MAI RỦI BỘI THỀ

 

 

“Lại ngày tan tác phân ly
Thêm lần gãy kiếm. Còn chi cuộc đời !” (thơ Hạ Quốc Huy)

1.

Xưa tôi ở chốn núi rừng
Lên cây cổ đại cười lưng chừng trời

Nhắm ai?
Chân lạc xuống đời
Ngoái về cõi núi, hoa rơi chập chùng

Buồn tình tôi bắn lung tung
Tên bay. Lạc đến vô cùng tình em…

2.

Xưa tôi nuôi lửa rừng đêm
Xuyên sơn lãnh địa chân mềm đá đi

Lại ngày tan tác phân ly
Thêm lần gãy kiếm. Còn chi cuộc đời !

Buồn tình tôi bắn. Trời ơi !
Tên bay. Lẩn quẩn trong tôi mịt mù

3.

Xưa tôi
dầm dãi biên khu
Thơ trên bá súng. Thơ u uất hồn

Nhắn về hốc núi đầu non
Xác con sơn điểu vẫn còn huyết khô…

4.

Ngày tôi gối mộng trời cao
Bay theo sông núi, nghe sao thầm thì

Rồi từng hoài bão qua đi
Tôi thành thất chí thiết chi trần đời

Buồn tình, tôi bắn. Lệ rơi
Tên bay. Máu quánh trong tôi đọa đày

5.

Nay tôi ngồi nhậu đắng cay
Trăm ly. Chuyện nhỏ. Luôn tay nốc sầu

Rượu hồng em rót về đâu
Mặc tôi chết điếng
giữa cầu nhân gian

Bớ con nhan sắc đỏ vàng
Bớ mi bất nghĩa hồng nhan vong tình

Bớ thống khổ.
Bớ điêu linh
Bớ em như bớ bạc tình thiên thu…

6.

Ngày tôi theo gió vi vu
Tìm cây ngải chúa âm u chập chờn

Tôi leo trăm thác mê hồn
Kê môi hôn gió, khóc non nhạt nhòa

Thơ thành khô khốc xót xa
Tôi thành thầm lặng
dưới hoa chôn tình

Tiếng ai hát giữa không thinh
Chợt như cát bụi vô tình xoáy đau

Đò ngang trầu ướp hương cau
Xin ngâu tháng bảy loãng màu máu tôi

Tội tình tôi bắn mưa rơi
Tên bay.
Phập xuống.
Ngập đời tôi mê…

7 ,

Nay sông đã bội nước thề
Vẫn lòng gió rít gởi về rừng xưa

HẠ QUỐC HUY 

Advertisement

NỢ PHÙ VÂN

 

Thiền sư gối cỏ mơ màng
Lung linh hoa nắng
ngập vàng trải sang

Có Sơ dừng bước, khẽ khàng
Cổi ra áo lụa
đắp chàng giấc mê

Dung nhan không vướng trăng thề
Áo thơm hương nhũ tràn trề ngực hoa

Có con
hạc nhỏ bay qua
Hỏi tôi xao xuyến
hay là bâng khuâng

Chim ơi xưa nợ phong trần
Nay thêm nợ phút phù vân ngọt ngào

HẠ QUỐC HUY

CUỐI DÒNG SÔNG

 

1.
Sông lặng lẽ ngày hạn hán khô mưa
Từ đất đá hoa cỏ Bồng vẫn nở
Em lầu cao, làm sao em thấu rõ
Khách qua đò. Đò đưa khách về đâu

2.
Chèo khua nước, lãng khách khuấy sông sầu
Câu thơ cũ mênh mang bùng lửa hẹn
Giai nhân rụt rè giấu lòng hổ thẹn
Chuốt xiêm cài e ấp quãng trường mơ

3.
Hồn kẻ sĩ vong thân đường bay khổ
Gãy nghê thường vũ khúc giấc chiêm bao
Giai nhân buồn xếp xiêm y áo não
Tiếng địch chàng tức tưởi khóc mùa đau

