BUỔI TÓC LẠNH RỪNG PHAI

“Ta có đời độc hành vào bóng tối
Buổi đi về nghe sông núi quặn đau” thơ Hạ Quốc Huy

1.
Người phiêu bạt bật hồng soi tha thiết
Xé thời gian vào lật sách cổ thư
Em, trang nào bơ vơ trong cổ tích
Tìm em. Ta ngậm ngải đứng trầm tư

2.
Trong yên ắng có tiếng cười thỏ thẻ
Trốn vào trong một chum rượu bỏ hoang
Của trăm năm ủ âm dương đại ngàn
Của tri kỷ hồng nhan chờ hảo hán?

3.
Chàng lãng tử mang gươm làm tráng sĩ.
Tim yếu mềm lãng mạn, hóa ngu ngơ
Tưởng ôm em từng phút đến thẫn thờ
Thương đứt ruột màu bồ quân hoa gió

4.
Đã mấy lần sũng ướt một hồn đau
Ở chỗ đó lá vàng nghe ta kể
Tiếng thở dài thanh âm như rớm lệ
Em u hoài sóng biển ngóng xa khơi

5.
Ta có đời độc hành vào bóng tối
Buổi đi về nghe sông núi quặn đau
Núi thương ta và lòng ta thương núi
Rừng có cây. Con dã thú nhớ rừng
Em đừng khóc. Đừng liều thương lãng tử
Để mình ta ngồi đếm giọt rưng rưng.

6.
Rượu em ủ từ kiếp xưa để lại
Hâm nóng chờ tóc lạnh buổi rừng phai.

HẠ QUỐC HUY

Advertisement

Rót Rượu Trần Gian


Mưa từ cõi cũ mênh mang
Rượu trần gian lạnh nên lòng hoang vu

(Hạ Quốc Huy)

1
Thiền sư ôm rượu xuống đời
Hồ trường lệ tửu hâm mời giai nhân
Say đi để nhớ một lần
Sá gì thiên hạ, đâu cần nhân gian

2
Rượu ta pha với bạt ngàn
Có ngâm sim tím, tẩm hàng lệ đau
Có cung kiếm lạnh trăng sầu
Có đời bảo táp dãi dầu quan san
Rượu ta nấu bởi ngang tàng
Rót ra, gió hú, thơm ngàn gian nan

3
Rượu xưa, ủ đá cơ hàn
Nhạt môi trinh nữ. Lỡ làng thương đau
Ta từ cỏ úa sông sầu
Kêu con nước cạn biển dâu gọi nàng
Mưa từ cõi cũ mênh mang
Rượu trần gian lạnh nên lòng hoang vu

4
Hồ trường rót hận thiên thu
Một trời hảo hán bụi mù chưa qua
Máu tươi đẫm nửa sơn hà
Thấm vào mạch đất, phù sa tài bồi

5
Chung nầy tặng cuộc đổi dời
Mai đi, hồn núi vẽ đời ngàn sau
Em về, hát khúc tình sâu
Đợi lòng phai nhạt qua cầu nước trôi

6
Rượu chừ ướt ngực áo lơi
Thoảng hương thiếu phụ thơm trời nổi trôi
Rượu say anh nhớ em cười
Em say. Cứ ngủ. Ta ngồi quạt cho

Hạ Quốc Huy

PHÁP TRƯỜNG XƯA

“Tôi đi trong gió sương lay
Bước chân sạn đạo vai gầy hoa vương”.(Hạ Quốc Huy)

1
Tôi về trên pháp trường xưa
Không nàng đao phủ lệ vừa ăn năn
Vết thương còn dấu dao hằn
Dưới tầng đá nát
trăm năm lỡ làng

2
Tôi về
mê lộ nghiệt oan
Cầm dao nhân nghĩa ánh ngàn trượng xa
Rung chuông bồ tát di đà
Bẻ gươm – Đồng thiếp – quấn tà huy bay

