NGƯỜI THỔI KÈN SAXOPHONE

1.
một đời gắn với cây kèn
như gắn thêm một bộ phận vào cơ thể
(giống máy trợ tim chẳng hạn)
mang hơi hướm của người
cây kèn cũng biết ngửa mặt lên trời
lúc cười lúc khóc
cảm thông sâu xa với người
tuôn ra những cơn đau ngất từ nhũng cơn mơ
vừa định hình đã vội tắt
những tiếng kêu thương của con chim gần chết
trong cơn khát tình của trương chi
đã bao lần nâng cây kèn lên
ngang mặt trời
là một lần mắt khai hoa
không còn thấy gì
ngoài những tiếng vỗ tay đến vỡ toang lồng ngực
anh say ngất trong niềm khinh khoái đến tột cùng

2a.
những chiều dòng sông mênh mông con nước lớn
đem nỗi nhớ ra hong nắng vàng như tơ
từ chiếc kèn bay lên serenata của enrico-toselli
là lúc xung quanh mờ dần mờ dần
đưa anh vào mộng
mộng đẹp hơn thực
mộng tái hiện điều ta mơ
đã gặp lại những người yêu cũ
của một thời chất ngất đam mê
đẹp như trăng
những con thiên nga dễ thương biết mấy
ưa rúc vào người và
ngước lên nhìn bằng đôi mắt không phải là mắt
mà trong suốt ánh nắng mai
cho đến khi tiếng kèn đã tắt
bầy thiên nga mới chịu vỗ cánh bay đi…
giờ đây họ còn sống
mà anh đã chết-chết trong họ từ lâu
họ đã có chồng con
có người còn được gọi bằng bà

2b.
bây giờ cây kèn trên tay anh mỗi ngày một nặng
phải ngã người ra phía sau
như cây khô chực gãy
mỗi lần từng ngón tay củi mục chạm vào phím
là một lần mắt anh
tuôn ra hai dòng lũ

3.
giờ chỉ còn anh chỉ còn anh
một hơi thở mòn
bên chiếc kèn hỏng hóc
anh khóc
khóc cho sự bất lực của tuổi tác
cây kèn khóc
khóc vì sự hủy hoại của thời gian
chẳng còn gì chẳng còn gì
ngoài chiếc bóng dưới chân

HẠC THÀNH HOA

Advertisement

CHỈ CÒN NHỮNG NGÀY CHỦ NHẬT

1. bây giờ ngày nào cũng là chủ nhật
nên quên mất thứ hai thứ ba thứ tư…
thời gian không còn là của mình
mỗi ngày qua là một ngày phải chờ đợi
lúc đến hạn phải rời căn nhà thân yêu để mãi mãi ra đi
với mảnh hồn rơi tả
không cần giấy thông hành

2. bây giờ ngày nào cũng là chủ nhật
lại ra đi khi mặt trời vừa mọc
cứ đi cứ đi
cho đến khi nụ hồng trên tay đã nở thành bông
là lúc thăng hoa của sự cô đơn
không ngọn gió nào ve vuốt
không còn mảnh trăng nào ở lại đồng hành với mình
tất cả đều đi vào huyễn mộng

3. bây giờ ngày nào cũng là ngày chủ nhật
ngồi trên băng
đôi mắt ngái ngủ nhìn người qua lại như chiếc đèn cù
tất bật vì cơm áo
không một bông hoa nào mỉm cười với mình
không một lời thăm hỏi nào
dù chỉ là giọng đãi bôi
nỗi cô đơn xòe móng vuốt
ghim sâu vào trái tim suy kiệt

4. bây giờ mỗi ngày đều là ngày chủ nhật
ngồi canh bóng tối
đêm đóng băng
mơ làm gã chăn cừu
trong”Les étoile”của Alphonse Daudet
có được cô chủ như vì sao
âm thầm đáp nhẹ xuống vai
với tiếng cựa mình êm ái và
cái mát rượi của sao
suốt đêm trăng
đêm trong vắt của thiên nhiên
đêm trong veo tâm hồn người
đêm cũng trong ngần những ý nghĩ
cũng như gã
mình sẽ thở rất nhẹ rất nhẹ
cho đến khi vì sao cuối cùng trên trời đã tắt
cũng là lúc có một vì sao thức dậy
chẳng có vì sao nào trượt chân rớt xuống vai mình

5. bây giờ mỗi ngày là một chủ nhật
mỗi chủ nhật nhìn đời bằng đôi mắt
mở toang cửa sổ
hiện lên trống hoác một hoang mạc
rồi tự hỏi
hôm nay là thứ mấy

HẠC THÀNH HOA

Tiếng ve sầu

 

 

 

Giã từ núi thẳm người về
Còn mang theo những tiếng ve trong đầu
Tiếng ve chìm tận hang sâu
Bên trong như chứa cả bầu trời riêng
Lâu rồi tưởng đã dần quen
Tiếng ve đã tắt tiếng chim đã ngừng
Bỗng dưng nhớ núi quá chừng
Tiếng ve lại chuốt nên từng cây kim.

