1.
…”Chúc mừng em bước chân vào thế giới tự do…”
Những hàng chữ nhấp nháy vui vẻ với một dọc các biểu tượng cười, Cái Email dầu tiên tôi nhận được trên đất Mỹ là của T. Người mà tôi đã tưởng nếu -thôi-yêu-thì-chết của thời nào … nhưng lạ thay, tôi lại gặp những người tôi yêu hơn… rồi lại gặp những người yêu hơn nữa… Đầu óc tôi có vấn đề hay sao đó!
Ôi, cuộc đời…
Tôi là một người mang trái tim đầy trắc ẩn, lưu luyến và yêu quý từng hạt bụi nhỏ nhoi huống chi là với một con người thực thể… nhưng sao trái tim tôi cũng thật dễ dàng quên lãng để đến nỗi tôi cứ phải tự khuyên nhủ mình:
”Đừng mang lòng ngờ vực
Khi tình yêu còn đầy
Giữa đôi bờ hạnh phúc
Đã nhuốm màu tàn phai”
Trước sau gì tự nó cũng nhuốm màu tàn phai thôi mà. Tôi đâu giống các nhà thơ yếu đuối khác , cứ vội vàng chạy đi chôn cất những mối tình vào đâu đó !
Tôi tuổi Nhân Mã, thích màu xanh lá cây nhưng luôn phô trương cái vẻ bề ngoài bằng màu đỏ. Là dạng người mà tử vi cung cấp thông tin: Một con sư tử ẩn trong một con cừu… Tôi không tin tử vi nhảm nhí. Tôi chỉ cố chứng tỏ với mọi người rằng tôi chỉ là một con cừu ẩn trong một con sư tử…
Và nói chung chẳng ai tin điều đó .
Có hề chi
Chỉ một người tin tôi là đủ …
2.
Tôi sinh ra với một vết chàm trên má. Từ khi biết soi gương tôi đã thấy mình bất hạnh. Vết chàm nhỏ bé thôi nhưng đã làm tuổi thơ tôi đau đớn, tôi thu mình vào cái vỏ ốc của riêng tôi, tôi nâng niu nỗi bất hạnh của mình để thấy mình cô độc cho đến ngày T. chạm vào và nói: ” Ồ , dễ thương quá, giống như một trái tim nhỏ bé “, bình thường vết chàm màu nâu nhạt, khi tôi giận nó màu nâu đậm, khi tôi buồn nó ửng như một vết son, khi tôi vui nó hầu như biến mất…
Chưa ai nói với tôi điều đó ngoài T. Vậy thì tôi phải vui thôi.
Lớn hơn một chút, tôi để tóc dài che một bên để đừng ai thấy. Tôi học trường dòng, kỷ luật rất nghiêm. Tóc phải cột gọn gàng. Soeur Hiệu Trưởng nhiều lần gọi tôi lên văn phòng để chép phạt. Khi thấy tôi khóc và lấy tay che vết chàm, Soeur ôm tôi vào lòng, thương xót: “Chúa đã cho con một dấu ấn đặc biệt khác với mọi người. Hãy cảm ơn Chúa và đừng làm Ngài thất vọng.”
Tôi không biết trang điểm để che dấu khiếm khuyết của nhan sắc.
Tôi lại càng không biết ngụy trang để bảo vệ tâm hồn mình.
Tôi cô độc và trống rỗng…
Tôi hay chống cằm, T. nói: Thói quen của những người hay mơ mộng. T. nói: Không việc gì phải che giấu trái tim. T. nói… T. nói…
Chưa ai nói với tôi những điều như thế và tôi được an ủi biết bao…
Nhiều năm sau gặp lại, câu đầu tiên T. hỏi: “vết chàm đâu?”
Tôi hồn nhiên trả lời: “đi thẩm mỹ viện xóa rồi, bây giờ thấy em đẹp không?”
T. giận.
Tôi mất T. từ đó…
3.
Từ đó, tôi mất T.
Từ đó, dường như trong tôi có hai con người, một cứ trôi theo thời gian mà sống, còn một cứ quay đầu nhìn lại phía sau.
Đâu đây, có người ôm đàn đến giữa đời nghêu ngao hoài câu hát: ” Giấc mơ của tôi là cánh chim hải âu bay xa khỏi tầm tay và tiếng sóng...”Giấc mơ của T. hoang dại và vời vợi mây trời, còn giấc mơ của tôi chỉ là thế giới của tuổi thơ nhỏ bé: luôn thấy mình đi học trể, luôn thấy mình không thuộc bài, luôn thấy mình thi rớt, luôn thấy mình đi lạc… và thức dậy với ngập tràn nước mắt. Tôi gọi T. ơi…
Không còn ai trả lời.
Không còn ai ở đó.
Chỉ đơn độc mình tôi soi gương nhìn vết chàm nâu nhạt.
Không còn ai vẽ lên một trái tim.
Không còn ai vẽ lên một bông hoa.
Không còn ai vẽ lên một môi cười.
Không còn ai…
Chỉ còn lại một vết chàm đơn điệu và xấu xí…
Tôn Nữ Thu Dung