3
Tôi đi
trong gió sương lay
Bước chân sạn đạo vai gầy hoa vương

Hỏi thăm bụi cỏ ven đường
Tìm bông hoa nhỏ mười phương chia lìa…

4
Tôi đi không mão không hia
Nhớ tên quên tuổi, tạc bia dựng đời

Thân tôi gió bạt muôn nơi
Thổi qua biệt tích trên môi em cười

5
Tôi về chiu chắt huyết tươi
Thương hoa khóc ngọc, tặng lời sắc không

Quạ kêu tàn cuộc, hừng đông
Giáp xưa thầm lặng, máu nồng rỉ loang

Năm xưa, lòng đã dặn lòng
Một đao. Một ngựa. Dẫu trong hoang tàn

6
Thơ buồn như bụi hồng hoang
Vẫn đao. Vẫn mã. Ngang tàng tôi đi.

HẠ QUỐC HUY

XIN KHỐN KHÓ TỪ BI MẸ GIÀ

 

Ngày Mother’s day con không có chi kính hương linh mẹ. Con chỉ có bài thơ làm trong tù từ năm 1976 ở trại tù Hiệp Đức. Con đọc Mẹ nghe, nghe mẹ

“Thân tôi nào có tiếc chi
Chỉ xin khốn khó từ bi mẹ già” .(Thơ Hạ Quốc Huy)

 

Dưới, rừng cạn.
Trên, rừng sâu .
Rừng nào thì cũng một màu oan khiên

Rừng xanh ngó núi ưu phiền
Rừng già lá mục triền miên hận thù

Ngoài, rừng hạ.
Trong, rừng thu
Sao không thổn thức cho dù lá rơi ?

Con nai uống giọt sương trời
Còn tôi ngậm giọt lệ rơi nuôi thù

Con nai giỡn lá chiều thu
Còn tôi bới lá âm u chôn tình

Rừng đày ải. Rừng linh đinh
Tác tan cung kiếm,
đao binh ngậm ngùi

Điệu rừng thượng – tải rừng xuôi
Rừng chinh chiến bại
tả tơi máu chàng

Rừng trói chặt – Rừng siết ngang
Giòng đời xua động lỡ làng nước non

Chim quyên khản giọng rát hồn
Tôi tim bứt máu. Sống hờn thác mang

Nai ơi, thơ thẩn bên ngàn
Nghe anh uất hận ứa tràn triền cao ?

Lạy trời đất . Lạy trăng sao
Lạy sông . Lạy biển, cuốn ào rừng đi

Thân tôi nào có tiếc chi
Chỉ xin khốn khó từ bi mẹ già

HẠ QUỐC HUY
Tổng trại 1 Hiệp Đức Quảng Nam
Trại 2 Hiệp Đức 1976

KẺ CẮM THỀ

“Mi cong rũ xuống rối bời
Mong manh hạt lệ thấm môi vô thuờng…”
(thơ Hạ Quốc Huy)

@

1.
Mai tôi hỏi tội con đuờng
Có hàng dâm bụt, có hương cửa chùa
Tôi đi từ sáng đến trưa
Em vừa ly dị đầu mùa đông qua

2.
Mai tôi hỏi tội đuờng xa
Có cô bán quán điệu đà sắc hương
Tôi đi suốt mấy năm truờng
Ghế bàn thấy tội, đâm thương ông thầy

3.
Mai tôi hỏi tội cỏ cây
Sao không muợn gió lung lay tình nàng ?

4.
Mai tôi hỏi tội lá vàng
Cớ chi bay đậu hiên nàng kế tôi
Luạ hồng áo ngủ em phơi
Tôi qua nhặt lá, đứng ngồi rớt tim

5.
Mai tôi hỏi tội con tim
Vì hương da phấn tim tìm đuờng qua
Hay vì lá rụng xót xa
Mà chân kiếm cớ lạng qua, đảo về ?

6.
Dầu tôi lạy rớt nón mê
Tôi còn sông núi. Ngày về yêu hơn
(Xin em ráng đợi. Tôi thề yêu hơn)
Thiếu phụ khẻ lắc đầu buồn :
Yêu thì suối cạn đá mòn bên nhau
Tay ôm xõa tóc gối đầu
Áo phai vá vạt đêm thâu yếm nhàu