HẠC THÀNH HOA

ĐIỆP KHÚC BUỒN TRONG QUÁN CÀ PHÊ MÀU VÀNG

 

hacthanhhoa

Tặng Nguyễn Lệ Uyên

Mưa tha thiết để trời hôm mau tối
Khói bên sông rời mái lạnh bay lên
Mưa vật vã giữa đất trời tuyệt vọng
Mưa bàng hòang trông theo một cánh chim…

 

Có một lần mưa đưa vào quán nọ
Gặp vầng trăng non trong tách cà phê
Vầng trăng nhỏ nụ cười no ánh sáng
Nhạc đưa lòng lên nhịp võng đam mê

 

Vầng trăng đã khiến người yêu cảnh lạ
Lòng ngại về trên lối cũ đường quen
Hồn lượn quanh vành li chờ trăng hiện
Uống trăng đầy cho vàng cõi trời đêm

 

Mưa  từ đó bỏ dòng sông đi biệt
Theo nguyệt vàng lạc giữa cõi chiêm bao
Mưa từ đó dựng tượng sầu trong quán
Lặng cúi đầu trên  mặt  nước xanh xao

 

Từ độ đất trời mưa mù mịt
Cây đã vàng mà nụ chửa đơm hoa
Chân đã mỏi mà người chưa chịu đến
Chiều sắp tàn nắng yếu đọt cây xa

 

Chỉ một lần người cho ta đươc thấy
Nụ cười thơm bông sứ ngát trong hồn
Và một thoáng sương mờ trong mắt biếc
Một chút lời xa vắng của sao hôm

 

Rồi từ đó mây lang thang đầu ngõ
Tóc dây leo không chịu quấn vai mềm
Pho tượng cúi đầu giữa vườn hoa tím
Muôn vì sao áy náy giữa trời đêm

 

Nhip võng vẫn đưa buồn trong mưa rụng
Sao đã mờ mà trăng vẫn mù khơi
Sương đã trắng ở đầu non chờ đợi
Mà thu vàng còn e ấp  xa xôi

 

Rồi bỗng một ngày sương tan  đầu ngõ
Trên lối về còn lại tiếng mưa vang
Vầng trăng nhỏ tách cà phê đã mất
Nhac đưa hồn vào xa vắng mênh mang

 

Mưa tha thiết để trời hôm mau tối
Trời tối rồi mà mưa vẫn thiết tha
Có phải mưa  đã đến từ quán nọ
Hay mưa từ bóng tối mưa ra …

Hạc  thành Hoa

 

NGỒI DƯỚI TRĂNG TAN

hacthanhhoa

Khi trở lại thành phố sầu quá khứ
Mây bỗng tan thành lệ xót thương đời
Em bỗng chốc thành vầng trăng xa lạ
Nhỏ mật vàng cho đắng khắp hồn tôi…
*
Như con thú nhận mũi tên tẩm độc
Một phút thương em biết mấy thu sầu
Ta muốn lánh mọi người nghe tình khóc
Một mình nằm chết lặng giữa hang sâu
*
Rất sợ phải nhìn trăng mới mọc
Một vùng ánh sáng lạnh buốt thân
Trăng càng cao hồn càng điên điên mãi
Nguyệt bạch tan thành một cõi băng
*
Trăng thành nước lạnh xối trên da
Vàng phai từ độ bóng nguyệt tà
Những đêm măt đất mênh mông quá
Một bóng ta dài xa rất xa
*
Từ nay xin trăng đừng mọc nữa
Mỗi giọt trăng mang một biển sầu
Trăng nhìn đắm duối làm ta sợ
Những sợi tơ mềm đủ giết nhau…
*
Khi trở lại thành phố sầu quá khứ
Mây đã tan và trăng đã tan rồi
Chỉ còn lại nỗi sầu như con thác
Cứ đêm ngày tuôn mãi xuống lòng tôi

