CUỐI THU

 

Nhân cuối thu ở vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, hôm nay sẽ tản mạn chuyện các loại lá đổi màu, chuyện lá rụng, chuyện nhà nước đi gom lá, chuyện lá và cành được đốt thành phân, chuyện phân tro trở lại mọi nhà để vun bón cho cây cối, bông hoa, vườn tược mùa xuân và mùa hạ.

Trước tiên là mùa lá đổi màu ở vùng Đông Bắc Hoa Kỳ, ở các tiểu bang như: Connecticut, New Hampshire, Massachusetts, Vermont, New Jersey, New York, Maine…luôn là một mùa mà cảnh trí như trong các truyện thần tiên, tôi hay gọi là mùa lá chín tới. Ngay cả cư dân Hoa Kỳ ở các vùng khác như Cali, Houston, Florida, Oklahoma… mùa nầy người ta cũng theo dõi thời gian lá đổi màu đẹp nhất, rực rỡ nhất ở vùng Đông Bắc nầy để mua vé máy bay lên tận nơi thưởng ngoạn, quay phim và chụp hình. Mùa lá đẹp nhất hàng năm thường rơi vào từ đầu tháng 10, và đó cũng là giai đoạn trời hay mưa. Lá đang đượm màu đẹp nhất chỉ cần một đêm mưa dai dẳng, sáng hôm sau toàn thân cây có thể đã trơ cành, rụng sạch. Do vậy, khi thấy lá đang chín tới là ghi hình liền, chờ hôm sau có thể bạn sẽ thất vọng.

Đa số những cây cho lá đẹp nhất vào mùa thu ở vùng Đông Bắc Hoa Kỳ là những cây lá phong (Maple). Có rất nhiều loại lá phong mà hình thù và màu sắc lá khác nhau, tạo thành một bức tranh đa dạng. Trong đó loại lá phong đỏ người Canada chọn làm quốc kỳ cho họ, và vào mùa thu hang năm ở Canada lá phong đổi màu cũng rất đẹp. Khoảng thời gian nầy, nếu bạn có dịp lái xe đường trường ngoài xa lộ, bạn sẽ thấy bị hút hồn bởi trò nghịch ngợm vấy tung màu của đấng hóa công đã nhuộm rực rỡ những hàng cây dài chạy dọc liên tục hai bên đường.

Sau vài tuần như được sống trong mộng, và tùy theo mưa nhiều hay ít lá sẽ rụng sạch sớm hay muộn. Nhà ở Mỹ luôn rộng lớn, khuôn viên mỗi căn nhà luôn có các vuông sân cỏ viền quanh, và ít nhất có vài cây ăn trái và một cây lá phong trong sân. Nhà ở Mỹ không sát liền kề như nhà ở Việt Nam, và sống ở Mỹ ai ai cũng giống như đang sống ở mặt tiền chỉ khác là đường lớn hay đường nhỏ. Cây nhiều hai bên đường, và cây trong mỗi nhà, vì vậy sau khi lá rụng sạch khối lượng lá rất lớn, cành khô cũng rụng. Trong mỗi nhà, chủ nhà đều có sắm máy thổi lá. Khi được thành phố thông báo ngày giờ xe hút lá đến dọn lá, trước đó một ngày chủ nhà phải dùng máy thổi, thổi lá gom dần lá trong sân nhà mình ra lề đường vun thành đống, còn lá rụng ngoài đường do nhà nước lo. Đúng lịch hẹn, nhà nước cho xe hút lá đến từng con đường đã quy định. Họ dùng ống hút miệng to hút lá và cành cây nhỏ hai bên lề đường vào trong xe bồn. Nếu đến lịch hẹn, sân nhà ai còn luôm thuộm cây lá, chủ nhà sẽ lãnh giấy phạt.