4.
Lửa âm ỉ cháy trong trái tim sầu
Gươm lãng khách hóa vô thường mộng ảo
Giai nhân về đốt xiêm y áo não
Khỏa thân nàng hát múa cuối dòng sông

HẠ QUỐC HUY

BẠN ĐƯỜNG TRÁNG SĨ

 

1.
Tôi ương ngạnh với muôn ngàn thách thức
Giữa dòng đời chưa chảy hết long đong
Đò quá khứ chở đầy khoang băng giá
Tìm phương nao sưởi ấm tảng rêu phong

2.
Hoàng hôn xuống trên phận đời thất thế
Đắng lòng ai chờ giờ nhớ phút thương
Xuồng đã vỡ. Vàng son xưa đã tắt
Mạn đò nan ngập ngụa sóng tai ương

3.
Nhớ thuở vó khua. Chiến y khói súng
Những bi hùng chà xát đủ hai vai
Cổ tích em. Hồng hạc khuê các trang đài
Cổ tích tôi. Tên giang hồ nghĩa khí
Cổ tích Ngựa. Bờm tung hãn mã. Cuốn gió đường dài
Bên Thầy. Là bạn. Là con. Chở can trường sinh tử

4.
Bạn đường tráng sĩ : yên ngựa nồng lữ thứ
Quỵ sa trường không chuông mõ từ bi
Thầy ở lại, con đi. Tiếng rừng con ngựa hí
Tiếng lửa gào. Tiếng nấc. Tiếng con thủ thỉ
Hay tiếng cười buồn chào tử biệt sinh ly

5.
Tôi không nhớ gì… ngoài khóc ngất từ khi …
Tôi không nhớ gì… ngoài khóc ngất từ khi .

HẠ QUỐC HUY

XA MÃI TRÊN ĐƯỜNG LẠC NHAU

 

Hảo hán ngồi uống giải sầu
Rượu chiều nắng cháy 
như màu quan san

Rượu đêm se sắt đông hàn
Bạn ta ghìm súng
cười khan dưới hào

Rượu khuya nước mắt muốn trào
Đau ngày rã cuộc
binh đao, ngục tù

Hình như chân bước vào thu
Rừng phong khép lại cho dù lá bay

Hình như có gió truông mây
Ai nghe tiếng gọi đâu đây chiến trường

Hình như trăm vạn nẻo đường
Ta , em xa mãi
trên đường lạc nhau

HẠ QUỐC HUY

AI CẦN TÔI KHÔNG

1
Thiền sư vai gánh trăng mơ
Sờn bâu áo bụi thẩn thơ đêm trường

Năm xưa ly loạn nhiễu nhương
Tóc thơm thuốc súng khói vương giáp bào

Năm xưa sỏi đá rạn rào
Mỗi xiềng xích. Một máu đào rừng hoang

Cắt rừng bóng tối gian nan
Người như sơn điểu xiên ngang ngục trần

2
Thiền sư nay đứng phân vân
Ngập ngừng. Xa lạ. Ai cần tôi không ?

3
Sao em không ửng má hồng
Để tôi tặng hết mênh mông đất trời

Sao tay không níu anh ơi
Cho em chia bớt mảnh đời tang thương

HẠ QUỐC HUY

 

 

NÀNG TIÊN CÁ

1
Từ hành tinh xa xăm. Tôi đến
Vào dòng đời bất an
Vây chung quanh lá gió trăng ngàn
Không tình yêu hò hẹn

2
Tôi chạy khắp cánh đồng
Mót hạt lúa còn thương nhánh rạ
Sinh nhật nàng tiên cá
Anh gởi tặng đại dương

3
Những vì sao nổ từ ngôi cao
Mảnh rơi đại ngàn
Mảnh về biển dữ
Không mỹ nhân ngư
Níu gió hỏi mây trời có gặp đâu không ?

