NỐI ĐUỐC ĐỢI TÀN ĐÊM

Bên ánh nến võ vàng đêm hiện thực
Sao lòng em huyễn hoặc một vầng trăng
Sao không cháy bừng lên như ngọn đuốc
Để ngày mai còn lại chút tro tàn

Bao kẻ đứng quay lưng về phía biển
Lũ kình ngư ngạo nghễ nuốt trùng khơi
Hảo bằng hữu ngông nghênh làm giặc lạ
Dối lòng chi ru khúc hát lừa đời

Tan hoang rừng sum sê cây thương nhớ
Cạn kiệt nguồn trơ sỏi đá tương tư
Người phóng độc vào xanh tươi hoa cỏ
Mảng tư duy độc tố cũng ao tù

Những vấn nạn đeo còng lưng khổ nạn
Những kiếp ruồi mê mải chỗ tanh hôi
Những mắt ếch giương ánh nhìn vô cảm
Hí hửng say trong vuốt bọn săn mồi

Vuốt mắt biển tiếng gầm căng vỡ ngực
Ai đạp luồng sóng dữ tạnh ngàn khơi
Ai trở giáo dẫn đường cho tội ác
Ai đang chôn mong đợi xuống chân trời

Đong từng giọt nỗi buồn đầy khoảng trống
Đêm không tàn nối đuốc sẽ tàn đêm
Lòng trơ đáy nhưng tình người chưa cạn
Vén mù sương đắm đuối mảng yên bình!

Lưu Xông Pha

GIỌT ĐẦM LẦY

Đưa chân ngày dắt nhau đi
Buông tay đêm dẫn tôi về với tôi
Giấc mơ treo lửng giữa trời
Thả thơ câu lấy những lời riêng chung

Oán hờn ủ với bao dung
Chạm nhau ở chỗ mịt mùng cát bay
Cầm yêu thương đốt đường dài
Bâng khuâng sợi nhớ đi vay tóc người

Trời cho vỏn vẹn trò chơi
Xây bao xác chữ làm nơi giam mình
Phù thế bóng phù hoa hình
Thiên đường sỏi đá nối liền trăm năm

Vọng âm nhịp lẻ thì thầm
Mím môi hôn một vết bầm bâng khuâng
Tóc sầu chảy ngập thời gian
Hình như mây vẫn lang thang không về

Hoàng hôn làm cuộc từ ly
Thanh xuân giã biệt bờ mi lăn dài
Co ro gối giấc đầm lầy
Ẩm ương cá lưới đợi ngày phóng sinh!

Lưu Xông Pha 

Mơ Tàn Chữ Loạn

Chim gãy cánh trên đường bay khổ nạn
Tiếng kêu thương lặng lẽ níu chân trời
Còn hiu hắt từ vực buồn năm tháng
Những cuộc đời như đá sỏi rơi rơi

Mẻ lưới chiều vãi mênh mông giăng bủa
Cả bầy đàn vẫn hái lượm cơn mê
Mặc bóng tối trùng trùng cương tỏa
Sóng vô minh biển chết vô tình

Ta ẩn nấp vào cô đơn nho nhỏ
Lạnh trọn đời thất thủ trước hư vô
Đi cũng đến ngả lưng buồn cũng đến
Cuộc cờ tàn thí chốt bộ xương khô

Răng nghiến chặt sợ hiền lương bay mất
Ôm con đường im lặng gối trăng sao
Mong ngày mai bình minh còn rửa mặt
Đôi tay gầy rưng rức vẫy trời cao

Giữa xao xác tiếng cười đùa man dã
Vỡ trận đời mặc cả với mây bay
Đành gom góp đám tàn ngôn loạn ngữ
Bày trận thơ treo bảng miễn chiến bài!

Lưu Xông Pha

Lời Phỉnh Phờ Như Nấm Mọc Sau Mưa

Vô tư gắp ơn đời từng miếng nhỏ
Rượu trăm năm chuốc mãi hóa ươn hèn
Lý khô cạn chân quàng xiên nghiêng ngả
Vén lối mòn phóng bút chẳng xuyên đêm

Ta quờ quạng trong quỉ hầm ma huyệt
Túi vô lương giam kín mộng chân trời
Thác tham vọng mịt mù làn tử khí
Bức tử chiều tự sát giữa chơi vơi

Thử úp mặt lên con đường vời vợi
Nghe thời gian đau xót giẫm lên hồn
Cánh buồm đen giương nanh cào xé đất
Tiếng nước gào chìm dưới sóng vô tâm

Bầy nhện chữ lưới tình giăng kín mạng
Lời phỉnh phờ như nấm mọc sau mưa
Đám bụi lớn bay cuồng trong gió loạn
Đợi bình minh hư ảo đến bao giờ

Trong cõi tình bước ra từ vô thủy
Với cuộc đời ngâm vọng bước vô chung
Nhưng vẫn tiếc trăm năm toàn bạc lẻ
Không đủ mua một góc nhỏ yên bình!

