Con Quan Thì Được Làm Quan

luuthy

Khi xưa ở vùng Tây Sơn Hạ có một ngôi chùa nhỏ. Trong ngôi chùa nhỏ có một ông thầy và một chú tiểu quét lá đa.

Chú tiểu ngày ngày quét lá đa hay cắc cớ nhón chân nhìn qua hàng rào nhà hàng xóm. Nhà hàng xóm có một công tử con nhà quan tối ngày không mần thơ cũng ka ra ô kê với ôm bia.

Chú tiểu thắc mắc mới hỏi thầy:

-Thưa thầy, tại sao con tối ngày chỉ được ăn đậu hủ với xì dầu còn thằng con nhà quan bên cạnh lại được thịt thà, seafood, ca hát với bia ôm? Con với nó khác nhau ở chỗ nào?

Ông thầy vừa gõ mõ vừa trả lời:

-Con quan thì được làm quan con sãi ở chùa thì quét lá đa.

Chú tiểu không đồng ý mới cãi lại thầy:

-Hắn đúng là con quan… nhưng con đây đâu phải là con thầy chùa mà con lại bị quét lá đa?

Nói xong chú ném áo, trả kinh cho thầy, chắp tay vái thầy lần cuối rồi bỏ chùa ra đi.

Rời chùa, chú lần theo đường 19 nhắm hướng tây mà lên vùng Tây Sơn Thượng.
Trên đường đi chú gặp một vị đạo sĩ đang luyện tập pháp thuật. Đạo sĩ tay phải cầm búa thợ rèn, tay trái cầm câu liêm, miệng hô thần chú, biến trắng thành đen biến đen thành trắng.

Chú tiểu chắp tay vái chào đạo sĩ, đạo sĩ gật đầu hỏi:

-Tại sao ngươi đường đường là chú tiểu ở chùa, không lo chuyện quét lá đa tụng kinh gõ mõ mà lại tính chuyện bôn tẩu giang hồ.

Chú tiểu mới tình thực mà kể hết ngọn nguồn cho vị đạo sĩ hay. Đạo sĩ nghe xong mới hỏi:

-Vậy ngươi có muốn đổi đời, ngày ngày thịt cá tôm cua lobster, bia rượu với gái ghiết. Muốn hay không một tiếng trả lời ngay, không suy nghĩ với suy tư, ta không có thì giờ, có hay không? Có thì đi theo ta ta sẽ dạy!

Chú tiểu gật đầu ưng thuận, rồi gập đầu bái lạy đạo sĩ làm sư phụ.

Ngày qua ngày, đêm qua đêm, sáng học kinh sách, đêm luyện công phu, phút chốc cũng đã hơn 2 năm, chú tiểu ngày xưa giờ đã thành một tiểu đạo sĩ thứ thiệt. Tiểu đạo sĩ nhìn đống lá đa trước nhà lại nhớ đống lá đa trước sân chùa xưa, nhớ thằng công tử con nhà quan cạnh chùa, mới chắp tay xin sư phụ đạo sĩ cho mình về quê.

Đạo sĩ gật đầu.

Tiểu đạo sĩ chào thầy, tay câu liêm tay búa xuống núi lại theo đường 19 hướng về đông mà về Tây Sơn Hạ.

Thầy trụ trì ngưng gõ mõ, ngước mặt nhìn ra ngoài. Ngoài sân quạ không biết từ đâu bay tới bu đậu kín cây đa già. Bầu trời sau cơn mưa trời lại tối che kín nửa bầu trời, cầu vồng đứt đoạn bóng chệch về hướng tây. Thầy giật mình nhớ lại lời sư phụ lúc lâm chung “Bốn ngàn năm mới có một lần, cầu vồng đứt đoạn, bầy quạ đen bu kín cây đa chùa”. Thầy thở dài, tay khẽ một hồi chuông…

Phía bên kia nhà hàng xóm, tiểu đạo sĩ tay búa tay câu liêm đứng trước cổng nhà quan, mặt lạnh như tiền, nghiêng đầu liếc nhìn ngọn đa già, tiếng chuông chùa vừa “boong” lên một tiếng, tiểu đạo sĩ chân đạp mạnh cổng nhà quan, phi thân phóng thẳng vào nhà trong, vung búa đập bể đầu quan ông, vuốt câu liêm chém đứt đầu công tử, quan bà chỉ kịp hét lên hai tiếng “Ông…Con…” là trợn trừng mắt đứng tim ngã rạp người xuống đất.

Tiếng hét của quan bà đánh thức đứa con vừa tròn tháng. Tiểu đạo sĩ nhíu mày phóng nhanh về hướng gian sau nhà, nơi có tiếng khóc trẻ thơ, không ngần ngừ nâng cây búa thợ rèn…

-A di đà Phật! Tiểu đạo sĩ hãy đừng tay, xin nể tình thầy xưa ngôi chùa cũ, hạ tay búa nới câu liêm, giao đứa nhỏ cho bần tăng nuôi nấng.

Tiểu đạo sĩ hạ cây búa thợ rèn, nhìn thầy hỏi:

-Thầy thật sự muốn nhận thằng nhỏ này đem về chùa nuôi nấng? Thầy có sẵn sàng đồng ý làm những điều con nói?

Nói xong tiểu đạo sĩ đến gần nói nhỏ vào tai ông thầy cũ.

-A di đà Phật! Phật dạy phải hạ đao thì mới thành Phật, còn ta nay muốn thành Phật lại phải cầm dao! Bần tăng sẽ làm theo lời tiểu đạo sĩ.

Thầy trụ trì nói xong đến bế thằng bé con mang về chùa.

Đứa bé con còn đỏ hỏn ngồi trong lòng thầy trụ trì đang tham thiền nhập định, nín khóc, miệng mỉm cười nghe tiếng mõ lời kinh. Thầy trụ trì đọc kinh mà tâm thần bất định, thỉnh thoảng buông hai tiếng “oan nghiệt” giữa lời kinh. Dứt tràng kinh, thầy dùng kéo xuống tóc cho thằng tiểu đồ đệ mới, đặt cho hắn cái pháp danh là Thôi Kệ.

Hôm sau, thầy cho đốn ngay cây đa già, xây bức tường gạch cao quá đầu người, rồi dựng chuồng gà và ra chợ mua về đám gà con.

Ngày qua ngày, đêm qua đêm, xuân qua hạ tới thu về rồi đông đến, năm nào sân chùa cũng vắng vẻ không một chiếc lá vàng rơi.

Sinh nhật thứ mười sáu, tiểu Thôi Kệ cảm ơn lời thầy chúc, xong chỉ tay sang phía bên kia hàng rào gạch hỏi thầy:

-Dạ thưa thầy, nhà bên ấy nhà ai sao lúc nào cũng có tiếng đờn ca múa hát?

Thầy trụ trì trả lời:

-Nhà đạo sĩ.

Tiểu Thôi Kệ hỏi tiếp:

-Sao thầy làm thịt gà cho con ăn mà thầy chỉ ăn tương với chao và đậu hủ?

-Người tu hành không ăn thịt.

-Thầy tu hành sao lại dùng dao cắt cổ gà làm thịt?

-A di đà Phật! Do nghiệp thầy quá nặng, Phật dạy phải hạ đao thì mới thành Phật còn ta muốn thành Phật lại phải cầm dao!

-Thầy tu hành không ăn thịt chỉ ăn chay, còn con đã quy y sao không ăn chay lại phải ăn mặn?

-A di đà Phật! Chay cũng là không mà mặn cũng là không! Bức tường gạch cũng là không, cây đa già cũng là không! Chỉ có cái này là phải có, Thôi Kệ, con đã làm xong bài thơ tình thứ 1000 với vẽ xong bức tranh tố nữ thứ 200 chưa?