7.
Tôi nào có tính truớc sau
Khi yêu chỉ biết… lao đầu vào yêu
Mai tôi xin lỗi trăm điều
Xin đôi vú xịn mỹ miều tha tôi
Thiếu phụ cuời gập cả nguời
Tràn trề hoa nguyệt núi đồi sơ hoang

8.
Lạy trời lạy đất lang thang
Lạy tình yêu tính chạy làng bỏ tôi
Mi cong rũ xuống rối bời
Mong manh hạt lệ thấm môi vô thuờng…

9.
Mai tôi tính nổ giáo đuờng
Đầy hoa ngày cưới chuông vang nhà thờ…

10.
Tôi chờ từ sáng tinh mơ
Ôm tim. Thút thít, sững sờ trăm năm
Thu tàn, đông lạnh căm căm
Chung quanh tăm tối phủ nhằm điên mê
Nàng không thấy kẻ cắm thề
Thành hai bất hạnh lê thê một đời

11.
Xuân về không lá vàng rơi.
Còn đâu để nhặt ? Sao bồi hồi tim ?

HẠ QUỐC HUY

NGƯỜI GÓC NÚI

 

“ngày em bối tóc vu quy
dặn tôi ở vậy, đôi khi em về” thơ Hạ Quốc Huy

Ngày trao khăn lụa chia ly
Chặm trên mắt ướt, nhớ chi hẹn hò

Níu tay không muốn xa bờ
Sợ đời tách bến, sợ đò sông ngang

Ngày em
pháo đỏ thuyền sang
Dặn đừng nhẹ dạ, má hồng dắt đi

Ngày em
điểm phấn gài mi
Dặn tôi đứng đợi, rủi khi em về

Tôi người góc núi, miền quê
Học kinh thư cũ: đã thề. Phải ghi.

Ngày em
bối tóc vu quy
Dặn tôi ở vậy, đôi khi em về…

Có người thảo dã, lòng quê
Có đời cuồng khấu hận thề trăm năm

Lên non thiền gốc sơn trầm
Tìm cây thiết mộc âm thầm khóc riêng

Đục rừng hỏi đá đảo điên
Dầm sương gánh tặng, nợ nghiêng núi chiều

Tìm em. Không thấy. Đổ liều
Phóng tay nổi lửa
hỏa thiêu trùng trùng

Lửa tàn. Ngồi khóc rưng rưng
Em quên không dặn
than
đừng
cháy em.

HẠ QUỐC HUY

PHAI TRÊN ÁO ẤY

 

“Tìm về rũ áo phù vân
Gối lên khinh bạc ngạo nhân gian cười” (Trăng Đùa Vướng Chân, thơ Hạ Quốc Huy)

1.
Tìm về mái lạnh thảo trang
Chào hoa cỏ nhớ, chào hàng nấm hoang

Ngược xuôi
con nước
đá vàng
Dốc tôi tê tái, dặm nàng phù hoa

2.
Tìm về mở cửa mây sa
Tưởng người xõa tóc đợi ta bên cầu

Gió ơi, gió trẩy về đâu
Cho tôi bay với mấy câu thơ tình

3.
Tìm về buổi ấy linh đinh
Trầm luân thôi đã tội tình hào hoa

Thấm trên
ngấn lệ
nhạt nhòa
Tưởng vuông ngực ấy, tưởng tà lụa xưa
Như trong trầm tích nghìn xưa
Em buông xiêm áo, trăng vừa khỏa thân

4.
Tìm về hồn cũ chứa chan
Rưng rưng hệ lụy ướt tràn hư vô

Người đi lơi lả lụa đào
Mê mê hương phấn
nghẹn ngào đời hoa

Thì thôi lệ đã nhạt nhòa
Phai trên áo ấy, đau tà lụa xưa…

Hạ Quốc Huy

HOA HUYẾT ĐÀO

 

“Một ngày thiên cổ xót xa
Máu tôi nhỏ xuống thành hoa huyết đào” thơ Hạ Quốc Huy

1.