Lưu Xông Pha

ĐỐI BÓNG

Chiếc bóng sáng đổ dài trưa nén chặt
Bắn chiều vàng rụng xuống chỗ mênh mông
Bóng của người có chạm bóng ta không
Mà nỗi nhớ khoét chân mây mòn mỏi

Đưa tay ném cô đơn vào bóng tối
Triệu vì sao như lũ kiến say mồi
Có lẽ người chưa từ bỏ cuộc chơi
Kẽo kẹt gánh tình ai ngoài xứ lạ

Bỏ mặc ta gặm miếng đời nho nhỏ
Giả yên bình ôm dĩ vãng lao xao
Vác trên lưng thảm họa mất niềm đau
Lấm lét chữ rúc đầu vào khe giấy

Thả giấc mộng dội tường cao run rẩy
Hé chân thành bội bạc chảy vào tâm
Mỗi bước đi điểm đến tưởng càng gần
Sao vời vợi buồn hoang vu vuốt mặt

Ta âm thầm vạch bóng mình xuống đất
Bóng và ta làm hai kẻ song song
Khi em về vòng tay giữa mênh mông
Sẽ ôm được giọt sương tình hiu quạnh!

Lưu Xông Pha

THƯ HOÀNG HÔN

Thoáng một sợi mùa vương mắt lá
Lóe trong hồn đằm thắm nụ yêu xưa
Em vời vợi phía chân mây nghiêng ngửa
Có về xem thương nhớ nhuộm xanh lòng

Ta chạy trốn ta lúc bình minh nhóm lửa
Hoàng hôn về lại thắp lửa trong tim
Đâu đã tan trận bão cuồng nghiệt ngã
Sao chợt thèm hôn khe khẽ nét phai tàn

Sẽ lấp kín lối hẹn hò dưới cỏ
Đợi một người khai quật ánh trăng non
Và quét dọn màn sương mờ hư ảo
Dắt con đường đi đến tận hồn nhau

Ta bỏ ta cho thời gian gặm nhấm
Em bỏ lại em chiếc bóng trắng hiên nhà
Bên cánh cửa vô tình không ngừng chuyển động
Gió đưa tình ngơ ngẩn vào ra

Ta chạy trốn ta tìm người biệt xứ
Thất thểu về buồn phơ phất râu xanh
Ôm khuôn mặt lấm lem mùa thương cũ
Lời yêu xưa cất cánh giữa tro tàn!

Lưu Xông Pha

BÀI THÁNG TƯ

Hòn đá ném vỡ đầu thơ
Cây gậy đập nát giấc mơ son vàng
Bão giông tốc nóc địa đàng
Nhưng thơ với mộng cứ quàng vai nhau

Vén xưa tìm buổi ban đầu
Thương ai ủ ấm quạt sầu cho ai
Lếch thếch cõng con đường dài
Chưa qua đèo vội buông tay rơi đèo

Câu thơ ngủ dưới bóng chiều
Từng chữ mắc cạn liêu xiêu ngóng buồn
Chảy đi từ phía cội nguồn
Dòng đang ngầu đục dòng còn xanh trong

Quên tươi từ lúc xa hồng
Bốn mùa chìm dưới mênh mông đại ngàn
Cầm đời đo dọc đo ngang
Yên vui cực tiểu lầm than thượng thừa

Bài thơ cự tuyệt bài thơ
Giấc mơ bịt mắt giấc mơ mù lòa
Nụ cười rụng dưới phù hoa
Tiếng kêu chạm bóng chiều tà rưng rưng!

Lưu Xông Pha

Giải Cứu Nàng

Quàng câu thơ lên vì sao cô độc
Hớp cô đơn lồng lộng giữa đêm trường
Tráng sĩ hề! Vung gươm rời ký ức
Bọn giả hình đã cướp mất giọt sương

(Xưa sợi tình cột ta vào cõi thực
Gã lang thang trên mộng bán mây trời
Nung chí mọn sục sôi lời nguyện ước
Giết nỗi buồn cho mãi mãi em vui)

Xé cơn bão truyền đi dòng huyết hịch
Giục cỏ cây hoa bướm nhịp quân hành
Tài dẫu hèn thề giong cờ chân thật
Kẻo ngày sau hổ thẹn với tình nhân

Chúng ru em giữa vòng vây hạnh phúc
Diễu em dài quanh mấy nẻo tự do
Tắm gội em dưới kênh đào tri thức
Tạc tượng em lên đỉnh núi đợi chờ

Lũ giặc chữ mặt lành tâm rách nát
Phỉnh phờ em từng lễ hội quên đời
Ta ủ trái tim nồng hương đất nước
Cứu nàng thơ hấp hối giữa chơi vơi!

Lưu Xông Pha

Lao Xao Vẫy Gọi

TA NÉM HẾT ĐỜI THƠ VÀO NGỌN LỬA

luuxongpha

Ta có lẽ thôi không làm thơ nữa
Chữ vô tâm ngăn cảm xúc vô hồn
Tình lạnh giá cần một vòng tay nhỏ
Mắt buồn đêm thắc thỏm một nụ hôn

Trời rét buốt thơ có làm ngọn lửa
Thăm thẳm đường đi hiu hắt lối về
Qua khe chữ gió ngông cuồng vật vã
Nghĩa lập lòe không giải được u mê

Vần điệu tả tơi trước làn sóng dữ
Nước lớn xô nước ròng đẩy dật dờ
Mớ đồng cảm chìm mất tăm trong lũ
Trận bão nào cũng quét sạch hoài mơ

Khi em khóc thơ làm sao dỗ được
Những nếp nhăn ngang dọc xé u tình
Cơn loạn sắc xô em về phía trước
Nhặt vui buồn hối hả bước qua thơ

Thả mong đợi lênh đênh vào quá khứ
Hồi âm chiều lặng lẽ vọng thu không
Ta ném hết đời thơ vào ngọn lửa
Lời ngọt ngào đâu níu được tay buông!

LƯU XÔNG PHA