Một ngày bỗng thấy tôi còn

Ngày cô đơn tấu đàn gầy
Đêm cô độc chiếc bóng dài khẳng khiu
Bất ngờ ngã sấp vào rêu
Mùa xuân rớt hột hắt hiu đá mòn
Đường làng mất dấu chân son
Nhà quê cò vạc héo hon từng giờ
Bồng bồng bế bế ngây thơ 
Muối dưa bỏ chợ vu vơ lở bồi
Chiều mù bóng lại đưa nôi
Lửa rơm nướng tiếng à ơi chín dòn
Một ngày bỗng thấy tôi còn
Lá hoàng hôn rụng chưa mòn mắt xanh! 

LƯU XÔNG PHA

… mãi chẳng quay về…

Cầm Cô Đơn

Cầm cô đơn khuấy vũng lầy
Ẵm câu thơ thử chôn gầy guộc em
Ngày lấp ngày đêm vùi đêm
Cạn tình tang lại đầy thêm tang tình

Cầm cô đơn xúc bóng mình
Đổ lên ký ức loáng hình ảnh xưa
Dằng dặc dằng dặc dây dưa
Gỡ tờ lịch cuối vẫn chưa thấy gì

Cầm cô đơn niệm thầm thì
Tâm hướng tỉnh hồn lầm lì hướng mê
Chạm chiều buồn giẫy tê tê
Mồ thơ cắm một miếng bia không đề….

Từ Khi Hạ Đỏ

Vô định hướng nỗi buồn như biển loạn
Ném ta vào tận đáy vực hoang mê
Cơn cuồng nộ xé vòm xanh tơi tả
Hồn chữ khô ngập ác mộng tư bề

Nhồi số phận thất thanh vào vỏ ốc
Mặc người tranh chiếc bánh vẽ hư không
Những gương mặt bần thần như trúng độc
Gài trần gian làm bẫy rập lông chông

Sầu lăn mãi chữ yêu nhòe nét mực
Nắng qua đời bóng tối ngập vòng tay
Tom góp niềm vui cược ngày giáp hạt
Dư chấn dồi gộp đá lên vai

Ta cái kiến buồn hiu đeo cành cụt
Người con sâu đục ruỗng những miền tươi
Thơ un khói nằm mơ trên gác bếp
Đường chân trời không một bóng chim chơi

Hồn tử sĩ đong đưa ngoài chiến địa
Xua căm hờn đi khất thực cô đơn
Hòn đất lén đem sơn hà cầm cố
Giày há mồm nhìn sông nước trôi hoang

Mồ viễn xứ lắt lay cờ viễn xứ
Ôm cõi người nhen đốm lửa gây mơ
Đâu tri kỷ rót đôi lời tri bỉ
Mùa trở vàng rơi mấy giọt ưu tư

Ảo ảnh cứ thập thò che mất hướng
Ném câu thơ lỡ vận chợt sầu tê
Mùa hạ có người thả mình xuống biển
Vớt niềm vui mãi chẳng quay về…

Lưu Xông Pha

KHÚC VÔ MINH

Thắp Hồng

Thắp hồng lên sáng mùa xưa
Hỏi thăm hoa phượng vẫn chưa có chồng
Gió đưa áo trắng bềnh bồng
Tờ thư xanh rớt giữa dòng quạnh hiu

Thắp hồng soi mặt dấu yêu
Nghe văng vẳng xứ lời rêu vỗ về
Buồn lay tận phía bên kia
Buồn phai mất dấu chân quê lên thềm

Thắp hồng tìm kiếm thân quen
Bấy nhiêu kỷ niệm bỏ quên giữa đời
Hồng đi vàng tận chơi vơi
Sầu ai rụng mấy nụ thời gian xanh…

Mồ Côi

Mồ côi một giọt giữa đời
Còn đâu bóng mát để vòi vĩnh mơ
Cạn dòng sữa, héo câu thơ
Cha đi chắn sóng che mưa không về

Mồ côi rụng xuống bên lề
Nay con vững chãi dựa kề bão giông
Giấc mơ đổ bóng vào lòng
Sớm khuya ủ ấm quạt nồng mẹ cha

