Thơ LÊ VĂN TRUNG

Trước 1975, nói gì thì nói, tôi chỉ là một đứa trẻ con, dù có tập tành làm văn thơ (… khá nổi tiếng của Tuổi Hoa và Tuổi Ngọc) và cũng đua đòi đọc những cuốn sách thời thượng của các tác giả Việt Nam lẫn thế giới mà… không hiểu gì hết! Những người đã nổi tiếng trước 75, khi ra hải ngoại, họ tiếp tục sáng tác, hoặc làm báo, hoặc trở thành các nhà truyền thông hoặc phê bình thì tôi mới biết rõ hơn về họ. ( tôi luôn biết ơn anh Trần Hoài Thư đã cố vấn và đỡ cho  nhiều … bàn thua khi thấy tôi… dễ chết vì thiếu hiểu biết!)
Cách đây 1 năm, tôi nhận liên tiếp những emails của một bạn tên Viên Hướng gởi rất nhiều thơ của tác giả Lê Văn Trung, tôi đã rất ngạc nhiên vì tác giả này, tưởng đâu giang hồ nói đúng: dân ta phải biết sử ta/ cái gì hỗng biết thì tra gu gồ... Tra hoài không thấy tên tác giả này…  những bài thơ hay vậy sao không hề có một dấu vết nào, từ đâu… Tôi hỏi : Bạn ơi, mình tò mò chút, bạn là gì của nhà thơ Lê Văn Trung. Câu trả lời cũng đơn giản: Mình muốn bạn đăng lên trang Tương Tri, mình là người được ủy quyền!
Tôi luôn có một nỗi sợ âm thầm vì anh Quan Dương thường đe dọa: Có một lúc nào đó người ta kiện Tương Tri tự tiện đăng bài là tổng… bí thơ vác chiếu ra tòa bán nhà trả nợ! Thế nên tôi vẫn cẩn thận lưu lại những emails cho phép hoặc ủy quyền như thế này.
Rất may, tôi còn có một Quân Sư Quạt Mo, ngài phán: Nhà thơ Lê Văn Trung sinh năm 1947, quê Quảng Nam. Ông tốt nghiệp QGSP Quy Nhơn năm 1969, ra trường về Quảng Ngãi dạy, trước 75 thơ ông đăng nhiều ở Bách Khoa, Văn, Ý Thức, Thời Tập…. Sau 75 ông và gia đình về Huế sau đó bị đi tù cải tạo nhiều năm, ra tù ông chuyển đi kinh tế mới ở một nơi heo hút thuộc huyện Xuân Lộc, Đồng Nai cho đến nay. Ngoài thơ ông còn viết truyện ngắn lấy bút hiệu là Lê Nam Phương…Ổng là bạn của mấy ông Trần Hoài Thư, Lê Văn Nhàn v.v… Tôi hỏi: Đi dạy sao mà bị ở tù? Quân Sư cũng bí: Ai biết đâu!
Vậy là Tôi có manh mối…

 Làm ơn cầm hạt bụi này.Từ trăm năm cõi lưu đày nhân gian. Làm ơn cầm rất nhẹ nhàng. Rất mong manh, dễ vỡ tàn trên tay. Nhẹ như khói, nhẹ như mây. Nhẹ hơn cả tiếng thở dài trong tim. Và làm ơn đừng nguôi quên. Rằng thiên thu hạt bụi chìm hư vô. Tìm nhau trong hạt bụi này. Chờ nhau trong cõi lưu đày tình nhau.
( Lê Văn Trung)

Trân trọng giới thiệu cùng các bạn những bài thơ … có người về lại khu rừng cũ, nhìn thấy thơ xưa bụi phủ mờ…

 

HẠT BỤI

 

Ta về tàn mạt cuộc rong chơi
Dòng máu trong tim chảy ngậm ngùi
Trả nhau chưa hết mùa dâu biển
Nợ cả cơn mơ, giấc mộng người

 

Chữ nghĩa văn chương ôi phù phiếm
Trăm năm ta khắc đá đề thơ
Có người về lại khu rừng cũ
Nhìn thấy thơ xưa bụi phủ mờ

 

Đưa tay gạt từng chùm rêu mỏng
Lệ chảy trên từng câu cổ thi
Mới hay thơ chỉ là cơn mộng
Thơ chỉ là sương là khói bay

 

Ta về gửi áo phong trần lại
Gửi hết trăm năm trả nợ người
Hạt bụi đời ta là hạt lệ
Lăn rã rời theo cuộc nổi trôi.

 

 

HẠT MUỐI

 

Không chờ đợi cho tròn câu duyên nợ
Ta bỏ đi Người cũng vội qua sông
Ta bỏ đi mà lòng ta ở lại
Người qua sông Con nước chảy ngược dòng

 

Rồi một hôm trên dặm trường dong ruổi
Ta ngậm ngùi tìm lại bến sông xưa
Thì dòng sông đã mấy mùa bồi lở
Thuyền nhổ neo trôi giạt phía xa mờ

 

Lòng những tưởng chuyện mất còn dâu biển
Ta và người là cát bụi trần gian
Sao vẫn nghe tận đáy đời biển mặn
Hạt muối còn đau buốt nỗi chia tan

 

Dẫu biết rằng ta Chỉ là lữ khách trần gian.