Thôi Kệ lắc đầu nhìn thầy rồi ngập ngừng hỏi:

-Dạ thưa thầy…

-Con còn điều gì muốn hỏi ta?

-Thưa thầy, con tình cờ thấy được tờ giấy xé ngang có bài thơ với nét chữ của thầy ép trong cuốn kinh Phật. Bài thơ lục bát chỉ có một câu đầu “Con quan thì được làm quan”…còn những câu sau thầy xé bỏ, những câu đó là câu gì?

Thầy trụ trì tay lần tràng hạt, thở dài, im lặng không nói, tay đổ một hồi chuông…

Lưu Thy

White Christmas

luuthy

“I’m dreaming of a white Christmas,
Just like the ones I used to know.
Where the tree-tops glisten
And children listen
To hear sleigh bells in the snow…”

Đó là những đoạn mở đầu của bài White Christmas thường được hát trong mùa Giáng Sinh.
Tác giả của bài hát và cũng là tác giả của bài quốc ca Mỹ God Bless America, Irving Berlin, là một người gốc Do Thái sinh đẻ tại Nga. Tên thật của ông ta là Israel Baline. Irving Berlin theo gia đình sang Mỹ để tránh sự kỳ thị, đàn áp, khủng bố và bức hại. Đặt chân tới đất Mỹ, gia đình định cư tại thành phố New York, và chàng thanh niên Israel Baline đã trở thành một trong những người viết nhạc lẫy lừng nhất trong lịch sử âm nhạc nước Mỹ dưới cái tên mới rất Mỹ là Irving Berlin.
Ông viết ra bản nhạc White Christmas vào những năm 1930, được ca sĩ Bing Crosby hát trên đài radio NBC lần đầu tiên cho công chúng vào đúng ngày Giáng Sinh 25 tháng 12 năm 1942.
Bài bát được ngay sự ủng hộ và yêu thích của tất cả mọi người, nhất là những người lính Mỹ xa gia đình đang chiến đấu trong cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai và những gia đình có con đang ở ngoài nước Mỹ sống kề cận với cái chết.
Năm 1942, Decca phát hành dĩa nhựa đầu tiên với tiếng hát của Bing Crosby.
Hai năm sau, 1947, Decca lại phát hành dĩa nhựa lần thứ nhì, và từ đó trở đi White Christmas trở thành là dĩa nhựa bán chạy nhất mọi thời đại với số lượng hơn 100 triệu dĩa.
Đúng 45 năm sau kể từ ngày White Christmas ra đời, năm 1975, White Christmas lại một lần nữa làm nên lịch sử! Lần này White Christmas nổi tiếng không phải vì được trình diễn trong một buổi hoà nhạc tiếng tăm nào đó, không nổi tiếng vì bởi được hát bởi một người ca sĩ nổi tiếng khác, White Christmas chỉ được hát trên radio, sau cái tin ngắn về thời tiết, “Sài Gòn lúc này nhiệt độ đang ở mức 112 độ F và còn có thể gia tăng hơn nữa…Sau đây mời các bạn nghe  I’m Dreaming of The White Christmas…”
Một bài hát Giáng Sinh đầy tuyết rơi lạnh lẽo trong một đất nước ở vùng nhiệt đới vào giữa mùa hè nóng nực trên 112 độ F.
Bài hát lần này lại tạo nên một kỷ lục mới, kỷ lục cũng hàng triệu, nhưng thay vì dĩa nhựa lần này là dĩa người. Từ khi bài hát được phát ra trên radio vào những ngày cuối tháng 4 năm 1975, ở cái xứ nơi bài hát được phát ra đó, có bao nhiêu người bỏ xác trên biển cả, trong rừng sâu, trong trại cải tạo, có bao nhiêu người bỏ xứ ra đi từ cái ngày đó cho đến cả bây giờ cũng đang tìm đủ mọi cách để ra đi.
Giáng sinh là mùa của sum họp, yêu thương và hy vọng.
White Christmas lại là bài hát khởi thuỷ cho chia lìa, oán hận, phản bội, đau thương và tuyệt vọng!

Lưu Thy Nguyễn

HIẾN KẾ

luuthy

BẦU CỬ 2014 CỦA NUỚC MỸ VỪA QUA CHO THẤY LÁ PHIẾU CỦA NGƯỜI DÂN KỲ NÀY ĐÃ TRẢ LỜI VỀ CHÍNH SÁCH, CHIẾN LƯỢC VÀ KHẢ NĂNG CỦA ÔNG OBAMA TRONG 6 NĂM VỪA QUA! THẮNG LỢI CỦA CỌNG HÒA NƠI LƯỠNG VIỆN, THỐNG ĐỐC… CHO THẤY DÂN CHÚNG MONG CÓ MỘT CHUYỂN HƯỚNG! LÁ PHIẾU CỦA DÂN MỸ CỰC KỲ QUAN TRỌNG, TIẾC THAY… !!!
TƯƠNG TRI XIN POST MỘT ĐOẠN VUI CỦA “ĐỒNG CHÍ” LƯU THY, MONG ĐƯỢC GÓP MỘT CHÚT Ý ĐỂ BẠN ĐỌC MÀ NGẪM MÀ NGHĨ MÀ MỈM, MÀ CƯỜI…!!!

Nghe tin đảng Cộng Hoà toàn thắng trong kỳ bầu cử vừa rồi, Obama buồn ơi là buồn. Ông vừa buồn vừa giận, 6 năm nay ông làm không biết bao nhiêu là việc cho đảng Dân Chủ, nào là đi quyên tiền, nào là đi vận động, nào là làm theo lời đảng, vậy mà chỉ vì một cuộc bầu cử nhỏ như con thỏ vậy mà hết đảng viên này đổ thừa là do ông không biết làm trang web obamacare, hết đảng viên kia bảo là ông chưa quyên góp được nhiều tiền.

Ông buồn nhưng không biết ai tâm sự, bên cạnh ông chỉ có Michelle và hai đứa con gái. Hai đứa con cứ hết làm homework này tới homework khác, còn Michelle thì tối ngày cứ shopping. Ông buồn buồn bốc điện thoại đỏ tính bấm số 1 gọi Putin rồi đổi ý, số 2 cho Tập Cận Bình cũng không được, số 3 cho Merkel lại không xong, mới bấm ba con số gọi cho chủ tịch nước CHXHCNVN.

Bên kia đường dây có tiếng người trả lời:

-A lô… A lô… Ai đó? Đây là văn phòng của chủ tịch nước CHXHCNVN!

-…

-A lô… A lô… Ai đó? Tui là chủ tịch nước CHXHCNVN đây! A… Chào đồng chí Obama!

-Chào chủ tịch nước, how are you? Chủ tịch nước có khoẻ không?

-I am fine, thank you, and you?

-I am fine too, and you?

-Me three, and you?

-Me four, and you?

Cứ too, three, four, five, six, seven, eight, nine, cho tới ten, thì Obama hết kiên nhẫn mới nói:

-Buồn quá đồng chí ơi. Đảng tui bị đại bại kỳ bầu cử vừa rồi. Đứa nào cũng đổ thừa tui hết. Đồng chí có cách nào giúp tui lấy lại uy tín hông?

Đồng chí chủ tịch nước CHXHCNVN bên kia đường đây mới trả lời:

-Tội nghiệp đồng chí chưa! Tui đã hiến kế ngay từ đầu mà đồng chí không chịu nghe! Vừa mới lên làm tổng thống, đồng chí được dân chúng với báo chí ủng hộ hết mình, thiếu điều còn coi đồng chí như đức chúa Giêsu, còn tặng cho đồng chí cái giải Nobel Hoà bình, đồng chí nắm cả hai viện quốc hội, nhưng đồng chí lại không chịu ra ngay cái luật ĐẢNG (Dân Chủ) CỬ DÂN BẦU như nước CHXHCNVN chúng tôi thì đâu có như cái ngày hôm nay. Đồng chí mà làm theo lời tui, cứ đảng Dân Chủ cử người thuộc đảng Dân Chủ ra tranh cử, thì có thằng Cộng Hoà nào mà thắng được như ngày hôm nay ???