Mồ côi một hạt lệ sa
Hắt hiu chạm phía chiều tà mặn môi
Vàng hoa trải thảm lên trời
Một mai dẫn lối ru người về thương…

Khúc Hát Vô Minh

Trên dòng sông bơ phờ qua năm tháng
Những cánh bèo mang khát vọng lênh đênh
Những giọt nước giang hồ ra tận biển
Để trời xanh mây trắng ngẩn ngơ tìm

Trót khờ dại nghe lời buồn của núi
Thử treo mình trên lồng lộng hoang vu
Vi vu mãi như chưa hề tồn tại
Những vô minh ẩn dưới sương mù

Chào cuộc sống phập phồng vương vãi
Kẻ không đầu người không cuối liêu xiêu
Cứ tăng tốc không bao giờ dừng lại
Vội vã buôn vội vã bán giáo điều

Hình như có một nẻo đường hư ảo
Vẫn ngoằn ngoèo lượn giữa cõi vô tâm
Người tự nhấc mình đi trên độc đạo
Lúc khai minh khi khải thị tâm thần

Trót khờ dại nghe dòng xanh kể lể
Ngắn từ đâu dằng dặc mãi vì đâu
Lửa uốn éo quyến dụ người rực rỡ
Níu đam mê quên tự xóa nhu cầu

Không ít lần nâng đám đông lên mắt
Đã nhiều lần ném trả lại đám đông
Mớ hỏa mù từ sau chen ra trước
Vén lơ mơ ánh sáng dội vào lòng

Ta đợi người ở đầu bài kinh nguyện
Người đợi ta cuối phố vô tình
Vẫn tồn tại bao lần đi lượt đến
Sao lạc lòng nghe khúc hát vô minh?

Lưu Xông Pha

Cầm Chiều

Còn Chút Nắng Chưa Phai

Bàn Tay Đen

Tháng tư lau trắng dựng cờ
Gió ơi đừng phất mịt mờ buồn xưa
Nắng vàng kéo sợi mưa thưa
Tay che mặt mốc, tay đưa em về

Tháng tư giọt nước thèm đi
Đất không bằng mặt đá ghì eo xanh
Mộng va thực quá tam bành
Ai còn phơ phất dỗ dành đời trôi

Tháng tư lau cháy ngút trời
Phù dung che lấp mặt người phù du
Thôi về xé nửa lời ru
Bàn tay đen, đố cầm tù được thơ…

Còn Chút Nắng Chưa Phai

Còn chút nắng trên nóc đời mê muội
Hồn phân lô chờ cơ hội bán nền
Tim ra vẻ điệu đàng chờ sám hối
Từng nhịp trầm tô đậm lại miền quên

Ngẩn ngơ vén khoảng trời vô tích sự
Một thời trai dăm giấc mộng ươn hèn
Thân tắc kè hết vàng đến đỏ
Chợt bàng hoàng mai mốt toàn đen

Gom cờ xí cắm lên miền hoang tưởng
Tiếng binh reo một trận ảo thiên đường
Té sấp mặt hóa bù nhìn giữ ruộng
Đất bạc màu xơ xác tròn vuông

Những cô gái nõn nà mươi năm trước
Mươi năm nay càng nặng trĩu tay bồng
Chàng trai trẻ thập thò cửa lớp
Ngày đẹp trời bạc tóc thành đàn…ông

Mà chí lớn chưa về tay đâu đó
Mà sông hồ vẫn chìm nổi lao xao
Ta chạy trốn khỏi bọn người đắc chí
Đang tưng bừng rao bán chiêm bao!

Lưu Xông Pha

Mùa Xuân Bay Khỏi Vũng Lầy

Tung tăng người hái ngây thơ
Ta bâng khuâng chạm giấc mơ cuối trời
Kìa em tàn hết cuộc chơi
Hồn ai hiu hắt nụ cười bỏ quên
Mưa vùi nắng lấp tuổi tên
Chìm và nổi khoét sâu thêm huyệt buồn
Qua đò lỡ bước đi luôn
Mặc cho dòng nước tha phương ngược về
Dao sầu chẻ dọc cơn mê
Hình hình bóng bóng bên lề vẫy tay
Mùa xuân bay khỏi vũng lầy
Hồn khô bỗng chốc rót đầy hương xưa!