 

 

HÃY BẮT ĐẦU CUỘC RONG CHƠI NGẬM NGÙI

 

Hãy bắt đầu thôi em chớ để
Ngày vui ngắn quá dưới tay Người
Ta ném trăm năm vào một cõi
Nối tình dâu biển để rong chơi

 

Nhân gian sâu thẳm rừng gai độc
Em nở cho ta một đóa hồng
Ngày mai có ngã bên triền dốc
Ta nhìn máu đỏ thắm hư không

 

Giọt lệ sầu xưa em cứ khóc
Mắt người thiên cổ bến mờ sương
Ta rót tràn ly màu ngọc bích
Tràn ly từng giọt tình bi thương

 

Hãy bắt đầu thôi ngày sắp hết
Chiều hoang lịm ngắt bóng mây tàn
Ta tụng dăm câu bùa chú lạ
Em về nhung lụa trắng màu tang

 

Trăm năm thôi cũng đành gang tấc
Ta sóng bờ khuya mỏi mạn thuyền
Chút sắc hương thừa em cứ để
Tan vào ta nỗi ngậm ngùi riêng

 

Hãy bắt đầu thôi ngày sẽ trôi
Hồn thiên thu lạnh lẽo bên trời
Ngọn gió oan khiên nào thổi tới
Lệ có còn xanh đôi mắt người

 

Hãy bắt đầu thôi, hãy bắt đầu
Ta dìm ta trong vũng tình sâu
Nghe vỡ buồng tim bung dòng máu
Chảy siết đời qua cuộc bể dâu

 

 

MIỀN IM LẶNG

 

Như chiếc lá rơi hoài không chạm đất
Tôi rơi buồn trong những giấc mơ em
Rơi buồn tênh như một nốt nhạc tình
Từ muôn kiếp, từ xa mù mê vọng

 

Bóng em khuất nẻo hoàng hôn quạnh vắng
Áo mờ phai, tóc chải lụa phai chiều
Tôi chới với giữa chập chùng cơn mộng
Níu bàn tay hờ hững lá vàng gieo

 

Tôi chới với giữa một MIỀN IM LẶNG
Tôi rơi hoài vô tận phía hoang vu
Chốn phải đến hàng triệu năm ánh sáng
Tôi rơi cùng hàng triệu triệu cơn mơ

 

Ôi một MIỀN IM LẶNG nở đầy hoa
Tôi rơi mãi về QUÊ NHÀ TRO BỤI
Tôi rơi về phía lòng em mở hội
Giữa một MIỀN IM LẶNG của nghìn năm.

 

 

 

MÂY TRẮNG BÊN TRỜI

 

Lòng thương hoài những áng mây chiều

Cứ bay mỏi về phương trời cố xứ
Và thương ta suốt một đời du tử
Thương em mịt mờ xa lắc mù tăm

 

Năm tháng buồn trôi, năm tháng lặng thầm
Năm mươi năm như tiếng thở dài vô tận
Năm mươi năm những gập ghềnh bên trời lận đận
Ta nợ người hay nợ chính đời ta

Ta nợ ta hay nợ cả quê nhà
Chìm dâu biển không thể nào trả nổi
Thơ ta viết không đủ lời xương máu
Cũng lặng chìm trong suốt cõi nhiễu nhương

 

Giấc mơ xưa hương sắc cõi thiên đường
Ta bỏ lại tình ta như bỏ lại linh hồn đá sỏi
Ta bỏ lại đời ta bên những dòng đời mệt mỏi
Ta bỏ lại tình em hiu hắt tuổi thu vàng

 

Năm mươi năm, ừ nhỉ, năm mươi năm
Ta vẫn ngóng hoài những màu mây bên trời cố xứ
Ta vẫn đi hoài suốt một đời du tử
Vẫn hoang mang lạc mất một phương về

 

Thổi qua đời mình những ngọn gió sắt se
Không mang nổi tình nhau qua ghềnh qua suối
Mặt trời ta chiều nay đã hoàng hôn réo gọi
Còn mong manh sợi mây trắng bên trời.