LƯU THY

KHÔNG NHÀ!

luuthy

Tôi còn nhớ cái ngày đầu tiên cả đám người Việt, già trẻ lớn bé đều bình đẳng như nhau, tay vở tay viết cắp sách đến phòng học, tham dự cái lớp vỡ lòng tiếng Ý nơi đất lạ quê người. Ông thầy giáo miệng mồm tía lia, mặt mày trẻ măng, vừa viết to cái chữ “CIAO” vừa đọc lớn cho đám học sinh tạp lục phía dưới đọc theo. Đám học sinh chúng tôi trố mắt, há hốc mồm ra mà kinh ngạc, quên cả đọc theo lời thầy dạy. Ông thầy cũng ngạc nhiên không kém. Trong suốt thời gian dạy học cho tới bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên, ông chưa bao giờ gặp trường hợp nào tương tự. Ông viết một dấu hỏi “?” thật to lên bảng như để thắc mắc hỏi lý do tại sao?

Mới học một thứ tiếng lạ, lại là ngày đầu tiên, lấy chữ đâu mà trả lời. Một người trong đám mới dùng cái thứ tiếng Anh trung gian để thầy và trò cùng hiểu mà giải thích. Cái bài học đầu tiên rốt cuộc chỉ có một chữ CIAO mà lớp học đã ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

Chữ CIAO đọc và viết không khác với chữ CHÀO của tiếng Việt là mấy. Cái nghĩa lại càng giống nhau cực kỳ. Gặp nhau là ciao mà từ giã nhau cũng ciao, ciao và chào đều dùng cho mọi người, cho mọi tình huống, lớn ciao nhỏ, nhỏ chào lớn, bạn bè ciao, bồ bịch cũng chào, kẻ thù, tình địch ghét như ghét chó gặp nhau cũng ciao một tiếng. Chữ Hi trong tiếng Anh thua xa, Hi phải có chữ Bye đi kèm thì mới bằng chữ Ciao và Hi không bao giờ dùng cho những kẻ thù không đội trời chung.

Thảo nào mà ông thầy người Ý và đám học sinh Việt Nam khoái chí hãnh diện đến nỗi bỏ cả buổi học đầu tiên để mà bàn say bàn sưa cái chữ CIAO và CHÀO độc đáo của cả hai dân tộc.

Ngoài cái chữ chào này ra, tiếng Việt theo thời gian còn đẻ ra cái chữ NHÀ TÔI mà các thứ tiếng khác hình như bó tay không theo kịp.

Dù bằng gạch hay bằng gỗ, bằng mái tranh vách đất hay bằng gì gì đi nữa thì cũng là Nhà Tôi (1). Dù đẹp hay xấu, thùy mỵ hay dữ dằn, nấu ăn ngon hay dở, … cũng là Nhà Tôi (2). Nhà Tôi không hẳn chỉ có người tối tối nằm ngáy khò khò gát chân đè lên bụng tôi mà có khi còn gồm cả mấy cái rờ mooc của tôi và Nhà Tôi (3). Chưa hết, Nhà Tôi đôi khi còn nới rộng thêm phòng, lên 3 hay 4 mê để chứa cả anh chị em, cha mẹ ông bà, cô cậu dì dượng, chú thiếm bác cháu, và chắt chút chít chét nữa (4).

Cái chữ Nhà Tôi hay như vậy nhưng không phải ai ai cũng có thể dùng Nhà Tôi với cả 4 cái nghĩa này. Nhà Tôi với cái nghĩa thứ 4 thì hầu như ai ai cũng đều có, nhưng Nhà Tôi với 3 cái nghĩa còn lại thì có người may mắn có được cả ba, có người một cái suốt đời cũng không bao giờ với tới.

Kể từ cái bài học vỡ lòng tiếng Ý nọ, tôi è người ra mà kéo cày kiếm sống. Ăn uống, chi tiêu trả tiền thuê nhà, điện nước, còn lại tằn tiện chút ít lại gửi về Nhà Tôi. Ở cái xứ người Việt ít, trai thừa gái thiếu, người già con nít lại nhiều, không biết có phải tại cái tính ham vui hay do cái đồng hồ “Made in Italy” chạy lẹ mà thoắt một cái đã gần 20 năm, nhìn lại cái gương mặt đẹp trai, chai mặt ngày nào trong gương là bắt quải, mới giật mình chạy đôn chạy đáo, chạy Đông chạy Tây, năn nỉ ỉ ôi mới vác được Nhà Tôi về cái nhà không phải là Nhà Tôi.

Có Nhà Tôi rồi thì đời tôi mới vui ơi là vui, cái tiếng tivi giờ mới bị át bởi cái tiếng của Nhà Tôi. Cái đời sống độc thân vui tính mì gói ăn liền từ đây xin đành chấm dứt. Thêm một miệng ăn với cái radio phát sóng 16 tiếng mỗi ngày, thêm được một đầu lương, nhưng giờ đây tôi lại phải è cổ gánh vác thêm cái Nhà Nàng. Nhà Nàng đồ sộ nhiều phòng, lầu cũng 3, 4 tầng như ai.

Mỗi năm cứ tới ngày nghỉ là chúng tôi không dám đi đâu, cả hai cùng nhau mà về thăm Nhà Tôi và Nhà Nàng. Hai tuần lễ tưởng đâu là được nghỉ ngơi, chứ đâu ngờ lại phải coi sóc sửa sang lại cái nhà cha mẹ anh em đại gia đình đang ở. Cái nhà lâu năm không tu bổ xuống cấp, về đúng lúc mùa mưa, cái trần nước mưa dột rào rào xuống phòng cha mẹ già. Cái nhà không phải của tôi, ở chỉ 2 tuần lễ một năm, nhưng nhìn thấy hai ông bà già như vậy thì sao mà bỏ đi cho đành. Hai tuần lễ để nghỉ ngơi trở thành hai tuần lễ chăm coi sửa chữa căn nhà không phải Nhà Tôi mà mệt phờ người gần chết. Trở qua đi làm lại mà hai bả vai vẫn còn thấy mỏi nhừ mỏi rục.

Về tới cái nhà không phải Nhà Tôi là Nhà Tôi bắt đầu mở đài trách móc: “Sao ông chỉ biết Nhà Ông mà không thèm để ý gì hết đến cái Nhà Tui. Nhà Tui không dột nhưng thằng em út Nhà Tui mới lấy vợ thất nghiệp muốn mở cái tiệm bán quần áo sida; ông anh cả Nhà Tui cần chiếc xe cub cho thằng con trai lớn đi học, ổng thấy nó đạp xe đạp mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà chắc răng chắc lưỡi.” Tôi với Nhà Tôi không nói với nhau tiếng nào cũng chỉ vì cái chuyện Nhà Tôi với Nhà Nàng. Trong nhà im lặng như tờ chỉ còn tiếng tivi rè rè với tiếng quạt máy rào rào.

Sau đúng hai tuần lễ là tôi và Nhà Tôi mới trở lại chung sống hòa bình nhờ cái bài hát “Nhà Nàng ở cạnh Nhà Tôi, cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn…” Nhà Tôi và tôi đồng ý trồng cái giậu mồng tơi xanh rờn ngăn cách hai Nhà. Bắt đầu từ đây, Nhà Tôi tôi lo và Nhà Nàng nàng liệu. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì bớt đi được một gánh nặng trên vai. Nhưng thỉnh thoảng nàng kẹt, nàng vẫn hay cười cười nháy mắt, nắm tay tôi năn nỉ rủ rê, xé rào kéo chạy qua thăm viếng Nhà Nàng.