Lưu Xông Pha

Thư Gởi Phù Du

Phù du nhé chỉ một lần lỗi hẹn
Một lần xa xa lắc tận muôn trùng
Mắt u ẩn đong đưa chiều khánh tận
Tiếc điều gì tiếng nấc nghẹn hư không?

Ta chợt thấy trong bóng mờ hoang tưởng
Vẫn lóe lên những tia sáng dị thường
Điều kỳ diệu nhập vào hồn choáng váng
Chợt bàng hoàng rúng động thiên lương

Phù du nhé buồn vui run cánh mỏng
Biết làm sao vẽ được trọn đường bay
Mòn mỏi chốn hoang sơ vò hoang mộng
Vãi cô đơn lấm tấm chân ngày

Đổ bóng lên vạt nắng chiều se sắt
Từng chuyến xe dĩ vãng nghiến qua hồn
Thời cơ vội còn ta luôn trễ muộn
Vô chung đường sương khói trổ nụ hôn

Phù du nhé tuyệt vời trên cánh chữ
Mang yêu thương bay lượn khắp sông hồ
Ta bé mọn loay hoay thuyền giấy cũ
Chở phai tàn đi vá những cơn mơ!

Lưu Xông Pha

THƠ LƯU XÔNG PHA

Vũng Nước Ngày Xưa

Mai về tắm vũng trăng niên thiếu
Uống ngụm nhà quê trong giếng quê
Đồng quê dụi mắt lên cơn ảo
Đầu xóm cuối làng a với ê

Những hồn ma cũ bay tan tác
Gạch đá thừa trơ tráo soán ngôi
Nhà nhà hớn hở nhà văn hóa
Văn hóa bốn chân rậm rạp ruồi

Nhấp nhổm tường cao chôn xác lá
Xe cười ngựa mếu tướng bôi vôi
Sĩ co tốt cụp rêu vây pháo
Voi khóc đảo xa rụt mất vòi

Mai về ai cấm ta về được
Chống bút nhìn quanh nước cháy rồi
Ai nướng ngày xưa trên đám khói
Còn đâu chim sáo thuở chơi vơi

Bóng dựng đầu non hình cuối bể
Cờ lau rũ rượi quét lưng trâu
Hồn ta một mảnh trời leo lẻo
Vũng nước ngày xưa đậm đặc sầu!

Lòng Xa Muôn Dặm

Năm tháng đốt niềm đau trong tâm tưởng
Rắc tàn tro bay về phía xa mờ
Ta nhảy nhót trên bàn chông số mệnh
Dấu đinh buồn chi chít sẹo trong thơ

Vuột nỗi nhớ rơi rụng dần bạn hữu
Ngoảnh mặt nhìn lối cũ lạc trong rêu
Ngày qua ngày bám vòng quay tan tác
Biết tìm đâu giữa thời đại phù nề

Nghiêng ly rượu lạnh vào lòng nhạt thếch
Luận kim tiền cao thấp sớm phân lô
Lầm than xóa chẳng dò ra dấu tích
Không còn ai giữ lửa chỗ mong chờ

Thong thả ngắm bữa tiệc đời sắp cạn
Vinh về đâu? Nhục thui thủi về đâu?
Tay xiết chặt sao lòng xa muôn dặm
Thì xem như ảo ảnh buổi ban đầu

Ôi vũng nước chân quê êm đềm cũ
Đám nhà cao hí hửng vọc mây trời
Hồn thấp xuống đầy lọc lừa tráo trở
Bia mộ đời vội khắc tuổi tên gian!