Các xe bồn mang lá và cành về một khu nhà máy ngoại ô thành phố. Lá và cành cây được cho vào các lò đốt lớn đốt cháy thành than. Nhà máy tạo ra loại phân tro, sau đó họ ủ lại. Chờ đúng 1 năm sau, khi mùa xuân về, họ tập trung các xe xúc vô các kho ủ phân chở ra đổ vun thành những ụ phân tro thật cao gần ngoài cổng. Khoảng gần cuối mùa xuân, thành phố thông báo cho bất cứ cư dân trong thành phố ai cần trồng tỉa bông hoa, vườn rau hay bón cho cây ăn trái… được quyền mang xe hơi lớn nhỏ tùy ý đến xúc phân về trồng. Tất cả đều free, khi vô cổng bạn chỉ cần giơ cao bằng lái cho người bảo vệ cổng biết bạn là cư dân thành phố nầy, vậy là được vẩy tay cho xe vô ụ phân xúc bao nhiêu tùy thích. Xúc xong chở về nhà đổ xuống thấy còn thiếu, bạn cứ việc mang xe trở lại xúc tiếp đến khi nào bạn thỏa mãn nhu cầu thì thôi. Do vậy ở thành phố nầy, từ cuối xuân qua hè đi ngang qua nhà ai cũng thấy xanh tươi, rực rỡ, bởi người Mỹ trồng nhiều hoa, người Việt trồng rau, cà, bầu, bí, ớt…bên cạnh thảm cỏ nhà ai cũng xanh tươi, được cắt tươm tất như một sân đá banh.Bông hoa, cây trái tươi tốt là lúc bạn bắt đầu nghe chim ở đâu tụ về ngày càng đông, chúng thi nhau hót líu lo, còn những con sóc luôn nhảy tung tăng quanh chân bạn. Vậy là bạn lại quyết định đi Home Depot hay Lowe’s để mua thức ăn cho chim, cho sóc. Bạn cho chim và sóc ăn mỗi ngày nên chúng quen bạn dần. Ngày nào cứ thấy bóng dáng bạn bước ra vườn là chim chóc ở đâu sà xuống quanh bạn hót líu lo, sóc chộn rộn hết trèo cành lại tuột xuống. Bạn sẽ thấy đời sống thiên nhiên thật dễ thương luôn ở sát bên cạnh bạn. Và các lũ chim hay sóc biết rất rõ rằng: Ở chốn nầy không hề có làng nướng Nam Bộ hay quán nhậu 36 món với se sẻ cắt tiết hoà vô rượu đế uống tráng dương, đại bổ chi đó…Tụi nó cũng biết rõ luôn: Thằng cha già nầy mà chộp bậy một em trong đồng loại của mình, mụ hàng xóm Mỹ trắng kế bên sẽ nhấc phone gọi cảnh sát, thằng chả sẽ phải đóng phạt giá chót 500 đô. Nếu con chim bị bẻ giò hay cánh, cảnh sát sẽ nhấc phone gọi xe cấp cứu đến chở con chim về bệnh viện cấp cứu của động vật để chữa chạy, hoặc bó bột cho nó. Ngoài ra thằng cha già ham chim còn bị cấm từ ngày ấy không được léo hánh ra vườn rình mò vì tật thèm chim…

Chu Thụy Nguyên

Advertisement

NHÀ HÁT KHÔNG NGHE THẤY OPERA

1.
tôi vừa thấy một con quỷ
tôi lại thấy nhiều con quỷ
bệ vệ bước ra
từ cái gọi là nhà hát

2.
nó vác theo xương của ai vừa róc vậy?
chúng khoác theo những bộ da của ai vừa lóc vậy?
mà sao nghe văng vẳng khúc đồng ca
nhếch nhác nhe nanh

3.
lễ Halloween ư?
tháng cúng cô hồn ư?
ủa! một đàng còn chưa tới
một đàng đã qua lâu rồi mà

4.
nhà hát ư?
hay nhà xác?
đã, đang và sắp quàn chôn nhiều thế hệ
tôi thấy rõ lố nhố những bàn vọng thiên

5.
và thấy cả hàng ngàn, hàng vạn
bàn thờ cửu huyền của cả một dân tộc.

Chu Thụy Nguyên

PHÍA ĐÀNG SAU CỦA HÔM QUA

1.

sáng qua còn nhớ
mình đã cúi lượm giấc mơ ai làm rớt
kịp bỏ túi
ai ngờ chiều lại
giấc mơ gọi đúng tên mình
luận tội
buộc phải trả nợ hết cả một đờ

2.

phố cũ rùng mình
như ai đang lạnh co ro
người đàn bà bên kia đường không ngừng nói
nước mắt đã đầm đìa
lúc ngước lên
bỗng thấy bóng mình lặng lờ nhẹ trôi
qua bờ tường rêu
nặng nhọc
như chiếc xe than thời bao cấp
đang cố lên hết con dốc thấp.