Tôi và Nhà Tôi cùng nhau hì hục kéo cày đi tát biển Tây. Dây thung cột tiền từ từ rồi cũng cạn. Tiền làm bằng giấy, để lâu không xài, dễ mục, hay sinh mối sinh mọt, lại nghe lời đồn đãi muốn lạc nghiệp thì phải an cư, tôi và nàng bắt đầu sùng sục kiếm nhà mà mua. Có cái nhà thỏa được giấc mơ, nhưng mỗi tháng nhận bill trả tiền nhà tiền thuế là giấc mơ trở thành cơn ác mộng! Tôi và Nhà Tôi lại phải kiếm thêm cái job thứ hai đi làm để mà nuôi cái Nhà Ngân Hàng. Cả ngày cả tuần ở miết chỗ làm, cái nhà mới toanh chỉ dùng để ngủ, bếp núc lạnh tanh, đèn đuốc tivi nguội lạnh và cái thùng rác đầy ắp những thùng mì gói cho tới cái ngày cái nhà hết là Nhà Ngân Hàng mà là Nhà Tôi. Không phải! Nhà Chúng Tôi, tức là Nhà Tôi và Nhà Nhà Tôi. Luật lệ ở đây nó là như vậy, cái gì cũng phải rõ ràng phân minh, không ấm a ấm ớ. Cái nhà này thật sự của chung, không được có cái giậu mồng tơi xanh rờn ở giữa.

Biển lặng sóng êm, thuận buồm xuôi gió hoài thì cũng tới lúc “…trời đất nổi cơn gió bụi”, mưa gió bão bùng dậy sóng, “khách má không còn hồng cũng gặp nỗi truân chuyên…”

Cứ cùng nhau gánh vác chuyện Nhà. Cứ cùng nhau chăm bón giậu mồng tơi. Giậu mồng tơi càng ngày càng lớn, cành lá càng ngày càng sum suê, càng ngày càng rậm rạp, che kín không chừa cho tôi một kẻ hở nào hết để thỉnh thoảng tôi được xé rào thăm viếng Nhà Nàng!

Tiếng tivi trong nhà càng ngày càng át tiếng Nhà Tôi, cái radio Nhà Tôi càng ngày càng bớt giờ phát sóng, cái câu hát bài chòi quen thuộc “Con này… là con gì đây? Con gì đây?” bỗng dưng biến mất. Cái bếp càng ngày càng lạnh tanh và cái thùng rác giờ lại bắt đầu xuất hiện những thùng mì gói…

Nhà Tôi viết tặng cho tôi một bài “luật văn”, xin tôi phê cho một chữ ký, rồi hẹn hò lại với tôi một cái ngày nào đó…

Một cái ngày nào đó bình thường như mỗi ngày mỗi bữa…

Một cái ngày đẹp trời nắng chang chang, bầu trời xanh biếc không một gợn mây, Nhà Tôi đưa tôi ra tòa ly dị, đường ai nấy đi. Tôi biết đọc tới đây thế nào cũng có vị nhăn mày nhăn mặt. Đưa nhau ra tòa ly dị mà bảo là một ngày đẹp trời ư! Đúng là như vậy! Không tin cứ hỏi mấy người trong cuộc thì biết! Chỉ có mấy ông mấy bà nhà văn nhà thơ là bao giờ cũng cho “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.” Bao nhiêu cặp ra tòa ly dị mà trời vẫn cứ đẹp ơi là đẹp, trời vẫn cứ nắng chang chang, chả có gió mưa tơi tả, sấm chớp bão bùng tí xíu xìu xiu nào hết.

Nhà Tôi đưa tôi ra tòa ly dị xong là Nhà Chúng Tôi trở thành Một Nửa Nhà Tôi và Một Nửa Nhà Nàng.

Nhà Tôi hết còn là Nhà Tôi mà bắt đầu từ đây nàng sẽ thuộc về Nhà Khác.

Còn tôi thì sao ?

Bắt đầu từ đây tôi sẽ trở lại thành kẻ Không Nhà!

.

Lưu Thy

iPad Ai Biết? 

luuthy

Vừa rồi tôi có đọc một bài báo, dĩ nhiên là báo mạng vì đã từ lâu lắm rồi tôi chưa bao giờ đọc báo in, chỉ khi nào cần mua xe, kiếm nhà hay cái việc đang làm sắp lung lay mới chạy đi mua tờ báo. Báo mua xong, giữ mấy trang việc làm, rao vặt, còn lại bao nhiêu ném hết vô thùng rác.

Bài báo trên mạng kể chuyện một bà cụ Việt Nam sắp ăn mừng sinh nhật thứ 70 được cô con gái hỏi mẹ muốn món quà gì cô sẽ mua tặng. Bà cụ 70 tuổi không cần chần chừ suy nghĩ, trả lời ngay: “Con mua cho mẹ cái iPad Ai Biết gì đó!”. Cô con gái tưởng mình nghe nhầm hỏi lại, thì bà cụ xác nhận đúng là cái iPad rồi còn sợ cô con gái không hiểu, bà mới giải thích cho cô con gái rõ: “Nó nhỏ nhỏ như cái netbook 10 inch này, nó vừa mỏng vừa tiện lợi không cần bàn phiếm bàn phiếc chi cho cồng kềnh này, nó nối mạng vô net chả cần dây với nhợ này, không cần chuột chiếc gì cho mất công này, chỉ dùng mấy ngón tay quét quét như vầy như vầy, banh ra kéo vô như ri như ri là xong”. Bà còn sợ cô con gái mua lộn, nhắc đi nhắc lại, iPad 2 iPad thế hệ thứ nhì, đừng có ham rẻ mà ôm cái iPad đời cũ về cho bà.

Cô con gái giật mình ngạc nhiên, từ không ngờ tới bán tín bán nghi rồi cuối cùng cũng phải tin. Cô vừa mừng vừa buồn. Mừng vì biết mẹ mình vẫn còn trẻ chưa già, mừng vì bà mẹ già ở nhà thui thủi một mình còn có cái thú tiêu khiển, không còn cô đơn cô độc. Buồn vì thấy mình tuy tuổi còn trẻ mà đã lạc hậu bao nhiêu năm nay, như ếch ngồi đáy giếng, giậm chân tại chỗ, không update up điếc, không chạy theo đúng nhịp đập thời đại khoa học kỹ thuật hiện đại tiên tiến bây giờ.

Đọc xong tôi mới đưa bài báo này cho anh bạn vừa mới vào làm, tay đang sắp xếp đồ nghề linh tinh lên bàn làm việc. Anh bạn để ngay ngắn cái iPad thế hệ thứ 2, cái iPod nghe nhạc ngay dưới tấm hình bà vợ và đứa con gái, cái iPhone thế hệ mới nhất , cái iPhone 4 lên bàn. Anh bạn đọc xong, phấn khích lại kể lể cái câu chuyện cũ mèm mà anh ta hay kể. Cái sôi nổi thời anh ta còn trẻ, cái thời anh đam mê hăm hở với cái máy computer đầu tiên trong đời. Cái máy Commodore VIC-20 rồi Commodore 64, gọn gàng nhỏ nhắn tiện lợi, không cần monitor, chỉ việc gắn thẳng vào cái TV. Hết Commodore 64 rồi lại tới Commodore 128. Anh kể say kể sưa cái thời trẻ đam mê hăm hở với cái món đồ chơi điện tử đầu tiên của mình.

Anh bạn quên mất một điều! Cái thời Commodore 64 của anh, anh còn rất trẻ, còn cái thời iPad 2 của bà cụ, bà cụ đã 70. Cái tuổi 70 là cái tuổi xế chiều, cái tuổi không còn sốc nổi, hăm hở, khoe khoang làm dáng như cái tuổi của anh thời Commodore 64.