 

  

MÁI NHÀ XƯA

 

Tôi theo anh về thăm quê Đại Lộc
Mùa ve ran ran bụi nắng bay mù
Anh và tôi mười mấy năm phiêu bạc
Lòng cơ hồ nghe mỏi bước lãng du…

 

Con đường cũ rẽ năm ba nẽo mới
Tôi phân vân không biết lối nhà xưa
Khi tìm gặp những người quen biết cũ
Kẻ mừng vui, người buồn bã: bơ phờ

 

Anh chỉ tôi chiếc cầu kỷ niệm
(Nơi bao lần tôi đứng đợi người yêu)
Dòng sông giờ đây bên bồi bên lở
Chiếc cầu xưa đã gãy quỵ tiêu điều

 

Mẹ nhìn tôi thấy quen quen nhớ nhớ
Mái tranh nghèo từ buổi đầu gặp anh
Mẹ ít đổi thay tuy da nhăn tóc bạc
(Tôi nghe lòng sống lại những chiều xanh)

 

Cây ổi sẻ bên đường giờ đã chết
Hàng keo thưa vừa trổ đọt hôm qua
Mẹ bảo tôi: “Cửa nhà quạnh vắng
Con gắng về chơi”.  Lòng tôi chợt xót xa

 

Tôi nhớ những trưa giống hệt trưa này
(Tuy bây giờ có đôi chút đổi thay)
Mẹ ngồi chờ bên mâm cơm đạm bạc
Miệng cười tươi mắng nhẹ: “Gớm tụi bay!”

 

Tôi bỗng thấy lòng mình nhói đau, xúc động
Thèm được cùng anh gọi hai tiếng: “Mẹ ơi!”
Anh sợ tôi buồn nên khẽ cười nói lảng:
“Mai chúng ta về Hà Dục (*) thăm chơi”.

(bên trời cố xứ)

(*) Hà Dục, quê nhà của Nguyễn Kim, một người bạn.

 

TRONG MƠ TÔI THẤY CÁC EM VỀ

 

Trong mơ tôi thấy các em về buồn bã
Đứa đồi cao ôm súng nhớ sân trường
Đứa què quặt đi bằng đôi nạng gỗ
Các em về không giấu nỗi đau thương

 

Đứa ôm mặt khóc ròng trên xe đẩy
Buồn hay vui khi gặp lại nơi này
Lòng tôi như cơn mưa phùn tháng bảy
Các em về hiu hắt gió heo may

 

Đứa lủng lẳng đôi tay còn bết máu
Nằm im lìm trên từng chiếc băng ca
Đứa vừa chết phủ tang cờ, đôi mắt
Còn lăn tròn hai hàng lệ xót xa

 

Xin cám ơn cho tôi còn gặp lại
Dù các em về trong một thoáng mơ thôi
Dù các em về không còn nguyên thân xác
Nhìn được nhau cũng đủ gượng môi cười

 

Trong mơ tôi từng dãy bàn lớp học
Nằm đìu hiu, cây phượng đứng im lìm
Mắt cay cay tôi tưởng mình sắp khóc
Nhớ các em giờ trăm đứa trăm miền.

 (Blao, tháng 7.69)

 

TRUYỆN CỔ

 

Rồi cũng như từng câu truyện cổ
Ta ngồi kể mãi dưới sương khuya
Ta ngồi nghe ta như đứa trẻ
Nghe bà kể chuyện mà nằm mơ

 

Mơ thấy đêm xanh màu áo mỏng
Em về trong vắt một làn hương
Mơ thấy bồn hoa mùa thu trước
Nhớ ai mà nở nụ hoa vàng

 

Mơ thấy đôi chim về xây tổ
Quấn quýt đan từng sợi ái ân
Mơ thấy ta ngồi trên bến cũ
Nhìn sóng tan từng vòng vô tâm

 

Ta biết tình là câu chuyện cổ
Ta ngồi ta kể để ta nghe
Ta nghe bằng một linh hồn nhỏ
Bằng tấm lòng trong như suối khe.

 

 

TƯỞNG NIỆM

Em lẫn khuất khắp thiên đường địa ngục
Ta buồn tênh ngồi đợi giữa trần gian
Cành hoa úa trên tay người buổi ấy
Vẫn còn nguyên dòng lệ ấm vô cùng.

 

TUYỆT LỘ

 

Rồi những mùa xanh tiếp tiếp đi
Dặm ngàn thiên lý gió sương bay
Giang hồ bạc thếch hồn ly khách
Chén rượu nhân quần men đắng cay

 

Tìm ai giữa đất trời mông quạnh
Đốt đuốc soi lòng, ta với ta
Đã liệm trăm năm vào đất lạnh
Còn đâu hương sắc mộng phù hoa

 

Sá gì gom hết ngàn thu lại
Nhân thế vàng như rừng úa vàng
Sá gì đập vỡ trăm hồ rượu
Trời đất cơ hồ tuyệt mỹ nhân

 

Ta say từ buổi em là rượu
Ta tan từ độ em là mây
Ta phai từ thuở hương là gió
Từ trăng chìm dưới bến sông này

 

Rồi những mùa xanh trôi tiếp tiếp
Trùng trùng vô tận kiếp nhân sinh
Chén rượu nhân quần xin cạn hết
Ta và em lạc giữa phận mình.

    Lê Văn Trung

 

Advertisement

Comment

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s