3.

đã đến giờ
người đàn bà nguyện
như hạnh nguyện trọn một đời
nhất định chỉ yêu người ở xa
dù tóc đã rối nùi
và dù ngày ngày vẫn đang buộc dần
cố tật đa mang đâu từ thời con gái
ai biết được
ở chỗ vết thương chưa tấy những nốt sần
bỗng như rạn nên lời sám hối.

4.

vẫn từng nốt lặng ấy
nàng âm thầm
và gió cũng không còn thấy cất tiếng
như ai vẫn hát trên đồng
hay đã hát nửa vời bên gối mộng ?
phía đàng sau của hôm qua
một đôi khi
tôi và cả nàng
vẫn mơ…

Chu Thụy Nguyên.

ĐỜI GIÓ

để tiếc thương nhà thơ Bùi Diệp

1.
nắng
có còn chiếc lá
ở sâu trong nỗi nhớ
hằn in ngược bóng ?

2.
đợi
biết có còn nỗi buồn
lỗi hẹn
ở trong lời căn dặn lại
như giọng ai sau lủy tre làng ?

3.
nghĩ không ra
trước lúc đi biệt mù xa
vẫn còn cười
thật tươi
lại còn nhã nhặn mời đọc
ngày bạn sắp Về Ngang Quán Không

Chu Thụy Nguyên

 

BỞI TÔI BIẾT MÌNH VẪN CÒN KHẢ NĂNG CHI TRẢ.

 

1.

mượn tôi
tôi mượn một đời
một đời
giông tố một trời
bao dung
thương em nói cũng
chẳng cùng
bước chân xuống phố
thèm thuồng có đôi

2.

chênh vênh
hiên nắng lệch trời
rêu phong
là bạn đứng ngồi
một bên
chùm du thủ
kinh động đền
diễn sâu
cho tận vai mình
trót vay

3.

mượn tôi
lá mục nẻo nầy
phân thân
như thể tỏ bày
phận vui
hai vai gánh
đã
lệch đời
tủi mừng mừng tủi
đãi bôi
trò người

4.

mượn tôi
cứ hết cuộc chơi…

Chu Thụy Nguyên

CANH BẠC CÕI NGƯỜI

 

1)

Đổi từng bước giang hồ mua hương lửa
Đời không ngai nên tất bật gánh rong chơi
Hồn thu thảo trăng ả đào môi miếng
Một phần ta ba phần mộng nghịch đời

2)

Mưa viếng lá lá vụt rơi về cội
Người viếng người câm điếc cõi phù vân
Lửa hay khói rụi trơ dòng nhiệt huyết ?
Đành lòng chờ đông trần trụi căm căm

3)

Hồn đá lạnh đợi viếng nhau mờ mịt
Muối trong sương rướm máu những hoa hồng
Bầy thú rậm rật nhau lời hoa mỹ
Người đợi người dài lắm biệt mù đông

4)

Mỗi sắc mặt lộ chênh gương phù thủy
Miếng môi nhau chia canh bạc cõi người
Trò sát phạt thú-người tô vẽ mãi
Bỗng lộ hàng nhờm tởm mặt đười ươi

5)

Váy tung xòe tuột truồng con bài tẩy
Nhẵn đãi bôi trượt gió bụi hồng nhan
Tung hê lắm món ngàn vàng ôi ỉu
Mấy sát na bầm dập đóa trinh tân ?!..

Chu Thụy Nguyên

LẠI THÊM LẦN HỘI NGỘ GIỮA CÕI TẠM NÀY

 

 

Bạn hãy mở giùm tôi ô cửa ở ngoài kia
Nắng đã luống tuổi cùng da mồi tóc bạc
Trọ cũng lâu giữa cõi đời sương tuyết
Chinh chiến yên lâu sao chưa thấy bóng ai về?