Bà cụ có thật sự muốn cô con gái mua cho cái iPad 2 để làm dáng, để lòe người khác như cái bài báo khác cũng được đăng trên cái trang mạng nào đó hay chăng? Bài báo của một ký giả người nước ngoài phỏng vấn người Việt trong nước về điện thoại di động. Nhà báo thắc mắc không hiểu lý do tại sao nhiều người bỏ ra số tiền lớn sắm cho được cái điện thoại di động mới nhất, phải có cho bằng được trong tay cái iPhone. Cái điện thoại di động không những mắc tiền mà còn phải có đầy đủ tất cả chức năng, lên net, gửi email, chụp hình, coi TV, … Người viết hỏi người được phỏng vấn dùng điện thoại di động mắc tiền để làm gì và cách sử dụng ra sao thì người được phỏng vấn trả lời chỉ dùng để gọi nói chuyện và hoàn toàn không biết cách dùng những chức năng khác ra làm sao.

Bà cụ 70 tuổi với cái iPad 2 này có phải như vậy hay không? Có phải muốn cô con gái sắm cho cái iPad 2 để lòe bà con hàng xóm láng giềng?

Tôi không nghĩ là như vậy!

Tự dưng tôi tưởng tượng bà cụ phải là người miền Trung, cái miền Trung “đất cằn sỏi đá, bốn mùa hối hả, vất vả quanh năm, nhuộm màu nắng gió”, máu trộn nước mắt quyện lẫn với mồ hôi. Quê hương bà phải nằm ven theo bờ biển dài xinh đẹp. Bà cụ đích thị phải ở ngay tại Qui Nhơn.

Hơn 30 năm trước, khi bà cụ chưa là bà cụ như bây giờ, cái tuổi chưa tới 40 mà đã một thân một mình chăm lo cho đàn con nheo nhóc. Ông chồng vừa chết trận chưa được bao lâu thì đứa con gái út ngỗ nghịch, cứng đầu cứng cổ nhất nhà biệt tăm biệt tích. Cái nỗi buồn của bà nhân đôi, nhưng bà cố dằn tiếng khóc, dìm cái nấc, nghẹn ngào mà chăm lo cho những đứa con còn lại.

Đúng cái ngày giỗ đầu của chồng, người phát thư ghé nhà đưa cái thư bảo đảm cho bà ký nhận. Cái thư có dán con tem nước ngoài, run run xé cái thư ra đọc mà bà khóc nức nở, ướt nhòe cái lá thư hình như chữ cũng đã nhòe nhoẹt nước mắt. Cái lá thư của cô con gái út mất tích gửi về. Bà vừa đọc vừa khóc, xong để lá thư lên bàn thờ cho ông chồng đọc. Từ đó về sau, xấp thư càng ngày càng dày và cứ mỗi lần thắp nhang cho chồng, bà lại lấy lá thư đầu tiên ra đọc lại. Những tờ thư càng ngày càng mờ, những giọt nước mắt mới rơi xuống che lấp những giọt nước mắt cũ đã khô.

Hai năm trước cái ngày sinh nhật thứ 70, bà lại khóc thêm một lần nữa. Bà ôm mấy đứa con, mấy đứa cháu đưa tiễn từ giã bà ở phi trường. Bà khóc nức khóc nở. Khóc vì sắp gặp lại, sum họp với đứa con gái út, khóc vì lại phải xa mấy đứa con đàn cháu mà ngày ngày lúc nào cũng quây quẩn bên bà. Bà không muốn chọn lựa, bà cứ để mặc cho cuộc đời tự nó mà trôi. Đứa con út nơi xa chưa muốn trở về, mấy con chị đàn cháu ngoại của bà đâu có dễ gì mà được ra đi. Chỉ có bà là dễ dàng, thôi hãy cứ “để gió cuốn đi, để gió cuốn đi”. Gió Đông Bắc sẽ đưa bà tới gặp đứa con gái út, rồi gió sẽ đổi chiều, ngọn gió Nồm sẽ mang bà về lại gặp mấy đứa con gái khác. Cuộc đời bà bấy lâu nay, đâu có cái nào mà bà được toàn quyền chọn lựa!

Bà cụ gặp được đứa con gái út, lại ôm nhau mà khóc. Sao cuộc đời bà bao nhiêu năm không có một nụ cười! Gặp lại đứa con tưởng đâu không bao giờ gặp lại, sao không cười to lên, sao không hét lên, sao không nhảy múa vui mừng, hay sao không quỳ xuống mà cảm ơn Trời Phật, tạ ơn Thiên Chúa, mà chỉ biết ôm xiết đứa con gái út mà khóc ròng. Mấy đứa cháu ngoại nhìn mẹ và bà mà tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên, “Hai người lớn đang làm cái trò gì đây? Chả funny tí nào hết! What the heck! What’s going on!”

Giờ bà lại nhớ quay nhớ quắt mấy con chị, mấy đứa cháu bên kia!

Bà phải làm sao đây?

Tôi thấy hình như môi bà có hơi hơi mỉm cười. Hình như mắt bà đã nhìn ra được cái ánh sáng le lói mong manh ở cuối cái đường hầm.

Tôi thấy mỗi buổi sáng, khi bà thức dậy, đứa con gái út và chàng rể cùng mấy đứa cháu ngoại đã rời nhà. Chỉ còn bà là một mình ở nhà. Bà vào bếp, hâm lại tô cháo nấu bằng Oatmeal cô con gái đã làm sẵn cho mẹ, xong mang tới bàn ăn.

Bà ngồi ngay ngắn, để tô cháo trước mặt, kê ngay ngắn cái iPad thế hệ thứ 2 cô con gái vừa mới mua tặng cho ngày sinh nhật thứ 70. Bà nhìn đồng hồ, chờ cho cây kim ngắn chỉ đúng con số 8, bà mở máy nối mạng. Bà tằng hắng lấy giọng, sửa lại thế ngồi, mặt nhìn thẳng vào màn hình cái iPad rồi bắt đầu nói chuyện: “Mấy đứa bắt đầu ăn chưa? Đang ăn món gì đó? Thằng Linh chừng nào mới về?”.

Trên màn hình cái iPad, hiện lên cái bàn ăn với bao nhiêu người là người, lớn có nhỏ có đang xì xụp vừa ăn vừa nhao nhao giành nhau hướng về phía bà mà nói, cứ “Má… Má… Bà… Bà… Ngoại…Ngoại”.

Bà cụ yêu cầu cái iPad 2 cho ngày sinh nhật thứ 70 đơn giản chỉ là vậy. Bà không muốn khoe khoang, làm dáng ta đây. Bà chỉ muốn cái điều nhỏ nhoi nhất, cái điều riêng tư nhất. Bà muốn san sẻ tình cảm đồng đều cho cả hai bên. Cái giờ con cháu ở bên cạnh không có nhà bà dành cho mấy đứa bên kia, và cái giờ mấy đứa bên kia ngủ, bà dành cho đứa con gái út và mấy cháu bên này. Con cái đứa nào cũng như nhau, không trọng con cả hơn, không thương con út nhiều, không nâng niu chiều chuộng chỉ mấy đứa con thứ.

Tôi cứ tưởng tượng lý do bà cụ yêu cầu cái iPad 2 cho ngày sinh nhật thứ 70 phải là như vậy. Tôi chắc chắn phải là như vậy. Tôi có cố tìm cách hỏi cho được người viết bài để xác nhận là tôi đúng mà đành chịu, vì lâu ngày tôi không còn nhớ cái địa chỉ trang mạng có đăng cái bài này.

