PHỤ CHÚ RIÊNG CHO ” NHỮNG ĐÊM THÙ BÚNG MÁU “,

 

Tôi viết bài Thơ
như đâm vào ngực mình
Một tim thổ huyết.nát thần kinh
Một tim trào máu.và tôi viết
Quặn thắt đêm dài.đêm tử hình !

Quặn thắt linh hồn tôi.giá lạnh
Những ngày liếp quạnh.nỗi quê xa
Nhưng khuya đơm bóng.tan từng khúc
Tôi chết khi chiều.hoa vắng hoa !..

Tôi chết khi chiều chưa xuống núi
Mặt trời gào thét. nỗi can qua
Những cơn gió sủi mầu.biệt biệt
Can cớ gì mây.lại vỡ oà ?!…

Can cớ gì mây. trôi xót xa !…

HUY TƯỞNG

Advertisement

NGƯỜI YÊU

1.
Đá rựng tà dương
Máu biếc xanh trên vai người em nhỏ
Trườn cánh chim
Ôi còn mải miết chiều phai

Mải miết chiều phai em có hai bàn tay đầm đìa hối tiếc
Tôi hôn em môi cực cùng ly biệt
Không đậy kín hồn dĩ vãng quỵ dưới trăng ngàn
Lòng đẹp dã man.

2.
Tử hình tôi trong ngực tối
Chờ đợi gì ngoài nguyệt lạnh
Nhân loại còn ai
Kẻ lãng mạn cuối cùng cô xiết đá xanh
Rũ trăng
Rũ máu
Rũ cánh rừng vùng vẫy tà dương
Hỡi em
Còn đợi chờ gì bóng người ngực tối
Loáng ngời khuya
Đẫm suốt hư không
Máu biếc xanh trên vai người em nhỏ
Ôi đời đời nhức nhối yêu nhau…

HUY TƯỞNG

Bài thơ này đã được nhạc sĩ Lê Uyên Phương phổ nhạc thành bài hát “Máu biếc xanh và ngực tối”.

MÁU BIẾC XANH VÀ NGỰC TỐI
Nhạc: Lê Uyên Phương
Thơ: Huy Tưởng

http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/mau-xanh-biec-va-nguc-toi-le-uyen-phuong

LỜI CHIM THỔ HUYẾT

Khi thiếp ngủ trên vùng hủy diệt
Xin ghi lời cô biệt
một mùa yêu
Con chim hót
tiếng vang nồng máu đỏ
Tôi nằm nghe
héo cạn trút trong chiều.

Cũng muốn viết câu thơ tình
vĩnh quyết
Gói trong hồn bi thiết
giọt tàn phai
Con chim rúc
đỏ au từng sợi biếc
Tôi nghe mình bỏng kiệt
nỗi bi ai.

Nằm xuống
và ngủ yên
đời khánh kiệt
Cả giấc mơ cũng biền biệt
không về
Con chim nhỏ
bay ra ngoài chiếc bóng
Vàng xưa ơi
buốt lạnh đến buồn tê!

Bài thơ viết
ròng ròng câu tuyệt huyết
Bài thơ đi
ngờ nghệch
vân vi
Tôi nhuộm bóng lên lời chim lộ diệc
Tiếng lặng câm vang mộng
xót đau
vì…

HUY TƯỞNG
(Melb, tháng 9/2016, những khuya hôm lặng lẽ)

SONNET KHÔNG SỐ

huytuong
Nén nhang cho bạn thiết cuộc đời: Nguyễn Tôn Nhan,

Tôi trở về M. đằm thắm
Đêm tủa ngọn cô đơn tráng lệ
Đêm mọc từng nhánh mầu hung bạo cũ
Đêm treo tôi lờ lững tháng ngày. vang
Đêm nâng tôi kiết già giàn mây bạc
Đêm gói tôi. ủ dột quanh hiu
Đêm nuôi tôi bằng giọt máu đen của gió
(hay giấc mơ của bạn vẫn chưa tan?)
Đêm xốc tôi trườn lưng ngựa trắng đồng hoang
Cơn cầm chướng lồng lên bạo ngược…
Ôi! Tôi muốn giết tôi tức khắc!
Tôi giết tôi. lời im như ngói cháy
Con đường câm nhễ nhại tình bằng!

Đêm hú gọi. giọng đen ngòm man dại
Tôi tru khàn. nỗi chết quánh mù theo
Đêm thắp tôi sáng choang linh hồn chó sói
Tôi chồm lên!
Tôi chồm lên. Rách nát một mình tôi!…

Rách nát một mình tôi.
Bạn nơi đâu trong mái nhà không. ấy
Có nghe lời máu lệ. một tờ hoa?!