Lưu Xông Pha

Giọt Lệ Trông Vời

Không Lẽ Nào Không Thế Được Không Đâu

Sóng cuồng nộ nước hờn căm sôi sục
Bát nhang trôi bùn đất ngập ơ thờ
Phận gió đùa nghiêng ngửa chiếc phao thơ
Cắm ngòi bút giữa dòng xưa ngát vọng

Bìm bịp kêu hết thời con nước lớn
Lục bình trôi vướng bóng bông bần rơi
Chèo buông lơi nắng ủ rũ ngáp dài
Lòng tím ngắt nhuộm bến chiều ngáp vắn

Ngày thối rữa ôm xác đêm nhiễm mặn
Chữ cúi đầu lẫn trốn tận chân mây
Hiện đại buồn vác cổ điển trên vai
Bước rất nhẹ sợ đau lòng kỷ niệm

Siêu hiện thực phất cờ lên tận đỉnh
Rác người bay vất vưởng dưới tượng đài
Cõng ta bà du ngoạn khắp trần ai
Kìa lố nhố tranh nhau bầy xác sống

Tân hình thức che nụ cười hoảng loạn
Vén chiêm bao vùi lấp kiếp vong hồn
Bình minh đi xuyên thấu cõi hoàng hôn
Chưa ra khỏi bầu trời mông muội

Giậu đổ bìm leo ước mơ hấp hối
Không lẽ nào không thế được không đâu…

Giọt Lệ Trông Vời

Cơn bão dữ hoành hành nơi hướng bắc
Hoàn lưu buồn vần vũ tận trời nam
Ngọn lửa tợn thiêu lưng chừng khúc ruột
Nơi cuối trời nước mắt đẫm tro than

Giữa vô cảm bơ vơ hồn đa cảm
Cúi gập người nhặt giọt lệ gieo neo
Vì chở nặng sầu thương nên hóa tím
Sóng vô tâm vò mặt nước bèo nhèo

Mớ bòng bong vô tình càng thít chặt
Đôi tay hèn không với tới tầng cao
Vói tận tầng cao níu bầu trời thấp xuống
Gom nắng vàng sưởi ấm niềm đau

Thương thấp cổ đội to đầu lủng lẳng
Bé miệng kêu lục ục chẳng nên lời
Trang đời mỏng gói buồn vui lãng đãng
Từng hạt như cát lẻn kẽ tay rơi

Sầu bủa lưới nhiều năm không lối thoát
Bước vô lương giẫm mặt đất bèo nhèo
Đã phiêu bạt những tấm lòng chân thật
Biết có còn giọt lệ nhìn theo?

Lưu Xông Pha 

Tiễn Thơ

Một ngọn cờ thơ treo rũ
Một vầng mây trắng ngừng bay
Bao nhiêu lòng buồn cho đủ
Mơ màng quê quán ôm thây

Biển đời lao xao tham vọng
Sầu người bặt tiếng im hơi
Câu thơ hờn căm dậy sóng
Đẩy hồn lên chới với chơi

Vắt mình trăm năm quặn thắt
Vùi mình xơ xác cô đơn
Cặm cụi từ không đến có
Hắt hiu bồng có ngược dòng

Bứt chuỗi luân hồi đếm hạt
Kết hạt bụi mơ tương phùng
Khóc đời chưa khô nước mắt
Đời xô nước mắt vào tròng

Chướng tai rợ người vô đạo
Đắng lòng giọt lệ vàng da
Chạnh lòng trấu đun hạt gạo
Tan đàn xẻ nghé trôi xa

Đường trần lao xao chỉ rối
Về đâu, đâu cũng ta bà
Sóng bạc đầu thơ ngưng vỗ
Sông hồ dậy tiếng yêu ma!

Lối Mòn Ngậm Ánh Tà Huy

Nước lên vớt chữ giữa dòng
Ngạo mênh mông cỡi bềnh bồng tìm vui
Vẫy tay chào bạn mặt người
Thiện nhân đã hóa thành loài dã nhân

Này tôi chiếc bóng bần thần
Chân mây heo hút khi gần khi xa
Lom khom ẵm giấc mộng già
Còng lưng dạo khắp ta bà hụt hơi

Chào ngươi những mặt nạ cười
Phởn phơ tham vọng tiệc đời quậy tung
Chào anh người bạn anh hùng
Dô dô cho đến tận cùng hư vô

Lòng tôi khóa kỹ ước mơ
Tường cao ngăn lũ phỉnh phờ cướp đi
Lối mòn ngậm ánh tà huy
Bao giờ giũ sạch sân si mới về!

Lưu Xông Pha