Hạc- thành Hoa
1971

NGỒI DƯỚI TRĂNG TAN

hacthanhhoa

Khi trở lại thành phố sầu quá khứ
Mây bỗng tan thành lệ xót thương đời
Em bỗng chốc thành vầng trăng xa lạ
Nhỏ mật vàng cho đắng khắp hồn tôi…
*
Như con thú nhận mũi tên tẩm độc
Một phút thương em biết mấy thu sầu
Ta muốn lánh mọi người nghe tình khóc
Một mình nằm chết lặng giữa hang sâu
*
Rất sợ phải nhìn trăng mới mọc
Một vùng ánh sáng lạnh buốt thân
Trăng càng cao hồn càng điên điên mãi
Nguyệt bạch tan thành một cõi băng
*
Trăng thành nước lạnh xối trên da
Vàng phai từ độ bóng nguyệt tà
Những đêm măt đất mênh mông quá
Một bóng ta dài xa rất xa
*
Từ nay xin trăng đừng mọc nữa
Mỗi giọt trăng mang một biển sầu
Trăng nhìn đắm duối làm ta sợ
Những sợi tơ mềm đủ giết nhau…
*
Khi trở lại thành phố sầu quá khứ
Mây đã tan và trăng đã tan rồi
Chỉ còn lại nỗi sầu như con thác
Cứ đêm ngày tuôn mãi xuống lòng tôi

Hạc- thành -Hoa

Sao Băng…

hacthanhhoa

Em còn bóng mát đầu sông
Nắng đi trải lụa nằm hong tơ chiều
Bụi mờ lạc nẻo chân xiêu
Hàng cây lượn khói tiêu điều chưa tan

Em còn tươi búp ngọc lan
Hương bay từ cõi thiên đường nào xa
Kiếp trần trơ một hồn hoa
Thương mây trắng những ngày qua biển sầu

Em còn vầng nguyệt đêm thâu
Từ nao nao ánh hỏa châu cuối trời
Chim qua trăng sáng tuyệt vời
Chợt bâng khuâng tiếc thương đời sao băng


Hạc Thành Hoa

Bóng Hoa Xưa

hacthanhhoa
.

Người đến dịu dàng như ngọn gió
Người đến mơ hồ như ánh trăng
Đêm xanh một đóa Quỳnh hoa nở
Trắng ngần mấy cánh mỏng như sương

Đóa hoa chỉ nở trong chớp mắt
Rồi lặng lẽ tàn lúc nửa đêm
Gió đã đi rồi trăng cũng lặng
Bình minh ngơ ngẩn dáng sương mềm

Đóa Quỳnh đã lặn vào đêm tối
Tưởng đâu khép cánh ngủ muôn đời
Những đêm trời đất mênh mông quá
Lại trở về trong bóng nguyệt soi.

Hạc Thành Hoa

Tinh Cầu Lạnh

hacthanhhoa

Sương tan chiêm bao đêm nguyệt lạnh
Mây trắng về phơi bóng dị thường
Em đi tắt lửa đời mệnh bạc
Đêm trắng hoa cười lạnh buốt xương

Trời nặng vô biên hồn kinh động
Đất rộng mù khơi biết về đâu
Thần phách ngả nghiêng ta cười ngất
Một vết thương em vạn cổ sầu

Từng đêm trăng múa trên đầu sóng
Trăng cười khiêu vũ với yêu ma
Men nhạt không mờ đôi mắt héo
Gió quạt hồng thêm mảnh ác tà

Đêm là ánh sáng của trăng huyền
Hơi thở tơ chùng mặt đất nghiêng
Một bóng huỳnh qua tinh cầu vắng
Nghe trời tê dại nhớ thương em.

Hạc Thành Hoa

NGÀY XUÂN NGHE TIẾNG CHIM TU HÚ

hacthanhhoa

Ở quê cứ mỗi lần hè đến
Bầy chim tu hú lại quay về
Tiếng chim gọi bạn xôn xao nắng
Tiếng chim đánh thức những trưa hè

Cây vải mờ bừng bao mắt lá
Gọi nhựa lên cành để trổ bông
Tu hú gọi cây mau kết trái
Trời xanh ngọt đến tận trong lòng…

Mấy chục năm làm mây viễn xứ
Theo mưa qua núi gió qua đèo
Những tưởng lòng ta thành nấm mộ
Đâu ngờ tu hú vẫn bay theo

Ở quê tu hú kêu mùa hạ
Bây giờ tu hú gọi mùa đông
Nghe tiếng chim kêu buồn muốn khóc
Tiếng kêu ngân mãi đến không cùng

Tu hú kêu hoài cũng thế thôi
Có những đên nằm mơ thấy núi
Tỉnh dậy đồng xanh bát ngát trời

Không hẹn mà luôn luôn đúng hẹn
Một năm mới ghé lại một lần
Mỗi năm cứ đến mùng hai tết
Vui mừng như gặp lại cố nhân

Tết này có cái mà chờ đợi
Có chút quê hương để trở về
Mùng hai ngồi đợi mong bạn đến
Mang về cho chút ấm tình quê

Hạc thành Hoa