Đường chiến binh lao xao rồi bặt tiếng
Máu cùng xương phơi trải  khắp sơn hà
Vậy mà với lời thề năm xưa ấy
Vẫn còn đây vai nặng chốn bôn ba

Bè bạn đâu những người muôn năm cũ
Thoát dần vơi theo nến lụn, nhang tàn
Thôi vậy nhé, còn đây chung rượu lạt
Những nụ cười hóm hém buổi hợp tan!

Ta lại về đây, chốn trọ này sang chốn trọ khác
Tuổi liêu xiêu còm cõi dắt dìu nhau
Biết rồi sẽ quanh đây nhiều chinh phụ
Non nước mịt mờ , bờ bãi tận đâu đâu…

Đứa còn khỏe hôm nay siết tay thằng yếu nhớt
Ráng nghe mày, còn chút nắng ở ngoài kia
Liệu đủ ấm trái tim người lính già bại trận
Đời chiến binh sống gởi thác quay về…

 

CHU THỤY NGUYÊN

LÚC TÔI RÓT NẮNG VÀO LY.

1)
ở đâu vài nắng tắt ?
hồn xanh xao dặm đường
hẫng lời tay em buông
giờ nầy anh vẫn nắm
2)
ở đâu chuyện dòng sông ?
trôi mịt mờ hạnh ngộ
bong rã nhạt màu đời
chùm cát đằng bấu rễ
3)
ở  đâu mưa vụng dại ?
ướt thầm áo nhã ca
chuỗi hoa tiên xâu nhặt
mưa thì mưa em về
4)
ở đâu vó ngựa hồng ?
sải qua khuya bạc mệnh
giấc dập dồn cổ tích
máu nhỏ hồng đề thơ
5)
ở đâu mùi run rẩy ?
khói thơm môi nửa vời
đôi tay em lá ủ
tôi rót chiều lưu ly…
 Chu Thụy Nguyên

TÔI VẪN TÌM TÔI. CHỐN TẠM NẦY

 

từ chỗ em ngồi. hương với lửa
ta chia trăm năm. một nhánh sông
biết sông đòi đoạn. dòng trăm khúc
rẽ chảy về đâu? cõi tịch không.

trăng mật nhiệm màu. mùi quyện gió
từ bấy thiên thu. mấy sát na ?
có chìm mê mải. hồn cô lỉ
bao sắc trăng mơ ? mộng thuyền hoa

cội đã mòn chưa ? nợ tín điều
ôm quầng sóng bạc. giấc linh miêu
đá mòn đâu sá. duyên mây nước
dõi bóng quê nhà. nơi cú kêu

chia biệt bãi bờ. đêm nhạn trắng
thất thanh gọi giục. lạc đàn nhau
chia đêm ủ ấm. hơi trăng mật
thắp mãi nhang tàn. biệt bóng câu

ừ về ! thì về ! quê đâu đã ?
còn – mất trong tim. cuộc trả vay
lá rơi ngập cội. ba la mật
chẳng thấy mình đâu. chốn tạm nầy…

Chu Thụy Nguyên


Ngày Biển Thiêu Tàn Vó Ngựa

 

chuthuynguyen
Biển đã cháy đêm ngủ vùi mộng mị
Nợ trầm luân quảy nặng bụi mờ câm
Làm hạt bụi ta lăn vào đời nhỏ
Khúc du ca sót lại vết lăn trầm

Ta ngựa chứng sải đường xa đã mỏi
Muốn hí vang động cả giấc thiền sư
Tra khớp bạc hay vàng ta chẳng thiết
Lục lạc đồng hay gỗ cũng phù hư

Ở lâu rừng lắm khi mơ đồng nội
Chùng dây cương nước kiệu sướng phiêu du
Ngoạm cỏ xước như một thời huấn nhục
Ngủ hai chân nhắc nhớ kiếp ngục tù

Khe đá hẹp có khi chổng bốn vó
Nhếch mép cười đen bạc dạ lòng ngay
Dưới cọc nhọn đâm dầm đau xé thịt
Chổng mông gào nỗi nhục vẫn chưa khuây

Đầm đìa núi cậy trông ngàn bóng hạc
Tuấn mã bọc thây tráng sĩ có khi
Hay yên vắng ngựa về, người thiên cổ
Biển hồng hoang cháy rụi vó vô nghì…

CHU THỤY NGUYÊN