LÚC XUỐNG NÚI

“Chân đã xa. Trùng trùng. Ly ly biệt
Thuở tang bồng gãy gánh bụi hồng xưa”( thơ Hạ Quốc Huy)

1.

Lời thơ viết mênh mang ngày quy ẩn
Khắc ngang tàng đá dựng đỉnh hoang vu
Lúc xuống núi. Rừng chuyển động vào thu
Trên tóc gió. Sương khuya còn ẩm ướt

2.

Gởi tới em một lần đi không đến
Một môi cười không hẹn buổi chia tan
Một vòng tay chơn chất đến ngỡ ngàng
Em qụy xuống ôm bàng hoàng xao xuyến

3.

Ta vin tay bẻ cành hoa củi đước
Cài lên mây đợi gió thổi phương ngàn
Mây trôi đi, gió chần chừ ở lại
Nhắn chàng. Dừng hệ lụy. Sẽ ly tan

4.

Thơ hoảng hốt chắp tay cầu xin gió
Gió lạnh lùng không nghe tiếng than van…
Tim bật khóc. Từ đây thêm ngấn lệ
Nửa chia nàng. Nửa tặng ngã đường mê

5.

Hồn Lạc Tướng trên cây lao ngạo nghễ
Hú chập chùng lẫm liệt bản trường ca
Miền đất cũ óng ánh lệ kiêu sa
Lững thững ta đi giữa vòng nhật nguyệt

6.

Chân đã xa. Trùng trùng. Ly ly biệt
Thuở tang bồng gãy gánh bụi hồng xưa
Phong trần qua hoa lạnh đất đổi mùa
Năm trôi. Tháng trôi. Ngày trôi ước hẹn

7.

Ta muốn hỏi trời xanh và biển mặn
Có góc nào chôn được nửa vầng trăng ?

HẠ QUỐC HUY

ĐIÊU TÀN TÌNH

Củi lam em đốt trên ngàn
Gánh qua Hạ cũ tro tàn còn bay
Vườn xưa úa cuối đuôi mày
Bậu đem lòng bậu
thả bay gió đàng
Đàn bầu tiếng thở, tiếng than
Ai ca vọng cổ, em hàng lệ đau
Hắt hiu lửa bếp rầu rầu
Khói vương mùi tóc. Khói sầu đường ngôi
Áo bâu tà hứng mưa rơi
Vạt che ngực mở. Vạt ngồi quạnh hiu
Than lam se sắt cơm chiều
Em hong tình bậu
trên điêu tàn tình.

HẠ QUỐC HUY

HÌNH NHƯ

1.

Hình như không có gì đâu
Nên em cuối bãi. Ta đầu sông xa
Hình như không có thiết tha
Sao em cắc cớ bắt ta dật dờ

2.

Hình như không phải là thơ
Chỉ là giọt lệ trên tờ giấy thôi
Chỉ là đọng. Chỉ là rơi
Sao xao xuyến. Sao bồi hồi tim rung

3.

Là em mắc tội dửng dưng
Nên ta lớ ngớ lừng khừng lơ ngơ
Hình như em vẫn thờ ơ
Giống như em chỉ giả vờ không yêu

HẠ QUỐC HUY

NGHIÊN SON BỤI PHỦ

1.

Trong hư ảo ta về lồng lộng
Gót chân khua vọng lại bạt ngàn
Em không biết mây trời gió thoảng
Những phù vân rồi cũng phai tan.

2.

Em không biết đường dao chém vụng
Khi buông tay máu đã đầm đìa
Em đi phía trời không. Không có
So tà buồn. Áo cũng cách chi.

3.

Thiền sư hóa đá trên dốc đó
Chận tim chàng sợi máu nôn nao
Thời gian cũ chìm trong gió cát
Câu kinh cầu chết giữa lao xao.

4.

Từng phiến bạc theo nhau chồng chất
Ngày tháng dài bụi phủ nghiên son.

HẠ QUỐC HUY

MẸ BÊN RỪNG

Hồn tử sĩ chập chờn bay theo lửa
Nơi quê nhà, Mẹ nghe tiếng sáo con không?
(thơ Hạ Quốc Huy)

1.

