta năm tháng vẫn lênh đênh
Ta vẫn lênh đênh giữa cuộc đời
Tháng năm buồn tẻ kiếp đơn côi
Bao nhiêu kỷ niệm giờ tơi tả
Như lá mùa thu… lá ngậm ngùi…
Nguyễn Hải Thảo