HUY TƯỞNG

…Nằm Mơ…

huytuong

Sáng.nghe chim gáy bìa rừng
Hình dung kiếp trước đã từng đến đây
Sáng.nghe chim gáy.mới hay
Quê nhà thăm thẳm.mây bay rợp trời
Sáng.nghe chim gáy.tiếp lời
Hoang mang tự thuở làm người đầu thai
Tiếng chim gáy rụng trên cây
Giật mình hái lượm.đầy tay nắng vàng…
Chim gáy.rụng xuống hồng hoang
Nghìn sau tuế nguyệt mở trang không màu…

HUY TƯỞNG

ĐÊM MƯA Ở MEDI HOTEL, ĐỌC LẠI THƠ JOSEPH BRODSKY,

huytuong

Gió bầm tiếng
Giọng thủy tinh riết róng
Vách tường trơ.ngửa mặt hứng lời báng bổ
Những dòng mưa đắng chát- những nhánh sông thất lạc
không về
Há hốc cơn thắt tim.ngã quỵ
Mãi tim nhau.hối hả biệt ly. Hối hả!
Vòm trời uốn cong nỗi chiều ưu uất
Con đường.thôi đã biệt dạng nỗi chờ mong !
Và hàng cây theo mưa.khóc rợp bóng
Và lọn khói bấp búng cơn đột quỵ
Và cơn gầm thét trút hơi loáng ngực người thy sỹ
Những câuThơ bùng vỡ lửa thiêu
Thắp đuốc thiêng đài tưởng niệm ngọn cô đơn
Thắp đuốc thiêng cháy ngún đời lưu xứ !…
Người thy sỹ ấy
Về đâu ?!

Phóng nhanh qua đoạn đường đêm
Chàng hoá thân bóng ngựa đen phi nước đại
( đen đến nỗi xua tan tầng tầng bóng tối)
Đen như hạt giống thu mình lòng đất
Những bài Thơ cựa nứt mầm sống.trào lên
Hừng hực.hoát nhiên.và tiếp ngộ:
Ngựa đen trong ta hoá thân kỵ sỹ.hãy phóng nhanh xé
rách đêm mù tối !
Phép ẩn dụ của im lặng. vỡ lòng
Trên hàng ghế khách mời.bọn con chữ cúi đầu vĩnh cửu
Nhịp ba
Người thy sỹ ấy.ngước lên…

Đêm.đã thực sự gói tròn trái đất
Con rắn đen cuộn mình hang tối
Hơi thở sắc nhọn
Cơn tầm tã dường như vô tận
Em chém sả một nhát dao vào tim chàng.hung bạo !
Cái chết không đến- cái chết đã phục sẵn trong tim đau
bệnh từ ngày…
Và người thy sỹ ấy ngoi ngóp quá lời ca
Và bọn chữ rì rào ôm nhau khóc
Những câu Thơ điểm nhiên như nấm mọc
Chúng bay lên như chim sẻ mùa đông…
Người thy sỹ ấy vẫn còn trú ngụ giấc khuya

Đêm.đã thực sự cuộn tròn
Đã thực sự thuộc về những rắn đen những ngựa đen
Chàng thấy mình co ro như người lưng gù đang lấy thăng
bằng trong góc mộ !
Tại sao người thy sỹ ấy
Tai sao Thơ và tại sao J.B.

Đêm.đã thực sự cuộn tròn
Đã thực sự thuộc về những rắn đen những ngựa đen không ngừng huýt sáo và hát những tán ca của tự do & ánh sáng…
Chúng ta thầm nghĩ
Đã chắc gì ai kẻ đã NGHE được niềm câm lặng ngút trời mãi
dâng cao nơi người thy sỹ mang nặng Niềm Đau Lẫm Liệt ấy-
JOSEPH BRODSKY ?!

HUY TƯỞNG
Mel. đêm chết theo mưa tầm tã lòng đau…

DĂM BÀI THƠ NHỎ. BÀI SỐ 210,

huytuong

Mây ngưng khản đặc trên rừng
Gù lưng ụ bóng.rồi lừng lững đi
Tôi ngồi.hết chép rồi ghi
Sợ quên đôi đi nếp vô vi lúc về
Sợ quên cả nỗi buồn tê
Bao năm treo giữa tư bề âm u
Mai sau ly biệt… cho dù…

HUY TƯỞNG
(Trích từ NHỮNG BÀI THƠ CHƯA KỊP VIẾT TỰA ĐỀ,
Melbourne, tháng 04/ 2010)