Từ buổi đường trường cung kiếm gãy
Muốn quên đi dĩ vãng rất phiêu bồng
Lòng muốn thôi từ nay không nhớ nữa
Chuyện sông hồ binh lửa đã xa xưa

2.

Từ buổi lạy Mẹ lên đường sông núi gọi
Khoác chiến bào, xa nghiên bút thư sinh
Có dặm trăng soi đêm rừng tay súng
Có Mẹ nguyện cầu theo ánh trăng soi

3.

Từ buổi tử sinh treo đầu súng
Trải đời xanh lưu máu giữ quê hương
Tổ quốc xua quân. Tráng sĩ lên đường
Sống. Giữ nước. Chết. Xương tàn dâng đất mẹ

4.

Từng thước đất sa trường thơm yên ngựa
Những anh hùng vị quốc đã thân vong
Hồn tử sĩ chập chờn bay theo lửa
Nơi quê nhà, Mẹ nghe tiếng sáo con không?

5.

Rồi buổi đường cùng thân chiến bại
Mẹ bên rừng, lau nước mắt mấy mùa qua
Theo dấu chân lưu đày con vượn hú
Mẹ gởi cho con khô héo giọt lệ già

6.

Từ buổi oan khiên tràn mạn ngược
Gió của rừng thăm thẳm rít thâm u
Thân lao ải thằng con lưu biệt xứ
Vẫn Mẹ già còm cõi bới thăm nuôi

Con nhỏ bé đi làm sông làm núi
Làm tù binh. Khiêng gánh nợ oán cừu
Mẹ ẵm con ngày tay son hương sắc
Nay Mẹ già, bạc trắng mái liêu xiêu

7.

Trên dốc đá người tù binh kiệt sức
Qụy xó rừng. Nhớ vợ dại con thơ
Núi chướng. Sương lam. Oán khí. Sao mờ
Tiếng sáo trúc cõng câu thơ thành trang máu

8.

Ai hồi tưởng những ngày chinh chiến cũ
Thuở ngang tàng thúc ngựa, bắt tên bay
Tàn y xưa sụp xuống. Phủ mặt. Che mày
Lòng tủi nhục. Oằn vai thân chiến bại

9.

Từ buổi khôn nguôi ngày bi đát
Chiến địa năm nao gió cát bạt ngàn
Khói ấm có cao miền đất lửa?
Hay còn thương tiếc thuở mây tan?

10.

Chiến tích năm xưa những trận đánh kinh hoàng
Vì Mẹ. Vì em. Vì đời. Xông lên vì tổ quốc
Hoa lá. Thành đô. Dòng sông. Con nước
Dõi từng ngày. Vọng ánh mắt trông theo
Trong lao lung. Ai không xót quê nghèo ?
Trong xiềng xích. Sao quên thời ngang dọc ?

11.

Từ buổi thẫn thờ lòng tan nát…
Thương con đò tách bến, rẽ sông xưa
Lòng muốn thôi từ nay không nhớ nữa
Thì trách chi. Trăng lỗi hẹn. Em lỗi thề

12.

Từ buổi khôn nguôi đời kiếm bại
Gấp chiến bào chôn sử tích hoang vu
Ngọn gió có qua vùng hỏa tuyến
Xin cúi đầu. Mặc niệm hận thiên thu

13.

Rồi buổi ngỡ ngàng qua ký ức
Con đò về hiu hắt bếp sầu đông
Cố nhân gởi tặng lòng nuối tiếc
Thì đã muộn màng. Tình cũng hư không

14.

Ai mơ súng hú lòng như xé
Lửa đạn năm xưa vẫn nồng nàn
Có phải vì đời cung kiếm gãy
Mà lòng cô quạnh với nhân gian?
Hay bởi cái mùa tan tác đó
Hóa thành mạt lộ giữa giang san!

15.

Đâu đây ngựa hí trong thiên hạ
Cho gởi tang bồng hồ thỉ bay
Hồ dễ quãng đời chinh chiến cũ
Đong mãi không đầy bát rượu cay

16.

Rồi buổi mây rừng đơm tóc bạc
Nàng xõa tóc huyền nghe chuyện biển dâu
Dung nhan ơi hỡi xin dừng lại
Một sợi tơ trời. Cũng nặng hồn đau

17.