Còn bạn thì sao? Bạn thấy thế nào? Bạn có đồng ý với tôi không? Bạn thấy tôi tưởng tượng như vậy có hợp lý hợp tình hay không? Nếu như bạn tình cờ có gặp hay quen biết cô con gái của bà mẹ già 70 này, nhờ bạn hỏi thăm giùm tôi chút. Cảm ơn bạn thật nhiều.

Lưu Thy

ipad4

KHÔNG MÀU

luuthy

Màu sắc là gì? Do đâu mà có?
Em hỏi chi mà khó! Anh biết trả lời sao!
Anh chỉ thấy bầu trời xanh, cụm mây trắng, con đường đất đỏ thuở nào…
mơ về những đám mây xa mà sợ hãi lo âu không biết lúc nào bầu trời đen xám xịt sẽ ạt ào  ập đến.

Anh nhớ những đêm đen với… mặt trời ửng đỏ
bóng hoàng hôn,
bên bếp lửa hồng,
nồi cơm dang dở,
tô canh đậm chất rau xanh.

Anh nhớ bộ đồng phục trắng,
bài luận văn chi chít những chữ xanh
và hai con dê-rô đỏ chói của một thời học sinh tinh nghịch.

Anh nhớ mặt biển xanh đen,
bóng đèn vàng le lói tít chân trời
và những tảng bê tông xám xịt chen chúc dọc ngang.

Màu sắc là gì? Do đâu mà có?
Câu em hỏi làm anh nhớ,
anh thấy, anh tưởng đã quên.
Trong mắt, trong tim, trong tận cùng tâm thức.
Màu sắc mọi nơi, mọi chốn, mọi ngỏ ngách của cuộc đời.
Khi u buồn,khi tươi rói, khi hừng hực, khi tái tê.

Ô hay! Lẩm cẩm!
Màu nào lại buồn?
Màu nào lại vui?
Màu là màu!
Sắc là sắc!
“Sắc chẳng khác gì không”
“Không chẳng khác gì sắc”
“Sắc tức là không”
“Không tức là sắc”
(Câu này không phải của anh!
Đừng mang đi rêu rao!
Làm anh xấu hổ!)

LƯU THY NGUYỄN

TÊN BỒI BÀN CHẾT TIỆT!

luuthy

Nói chung cũng như nói riêng, “bồi” mà đi kèm theo chữ nào đó thường đều có cái nghĩa không hay cho lắm.
Như tiếng Anh bồi, hay tiếng bồi, là ám chỉ cái thứ tiếng Anh ăn đong, vô văn phạm, không trường lớp, ngoài vòng rào hàn lâm, cái tiếng chỉ do học ở ngoài đường, bên bến xe đò hay nơi trạm xe buýt.
Bồi cũng nằm trong cái chữ “cao bồi.” Cao bồi là chữ phiên âm từ chữ cowboy của tiếng Anh, có nghĩa là những anh chăn bò miền viễn tây nước Mỹ. Bận chăn bò nên đương nhiên là không có thì giờ đâu mà đi học. Người vô học mà lại kiểm soát được cái đàn bò đông cả nghìn con, con nào con nấy lực lưỡng, khoẻ mạnh, và “ngu như bò” phải gọi là tài. Có “ngu như bò” mới chịu ngoan ngoãn nghe theo lời sai khiến của một thằng cao bồi thất học. Một thằng cao bồi kiểm soát mấy nghìn con bò. Mấy chục triệu con bò chịu nghe theo lời dạy bảo của vài trăm hay nhiều khi chỉ mười mấy tên cao bồi mất dạy.
Nói tiếng bồi hay cao bồi thì đúng là thuộc phường vô học, nhưng sao lại có cái chữ “bồi bút”. Người cầm bút đâu có phải là dân vô học i tờ ít. Người cầm bút văn hay chữ tốt này. Người cầm bút viết câu nào ra câu đó, viết đúng văn phạm, theo đúng cách hành văn, chữ nào dùng phải ra nghĩa nấy, chấm chỗ này, phết chỗ kia, nơi này xuống hàng, cuối câu kia phải để cái dấu than “!” đầy triết lý cao siêu. Cầm bút đâu có phải ai ai cũng làm được. Đâu có phải cứ có cái tay, cầm cái bút lên, đưa cái bút xuống là thành người cầm bút được đâu.
Như vậy chắc chắn cái chữ bồi trong bồi bút không có nghĩa như chữ bồi trong tiếng Anh bồi, Pháp bồi, Nga bồi hay cao bồi đá cá lăn dưa trên kia.
Thế thì cái chữ bồi này nghĩa là gì và do đâu mà có?
Phải kiếm người có thẩm quyền hỏi mới được. Cứ thắc ma thắc mắc sẽ không bao giờ có câu trả lời. Tôi mới đưa cái “bức xúc” này ra hỏi một vị có thẩm quyền về ngữ học. Bằng cấp của vị này thì khỏi phải nói, trên dưới cũng vài chục cái bằng với tước vị, tham luận hội thảo thì hết biết, cứ vài ngày là họp hành một nơi, máy bay xe con cứ đi như là đi chợ, tiệc tùng liên miên nên bia bọt nốc vô cũng phải vài trăm ngàn lít.
Vị này bận như vậy nên gặp mặt để hỏi không phải là điều dễ dàng, phải dùng email mà hỏi thôi.
Tôi email xong, đúng 9 tháng 10 ngày, tôi mới nhận được cái hồi âm. Không thấy ngài trả lời trực tiếp mà chỉ thấy ngài copy và paste cái đường link một bài viết nói về cái anh bồi bàn chết tiệt.
Đọc xong, tôi mới ngộ ra cái chữ bồi trong bồi bút.
Mời bạn đọc… đọc cái bài tôi copy lại, có sửa đổi chút ít cho bớt cái mùi “bồi bút” …. Xin mời …

Tên Bồi Bàn Chết Tiệt
Gene Perret

Không có gì sướng cho bằng đi ăn tiệm, có phải không nào? Nấu thì có người nấu, dọn lên bàn thì có người khác dọn… và ăn xong lại còn có người dọn dẹp rửa chén cho mình nữa chứ. Sướng thì thôi! Bạn chỉ việc nhai, nuốt và trả tiền. Nhưng mà cái thời đi ăn tiệm sướng như là chuột sa đỉnh nếp đã qua rồi. Giờ cứ như là con chuột trong phòng thí nghiệm, ngửi thấy mùi phó mát, chạy tới chạy lui, đi đường nào cũng đụng phải cái vách ngăn…

