Hiếm có khi nào bạn thấy / Thiên Nga bay có đôi. Thiên Nga, chim của trời , của thơ, của muôn đời diễm ảo!
Chắc bạn chưa đi dạo / trên Bắc Cực phải không? Bạn chưa tới tận cùng / chỗ của trời của đất! Chắc chắn đó sự thật…dù bạn rất bơ vơ, bạn đi kiếm nguồn thơ…cũng không thấy nguồn nước!
Ai có xin thì được. Chân lý đó xa vời!
Ai gõ thì cửa mở. Coi chừng camera!
Chúng ta, cõi-người-ta, chính chúng ta còn lạ / ngay với cả chính mình! Thì những chuyện hiển linh…chỉ nằm trong tiểu thuyết!
Lão Tử biến mất biệt / sau khi nói câu gì? “Đạo khả đạo phi thường đạo. Danh khả danh phi thường danh!”. Đại đế Alexandre chết với hai bàn tay trắng. Tại sao bạn cứ nặng / của, tiền, vật phù du?
Bạn nói bạn đi tu…mà xây chùa trăm triệu! Thế là bạn chưa hiểu / đời chỉ là phu du! Chết mới là Thiên Thu…Phật Di Lặc cười mãi!
Thiên Nga có trống, mái, sao chúng không có đôi? Một Thiên Nga cuối trời, một Thiên Nga góc biển…
Thơ – báu vật dâng hiến. Mà hiến cho ai, giờ? Thời dân chủ không Vua, chỉ có ông Tổng Thống…hứa hẹn rồi lật lọng, nói ngọng…đọc diễn văn! Chỉ tội nghiệp thằng dân, đưa lưng cõng mưa nắng. Người Bắc có lý luận…rồi lụn bại, tại sao?
Bạn ơi, ngó trời cao: Con Thiên Nga một bóng…bay đi tìm ảo vọng…cuối đường trời vẫn xa…bao la…bao la buồn chất ngất.
Mười bảy tuổi, ngộ thật! Tôi nói gì với tôi? Ôi hai chữ Mồ Côi, chữ một đôi mà đời ngơ ngác! Con đò ngang sóng dạt…bỉ ngạn, bờ bên kia?
Đứng bên ni đồng ngó qua bên tê đồng mênh mông bát ngát…
Đứng bên tê đồng ngó qua bên ni đồng bát ngát mênh mông…
Có bao giờ bạn đứng trước một con sông nghe lòng mình cuộn sóng? Bạn à, tôi tuyệt vọng ngày về thăm Quê Hương!
Trần Vấn Lệ
Thiên nga chim trời tự do
Bộ lông cánh trắng điểm tô bầu trời.
Trời xanh mây trắng trôi trôi…
Thiên nga còn gọi ngỗng trời vịt kia?
Ở đâu chẳng thấy chỗ về?
Chỉ nơi đồng ruộng bay về bay đi.
Chim trời cá nước là đây!
Biết chính nơi trú tìm hoài mắc công?
…..Bắc cực xứ lạnh vô cùng!
Nghe nói nhưng cũng chưa từng đến nơi.
Nhưng biết ở đó có người.
Vẫn sống vẫn thở tuyệt vời đó thôi!
Tồn sinh bản năng con người?
Thích nghi môi trường sống thời phải chiến
Khắc nghiệt thiên nhiên phải kình.
Phải chống để giữ cái sinh mạng người?
…Lão Tử thuộc bậc tài giỏi
Giảng về Đạo-Danh cho người ta rõ…
Rồi chết cũng giống như họ!
Thân về cát bụi ra tro thành ma?
Đại đế Alexandre cũng thế!
Uy quyền tột bực cũng về đất đen?
Để lại cho đời Cái Tên?
Nhắc là nhớ đến cái chuyện Các Ngài?
….Còn Thân còn Của đi theo
Của dưỡng Thân xác lúc tiêu theo cùng.
Của Phù du thực như Mộng
Của xây tháp chùa cái còn ngưỡng vọng
Thiên thu khởi nguồn ước mộng
Những gì thực tại hành động để dành
Mai sau còn có chút nào?
Đi vào trí nhớ người sau lưu truyền.?
Chết là hết đó dĩ nhiên?
Quan trọng chính chỗ Cái Tên ta còn?
….Thơ báu vật thơ tự trọng
Thơ dâng hiến đời không công tính toan
Thơ từ trái tim yêu thương
Yêu đời yêu người yêu luôn cả mình.
Bạn ơi biết bạn buồn tình!
Đứng giữa trời đất mông mênh mênh mông…
Thi nhân buồn nẫu cả lòng!
Buồn sinh chán chường cô đơn càng thêm!
Bạn nghe Mồ Côi thân mình!
Bạn thấy tuyệt vọng về nhìn quê hương?
Bạn ơi khuyên bạn chớ buồn!
Ai cũng nỗi khổ nỗi buồn riêng mang
Cứ vui tìm chút dịu dàng..
Qua thơ an ủi điệu đàng cho tươi?
hihi..Không gì bằng có Nụ Cười?
Cười buồn bay biến thấy người khỏe ra ?