Từ ngàn thiên cổ vượt về
Dây dây áo bụi
nặng thề sắc son

Ai đi bóng lạc khỏi hồn
Tôi quỳ lạy núi. Rạch non, cắt rừng

Theo tim lửa hắt bập bùng
Tìm sao định hướng. Ngó vầng trăng đi

Theo lông chim tuyết thiên di
Gặp tôi tìều tụy xuân thì sắc phai

2.

Người trăm năm. Mất dấu hài
Ngoặt sang đời khác. Xa ngoài dặm xa

3.

Một ngàn thiên cổ vượt qua
Một ngày thương tích xót xa
Máu tôi
nhỏ xuống
thành hoa
huyết đào

4.

Máu tôi nhỏ xuống thành hoa huyết đào

Có con tiểu điểu miền cao
Bay chơi. Chợt thấy. Nghẹn ngào tội hoa

Mắt buồn đẫm giọt mưa sa
Rơi trăng úa. Lạnh quan hà. Ướt vai

Lụa mây người buộc trăng cài
Tôi lần theo vết quan hoài phôi pha

5.

Một ngàn thiên cổ đã qua
Phải không? Tôi nhớ như là mới đây

HẠ QUỐC HUY

VÌ XƯA LÀ NGỌN CỎ BỒNG

“Câu thơ Hạ đứng u buồn
Vì thơ ấp ủ một hồn núi sông” (thơ Hạ Quốc Huy)

1.
Một chung men ngập hồng đào
Mời huynh
em rót rượu vào càn khôn

Câu thơ Hạ đứng u buồn
Vì thơ ấp ủ một hồn núi sông
Ngả nghiêng là ngọn cỏ bồng
Lông bông là sợi tơ hồng lạc nhau
Rượu nầy huynh trước. Muội sau
Uống cho tê tái,
chôn sầu kiếm cung
Uống cho dậy lại bão bùng
Cho hồi sinh cuộc vẫy vùng
binh đao…

2.
Mời em, sớt nửa chung đào
Liêu xiêu hoa nắng hôn vào mây đêm
Hề chi
rượu cháy gan mềm
Hề chi lệ đá chảy đêm phong trần
Rượu chừ cạn hết phân vân
Cầm tay em khóc một lần. Được không?
Vì xưa
là ngọn cỏ bồng
Thì xem chết tựa lông hồng mà thôi
Vì xưa là ngọn cỏ bồng
Thì xin
chết tựa
lông hồng
mà thôi.

HẠ QUÔC HUY
Viết tại thư trang Quyền Đạo Võ Công.
California USA

XA RỒI TRĂNG LAY TÓC RỐI 

 

“Trong tim còn nhốt tình không ?
Trong bâu áo lật còn hồng nhủ hoa ?”  (Hạ Quốc Huy).

1
Tay nghiêng vạt áo qua cầu
Bước em động vỡ tiếng sầu mênh mang

Cõi ta trú ở lang thang
Chân quơ, tay múa, nghênh ngang yên hà

2
Xa rồi cái tuổi mười ba
Theo hương bồ kết, thiết tha si tình

Xa rồi
bạch diện thư sinh
Chia tay nghiên bút chấp kinh phong trần

Xa rồi
lửa dội quan san
Khép trang hồ thỉ, uổng ngàn tử sinh

Cùng đường. Mạt lộ chiến binh
Anh hùng tận tuyệt. Ngục hình xích khua…

3
Xa rồi
truông bãi, ghềnh trưa
Thù chan nắng khổ, oán xưa đọa đày

Xa rồi tóc rối trăng lay
Đọng trong mắt phượng khoảng mây phiêu bồng
Trong tim còn nhốt tình không ?
Trong bâu áo lật còn hồng nhủ hoa ?

Mai trôi lãng mạn ngọc ngà
Tóc phai cổ tích, tình ra lạc loài

4
Vạt buồn gói trọn bi ai
Tà đau tấu khúc
bi hài
ngàn trang

Ngày em áo cưới đò ngang
Tôi bơi theo khóc. Chẳng màng ngó tôi

5
Trời ơi ! Đứt ruột. Trời ơi !
Thuyền sao không đắm. Tôi bơi em về .

HẠ QUỐC HUY