Ai hẹn tơ duyên mùa thương tích
Nợ ân tình, hương phấn trễ tràng nhau
Nếu rủi mai sau không hội ngộ
Xin đến giang đầu. Nguyệt thẹn đợi ngàn sau

18.

Con nói mai sau về nuôi Mẹ .
Lau lách cơm chiều, khói rạ rơm quê
Con nói mai sau con ngồi kể
Khách tang bồng. Chuyện tráng sĩ ngày xưa
Con nói mai sau về nuôi Mẹ
Bên bếp hồng. Khóc kể lại đời con

19.

Rồi buổi Mẹ già không còn nữa
Con còn xuôi ngược chốn mây xa
Gió ơi thổi hết về thiên cổ
Ngàn lạy muôn trùng. Ngàn lệ sa

20.

Từ buổi Mẹ già ra cát bụi
Hồn đến bên rừng ngong ngóng con…
Hồn ở lại rừng đợi bóng con…

HẠ QUỐC HUY
12.2016 California, USA (trích Mê Khúc Trên Mạt Lộ)

NGƯỜI CHÂN MÂY

Nhìn về dãy núi mờ xa
Xin anh. Bảo trọng. Cho qua đời nầy”
thơ Hạ Quốc Huy

1
Tóc mây ai buộc trăng cài
Anh đi khuất dấu miệt mài gót xa
Những ngày thương tích chưa qua
Lệ em. Ướt đẫm rừng hoa anh đào

2
Cánh chim khinh điểu vút cao
Chân mây em trói lệ vào thiết tha
Nhìn về dãy núi mờ xa
Xin anh. Bảo trọng. Cho qua đời nầy

3
Cho sương gió bạt vai gầy
Hỏi gươm hào khí vơi đầy cuồng ca?
Rượu chừ trộn với sương hoa
Gươm tôi. Chém đá. Vỡ ra nghẹn ngào.

HẠ QUỐC HUY

NHÀ CUỐI VEN MÂY

“Ta còn cánh cửa hư không
Người vào.

Xin gõ.
Để không thấy gì” ̣

1.
Ngàn xưa ai đợi bắc cầu
Sông ngân quạ réo đội đầu đá đau
Lạy trời
tháng bảy mưa mau
Chảy qua Ô Thước cho sầu chìm đi

2.
Lạy trời tháng chạp,
đôi khi
Có nàng phù thủy ướt mi não nề
Thương tình cho lá bùa mê
Biểu treo cửa Bắc, nữ về hiên Tây
3.

Nhà ta ở cuối ven mây
Phong phanh cửa trống, cỏ cây quen vào
Hướng Tây cửa trổ nơi nao
Nếu em có lạc,
mời vào hướng Đông
Hiên Đông
có bụi trúc hồng
Nhện giăng tơ kín, chắc không lối vào
Phương Nam dốc sỏi nghẹn ngào
Nửa đêm nằm mớ chiêm bao ngựa hồng

Ta còn cánh cửa hư không
Người vào.
Xin gõ.
Để không thấy gì.

HẠ QUỐC HUY

CHỢ LẠC SÔNG MƠ

LẠC TƯỚNG VÀ CỔ THƯ

1.
Nghìn trang kinh ủ lời mê
Chìm trong tiếng hạc, lạc về cõi hư

Vạch họa đồ, xáo cổ thư
Tây đoài, Bắc khảm, mưa thu, hạ hường

Phông phênh áo hẹn hoang đường
Hoa thêu cỏ lạc
tha phương não nùng

2.
Ra đi sương độ vừa bung
Ngàn năm
sương dậy ngập cùng lê thê

Trẩy qua từ độ sương mê
Sao Hôm nghẽn lối,
sao Khuê sương ngàn

3.
Giẫm trên cổ độ trăng lan
Núi in Lạc Tướng hồn man dại rừng

Nỏ, tên thành đá hoa cương
Đao binh tiền kiếp vấn vương bụi hồng

4.
Ra đi từ độ trăng không
Hồ cầm ai khảy tiếng đồng cung thương
Trống chiêng hóa đá vô thường
Dội hồn Lạc Tướng biên cương lỡ làng

5.
Tìm về quan ải hỗn mang
Gặp chương hóa thạch mấy ngàn năm trôi

Thấy bên khiên giáp tả tơi
Trường thành hoang phế. Nàng ngồi khóc ta

HẠ QUỐC HUY