4
Tôi chạy khắp sa mạc xương rồng
Băng ngang triền nham thạch
Những am mây
Đã tan thành khói

Dưới chân gai đau nhói
máu nhỏ bước tôi qua
Người mặc áo phù hoa bay chi chiều nắng tắt

5
Trên đỉnh lạnh ngắt.
Himalayas
Cao ngàn thước Lạp Sơn Hy Mã
Một thạch động
phủ ngàn tuyết trắng trầm mặc hồn không
Nhân ảnh tôi ngồi khóc

6
Nàng lên chót vót cheo leo
Thả mình xuống. Như vạn vì sao hiểm nghèo
Thân rơi thác ngàn, tim rơi biển cả
Em là nàng tiên cá
Anh có thấy em không?

HẠ QUỐC HUY

NGƯỜI ĐI THEO GIÓ

“Đồi xưa sim tím mênh mông
Hoa phai đất ủ phấn hồng lệ vương” thơ Hạ Quốc Huy

1.
Gió qua để lại lao xao
Em còn cặp sách nôn nao phượng hồng
Người nơi lửa đạn phiêu bồng
Em chưa kịp tuổi pháo hồng vu quy

Thì thầm gởi gió bay đi
Nhớ ai ? Gió hỏi.
Cớ chi lệ trào ?…

Tin em nhắn gió năm nào
Hồi âm không vọng dù vào chiêm bao

2.
Cài lên cửa khép trúc đào
Em gieo nắng muộn ngọt ngào thảo trang…

Vì xưa chinh chiến quá quan
Gió đi để lại dặm ngàn tình hoa

Vì xưa sông núi thiết tha
Súng gươm sinh tử dẫm qua luân hồi

Vì xưa hoa tím trên đồi
Hái trao kẹp tóc, mắt cười dễ thương

Lòng quê mộc mạc vấn vương
Mười hai tuổi dại
chợt thương phong trần

3.
Mười năm ngập nắng vàng sân
Em thành thiếu nữ đợi lần ghé thăm

Thêm mười mùa phượng úa tàn
Chàng đi biền biệt chưa lần tạt qua

4.
Người về cửa biển mờ xa
Làm chim gãy cánh
phôi pha ngựa hồng…???

5.
Đồi xưa sim tím mênh mông
Hoa phai đất ủ phấn hồng lệ vương

Tìm anh khắp nẻo bụi đường
Chàng đi theo gió, phong sương bình bồng

Nổi trôi đất khách, tuyết Đông
Lạnh đời gió bạt tóc lồng lao đao

6.
Chiều nay mưa ướt trúc đào
Thềm rêu bật khóc, nghẹn ngào hoa ơi

HẠ QUỐC HUY

NIỀM KHỔ HẠNH

Tôi con dã thú tử thương
Nằm thoi thóp thở mé đường tình em

Vết thương rỉ máu hàng đêm
Thành dòng hệ lụy
ứa mềm thiết tha

Tôi con dã thú miền xa
Bị tên em cắm, ngập qua góc đời

Xé thương. Tôi rạch nát tơi
Tươm tươm khổ hạnh đất trời hành tôi

Tôi con dã thú một thời
Nhìn tên em cắm.
Mỉm cười xót xa

HẠ QUỐC HUY

GIÓ THỔI EM ĐI

1.
Hảo hán lỡ độ đường
Bó chân ngồi hậm hực
Ai bày rừng tủi nhục
Bắt đá dựng oan khiên

2.
Tôi đổ dốc triền miên
Lau mồ hôi ná thở
Nhớ em như món nợ
Của tiền kiếp môi hôn
Luân hồi chưa giáp tròn
Đụng mùa thu ly biệt

3.
Tôi ngược ngàn xanh biếc
Em về chốn thảo hoa
Ai cay đắng chan hòa
Trong Xuân thở mùa Hạ

4.
Tôi xuôi vùng đất lạ
Đếm dãi dầu hắt hiu
Qua nhật nguyệt tiêu điều
Em dừng trên cánh Bắc

5.
Nghe gió lùa se sắt
Chiều lạnh buốt mùa đông
Nước mắt và máu hồng
Hoen mờ trang giấy trắng
Câu thơ và ước hẹn
Chìm ngập mảnh hoa tiên

6.
Tôi tạc tượng oan khiên
Níu mây trời phủ kín
Biểu gió đừng bịn rịn
Thổi mãi và em đi

HẠ QUỐC HUY