“Xin chào quý khách, dạ bốn người phải không ạ?”
“Vâng, 4 người.”
“Dạ, hút thuốc hay là không hút thuốc?”
“Không hút thuốc.”
“Quý khách muốn ngồi ăn bên trong hay bên ngoài tiệm?”
“Bên trong đi.”
“Đúng đấy, thưa quý khách,” Anh ta hỏi tiếp:”Quý khách thích ngồi ở phòng ăn chính, phòng ăn sát sân hay là khu nhà có kinh che?
“Ờ…ờ… để coi thử …”
“Chúng tôi có thể đưa quý khách tới ngồi ở khu nhà kính với phong cảnh tuyệt vời.”
Tôi hưởng ứng ngay lập tức và đi theo anh ta:
“Tôi nghĩ anh nói chí phải.”
“Bây giờ quý khách thích ngồi hướng nhìn ra sân golf, nhìn cảnh mặt trời lặn trên hồ hay nhìn những ngọn núi hùng vĩ ở phía tây?”
Tôi nghĩ thầm thôi cứ để cho anh ta chọn phứt đi cho xong chuyện:
“Chỗ nào anh thấy đẹp là được rồi!”
Thế rồi anh ta đưa chúng tôi tới chỗ ngồi hướng về sân golf, hồ nước hay núi non hùng vĩ gì gì đó tôi cũng chịu vì lúc đó trời đã tối, bên ngoài tối đen như mực.
Thế rồi một người bồi bàn khác trẻ hơn, ăn bận càng bảnh hơn chúng tôi nhiều, đến bàn chào và tự giới thiệu:
“Xin chào quý khách. Tôi tên là Paul. Pờ ôn Pôn. Tôi sẽ phụ trách bàn này tối nay. Quý khách có muốn ngắm cảnh thêm vài phút rồi đặt món ăn hay không?
Tôi liền nói ngay:
“Không, không, tôi là fan của thịt bò khoai tây, cho tôi món thịt bò thăn và khoai tây nướng.”
“Quý khách dùng với súp hay rau trộn?”
“Rau trộn.”
“Quý khách muốn dùng thứ nào? Nhà hàng chúng tôi có rau xanh thập cẩm, rau trộn với củ dền đỏ, hay rau diếp trộn với tôm.”
“Rau xanh thôi.”
“Vâng, thưa quý khách. Thế còn dầu trộn rau, quý khách thích loại nào ạ?”
Tôi không muốn kéo dài cuộc khẩu cung này nữa:
“Bất cứ loại nào cũng được.”
Anh ta cứ hỏi:
“Chúng tôi có dầu giấm kem kiểu Ý, có phó mát xanh, có giấm chua, có Thousand Island, Dijon với mật ong, rồi còn Ranch… …”
Tôi cướp lời:
“Đem bất cứ thứ nào ra cũng được…”
Anh ta vẫn đứng đó:
“Dầu trộn kiểu Ý là loại rất đặc biệt chỉ có tại nhà hàng chúng tôi. Có được không ạ, thưa quý khách?”
Tôi đáp cộc lốc:
“Ừ.”
Anh lại hỏi:
“Còn khoai tây thì sao ạ?”
Tôi thừa biết cái gì sắp đến sẽ xảy ra nên không muốn anh ta đứng lải nhải thêm nữa:
“Tôi chỉ muốn khoai tây nướng mà thôi, hiểu chưa? Không kèm theo với cái giống gì hết.”
Anh ta cứ hỏi tới:
“Không bơ, không kem chua à, quý khách?”
“Không!”
“Không hành à?”
Đến nước này là tôi hết chịu đựng nổi nên phải quát lên:
“Không. Không, nhất định là không. Anh không hiểu tôi nói gì à? Tôi không muốn cái gì với khoai tây hết. Cứ mang ra cho tôi khoai tây nướng với thịt bò là được rồi.”
Anh ta lại chĩa mũi dùi sang thịt bò:
“Quý khách muốn 200 gram, 250 gram hay 350 gram thưa ông?”
“Bao nhiêu cũng được.”
“Quý khách muốn ăn tái, tái vừa vừa, vừa, vừa chín hay chín hẳn thưa quý khách?”
Tôi không thể nào chịu đựng được nữa:
“Ê! Anh… anh…”
Anh ta vẫn không tha tôi:
“Quý khách muốn broccoli, bắp hay cà rốt đi chung với thịt bò ạ?”
Như giọt nước tràn ly. Nổi khùng lên, tôi ném khăn ăn xuống đất, đứng phắt dậy, xắn tay áo, xông vào anh ta và hét lớn:
“Đồ khốn kiếp! Mày ra ngoài kia ngay… Tao… Tao đây sẽ dạy cho mầy một bài học.”
“Vâng, tuỳ quý khách. Quý khách muốn ở bãi đậu xe, ngay hành lang hay trên đường lớn trước mặt nhà hàng, thưa quý khách?”
“Tao muốn ngay tại đây…”
Nói xong tôi đưa tay đấm anh ta. Anh ta né rồi phản công bằng một cú móc tay trái vào hàm tôi…. Các bạn thân mến, đó là lần đầu tiên trong cái đêm nghiệt ngã đó anh ta đã không hỏi tôi muốn bị đấm ở đâu…Tôi choáng váng ngã xuống ghế trong khi các người khác tới kéo anh bồi bàn đó ra.
Tôi có cảm giác ai đó nới lỏng cà vạt tôi ra, mở nút áo cổ và vả nhẹ vào mặt tôi… Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy trước mặt tôi là gương mặt lo âu của một tay bồi bàn khác … Anh ta xin lỗi ráo riết và đề nghị sẽ đưa nước cho tôi uống, gọi y tá hay bất cứ cái gì tôi muốn…
Tôi lúng túng nói:
“Không, không … đừng gọi ai đến hết….cho tôi ly nước là được rồi..”
“Vâng, thưa quý khách, có ngay ạ.”
Anh ta hớn hở đáp lại sự đòi hỏi quá dễ thực hiện của tôi…
Rồi tiếp:
“Quý khách muốn nước suối nhập cảng, nước soda, nước chanh hay nước lọc, thưa quý khách?”


Gene Perret

LƯU THY

Câu Chuyện Của Jones.

luuthy
.

Một cô gái 19 tuổi, tóc vàng, dân Texas, con gái của một gia đình mê săn bắn. Săn bắn hay hunting đối với một số người Mỹ là một môn thể thao. Gian hàng bán đồ săn bắn trong những cửa hàng thể thao luôn chiếm một vị trí thuận lợi, có không gian lớn với doanh thu không phải là nhỏ cho cửa hàng, bán đủ thứ đồ cho dân mê săn bắn từ chăn lều, kim chỉ, quần áo, cho tới dao găm và cung tên, súng đạn.

Săn bắn đương nhiên phải có dùng súng, và đương nhiên phải săn một con gì đó, từ vịt trời tới hưu nai, sư tử, và voi. Đi săn phải có bắn và bắn đương nhiên phải trúng đích và con vật bị chết.

Và khi nào có súng đạn và loài vật là có vấn đề.

Cô gái tóc vàng dân Texas tên Kendall Jones mê săn bắn từ nhỏ, đã từng theo gia đình sang Phi Châu đi săn từ năm 13 tuổi. Những năm đó trình độ của cô chỉ săn được những con thú nhỏ và dễ dàng. Phải đến năm 2014 khi cô 19 tuổi, cô mới đủ khả năng tham dự săn thú dữ là sư tử, voi, bò rừng, beo và tê giác. Cô bắn được một con beo, sư tử, …, cô chụp hình và đưa lên facebook khoe. 21000 người like và đồng thời cũng có tới 48000 người ký thỉnh nguyện thư yêu cầu facebook rút trang facebook của cô xuống. Facebook rút.

Những người chống sử dụng súng và những người thuộc phái bảo vệ súc vật không thích những gì cô làm.

Những người phản đối đưa ra đủ lý lẽ để chống cô, từ niềm yêu thương súc vật, đến tội ác do súng đạn gây ra, đến ngay cả kết tội cô gián tiếp tiếp tay với những chính phủ tham nhũng thối nát bên Châu Phi có thêm tiền qua việc cô sang đó săn bắn, mua giấy phép, ăn ở và vv… và vv…

Có người còn hăm sẽ giết cô.

Chuyện bênh với chống cô sẽ không ngắn mà còn dài dài.

Ai bênh cứ việc bênh và ai chống cứ việc chống. Tuy nhiên, chỉ đến khi những tay làm chính trị xía vô chuyện của cô Jones, thì chuyện của cô mới trở thành nổi tiếng và tay làm chính trị kia lại càng nổi tiếng như cồn pha xăng.

Tay làm chính trị này tên Dickinson, đang chuẩn bị ra tranh cử dân biểu tiểu bang Virginia. Dickinson thuộc đảng Dân Chủ và theo khuynh hướng Cấp Tiến Liberal.

Dickinson gọi cô với nhiều từ ngữ xấu xa như “scumbag”, “garbage” và “sick in the head”.

Dickinson bảo cô Jones đi săn thú vật đáng thương ở Phi Châu “for fun” thì tại sao chúng ta lại không thể săn lại cô “for fun”. Dickinson ra giá 100000 đô la cho ai đưa lên internet hình ảnh ở truồng hay video clip phòng the của cô Jones.

