Ngày cô đơn tấu đàn gầy Đêm cô độc chiếc bóng dài khẳng khiu Bất ngờ ngã sấp vào rêu Mùa xuân rớt hột hắt hiu đá mòn Đường làng mất dấu chân son Nhà quê cò vạc héo hon từng giờ Bồng bồng bế bế ngây thơ Muối dưa bỏ chợ vu vơ lở bồi Chiều mù bóng lại đưa nôi Lửa rơm nướng tiếng à ơi chín dòn Một ngày bỗng thấy tôi còn Lá hoàng hôn rụng chưa mòn mắt xanh!
Tung tăng người hái ngây thơ
Ta bâng khuâng chạm giấc mơ cuối trời
Kìa em tàn hết cuộc chơi
Hồn ai hiu hắt nụ cười bỏ quên
Mưa vùi nắng lấp tuổi tên
Chìm và nổi khoét sâu thêm huyệt buồn
Qua đò lỡ bước đi luôn
Mặc cho dòng nước tha phương ngược về
Dao sầu chẻ dọc cơn mê
Hình hình bóng bóng bên lề vẫy tay
Mùa xuân bay khỏi vũng lầy
Hồn khô bỗng chốc rót đầy hương xưa!
Phù du nhé chỉ một lần lỗi hẹn
Một lần xa xa lắc tận muôn trùng
Mắt u ẩn đong đưa chiều khánh tận
Tiếc điều gì tiếng nấc nghẹn hư không?
Ta chợt thấy trong bóng mờ hoang tưởng
Vẫn lóe lên những tia sáng dị thường
Điều kỳ diệu nhập vào hồn choáng váng
Chợt bàng hoàng rúng động thiên lương
Phù du nhé buồn vui run cánh mỏng
Biết làm sao vẽ được trọn đường bay
Mòn mỏi chốn hoang sơ vò hoang mộng
Vãi cô đơn lấm tấm chân ngày
Đổ bóng lên vạt nắng chiều se sắt
Từng chuyến xe dĩ vãng nghiến qua hồn
Thời cơ vội còn ta luôn trễ muộn
Vô chung đường sương khói trổ nụ hôn
Phù du nhé tuyệt vời trên cánh chữ
Mang yêu thương bay lượn khắp sông hồ
Ta bé mọn loay hoay thuyền giấy cũ
Chở phai tàn đi vá những cơn mơ!