“Scombag KendallJones hunts animals for fun. We are hunting her for fun. 100k for nude photos or sex tapes.”
(DickinsonForCongress)

Bạn muốn có 100.000 đô không? Không hả? Khó quá hả? Bạn muốn cái gì dễ ăn hơn phải không? Bắt chước Dickinson, tui cũng đưa ra giá như thế này: “Tui sẽ trả cho bạn 1 cent nếu bạn đưa được một bằng chứng Dickinson và những tay làm chính trị nói dối”. Giá thấp quá hả? Xin bạn thông cảm, với 1 cent tui đây cũng dễ bay mất mấy tháng lương!”

LƯU THY NGUYỄN

TRƯỜNG CA RAMMASUN

luuthy

Lới giới thiệu :Nếu gọi TRƯỜNG CA ĐAM SAN là một khúc tình ca bi tráng của dân tộc Ê Đê anh hùng, thì có thể nói mà không hổ thẹn là TRƯỜNG CA RAMMASUN là một khúc hoan ca lịch sử của dân tộc Ba Hoa bất khuất…

Anh hùng Rammasun, dân tộc Ba Hoa, là một trong những cảnh sát biển đã ngày đêm canh chừng tàu địch và tìm cách tiếp cận giàn khoan 981. Những ngày tháng 7 là những ngày gian lao hao tâm tổn trí với đồng chí Rammasun, vừa phải luôn luôn anh dũng bám trụ hoàn thành nhiệm vụ trên giao, vừa đọc hàng ngàn tin nhắn mỗi ngày của bà con trong nước và Việt Kiều gửi tin động viên cổ vũ, vừa dành thì giờ theo dõi World Cup, nhưng đồng chí Rammasun vẫn luôn luôn tin tưởng thắng lợi, do nắm vững phương châm “trường kỳ bám biển, tự lực cánh sinh” của chủ nghĩa Mác Lê Mao vô địch.

Đúng 21 giờ ngày 15 tháng 7 năm 2014, Rammasun kêu gọi anh em cảnh sát biển vùng dậy tổng tiến công cùng nhau truy lùng và tiêu diệt giàn khoan. Bị tấn công bất ngờ, tàu bảo vệ của Trung Quốc rối loạn đội hình, một số dàn hàng ngang bảo vệ cho giàn khoan, còn số đông bảo vệ giàn khoan rút về đảo Hải Nam.

Anh hùng Rammasun đã tiêu diệt được 12 tàu bảo vệ giàn khoan của Trung Quốc, loại khỏi vòng chiến 2 tàu hải giám và đồng thời cũng bắt sống được 300 tên địch, mà trong số đó có 100 tên Việt gian đội lốt Trung Quốc xâm lược.

Người phát ngôn Bộ ngoại giao Lê Hải Bình sau khi nghe tin thắng lợi đã tuyên bố yêu cầu và hăm doạ Trung Quốc không nên đưa giàn khoan 981 quay trở lại… nếu không thì hậu quả sẽ khó lường, đồng thời biểu dương tinh thần chiến đấu của đồng chí Rammasun và anh em cảnh sát biển.

Rammasun được truy phong Anh Hùng Lực Lượng Võ Trang Biển, được hơn 700 tờ báo phong tặng là Nhân Vật Trong Năm 2014.

Nhân dân trong nước và quốc tế nhắn tin chúc mừng đồng chí Rammasun, mà một trong số những tin nhắn có tin nhắn của đồng chí Obama, đồng chí Merkel, đồng chí Hillary, và đồng chí Messi (khi đồng chí Messi biết được anh là một trong những fan hâm mộ của mình). Đồng chí Messi gửi tin nhắn chúc mừng thắng lợi của Rammasun đồng thời gửi lời thăm hỏi và xin lỗi cổ động viên và người cá độ Việt Nam.

LƯU THY NGUYỄN ( Nguồn vietnamnest.com)

WORLD CUP 2014

luuthy

Còn đúng 7 ngày 2 giờ 28 phút 42 giây là tới ngày khai mạc World Cup 2014 tổ chức tại Brasil. World Cup cứ mỗi 4 năm tổ chức một lần, hàng tỷ người mất ăn mất ngủ, hàng triệu người cáo bệnh nằm nhà để vừa nghỉ ngơi vừa theo dõi trái bóng tròn tròn xinh xinh. Chỉ một trái bóng da thôi mà 22 người nhào vô giành cho được trước con mắt của hàng tỷ tỷ người. Trái bóng tròn tròn xinh xinh làm cho biết bao anh chị em rơi nước mắt với đứng tim, không khác chi bị người tình phụ bạc hay bất ngờ nhận được lời cầu hôn.

Không có một môn thể thao nào trên thế giới được nhiều người hâm mộ như vậy. Bóng tròn không phân biệt mạnh với yếu, mạnh chưa chắc đã thắng và yếu chưa hẳn là thua. Giàu nghèo ngang nhau, đều áo thun với quần tà lỏn. Đông dân không phải là kiếm ra 11 cầu thủ dễ dàng, Trung Quốc với Ấn Độ có đốt đuốc mà tìm, cố nuôi gà từ trong trứng nước cũng hoài công.

Vào mỗi kỳ World Cup, Wall Street cho biết các hãng xưởng sản xuất chậm lại, chất lượng sản phẩm không đạt yêu cầu, cửa hàng bán buôn hơi bị khựng ngoài các dịch vụ có món cà phê, thuốc lá, bia rượu, thuốc an thần trợ tim, và nhà sản xuất TV là tăng ca để sản xuất cho lẹ, hầu kịp cung cấp cho những cửa hàng bán lẻ phục vụ cho khách hàng vừa mới đập bể cái TV thân yêu.

World Cup làm cho thế giới máu bớt đổ, bom đạn bớt rơi. Không ông tướng nào điên khùng đến mức gây chiến vào mùa này. Không ông trùm khủng bố nào lại nỡ lòng ra lệnh cho đàn em ôm bom nổ tung đúng ngay lúc trận đấu đang đến hồi hấp dẫn. Hy sinh cho tổ quốc, cho chủ nghĩa, cho lý tưởng, cho đạo pháp cao cả thì lúc nảo cũng được, chỉ trừ mùa World Cup. Xin cho coi xong trận chung kết, biết đội nào vô địch thì có chết cũng yên lòng, không ấm a ấm ức.

Trong bóng tròn không có bỏ chạy và đầu hàng, trời mưa cũng đá, tuyết rơi cũng đá, vòi rồng có xịt vào người cũng không bỏ chạy. Bóng tròn là đá bằng chân, không bằng miệng, không có thắng rồi kiêu hay thua mà đổ thừa khán giả, không có huênh hoang kiêu ngạo, rằng ta đã từng thắng Đức, diệt Tây Ban Nha, đè bẹp Ý, là ta vô địch muôn đời, quang minh quang vinh muôn năm, cả thế giới nghiêng mình ngưỡng mộ.

Còi trọng tài chưa thổi mà 16 cầu thủ đã quỳ mọp xuống, hai chân run lẩy bẩy như gà nuốt dây thun, thủ môn bỏ khung thành dựa cột hút thuốc, thì bao nhiêu cái thành tích vàng son thời quá khứ đối với khán giả cũng bỏ đi, khán giả sẽ chào đón không trứng gà cà chua, mà sẽ làm trắng xoá ngập sân với hằng chục chục ngàn cuộn giấy đi cầu. TV khán giả nhà không bể nhưng màn hình ướt nhẹp những bãi nước bọt.

“Nhiệt liệt chào mừng World Cup 2014.”
“World Cup sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta.”
“Sống, học tập, làm việc và theo dõi World Cup 2014.”
.
LƯU THY NGUYỄN