Trường Giang cuồn cuộn về đâu
Sóng xưa vùi hết anh hào mỹ nhân
Được thua thành bại chẳng cần
Thiên thu còn lại chỉ ngần này thôi
( Tư Mã Doanh Doanh)
Tôi, người chấp bút, phải nói đôi điều về Tư Mã Doanh Doanh:
Cô là cháu nhiều đời của nhà sử học Tư Mã Thiên ( dĩ nhiên trước khi bị cung hình, sử gia Tư Mã Thiên đã có con trai nối dõi), có tội với triều đình nên dòng họ này phải lưu lạc vong thân, thay tên đổi họ.
Tư Mã Doanh Doanh, mấy ngàn năm sau, thương cảm cho những nguồn lịch sử bị vo tròn bóp méo, cô ngồi vào bàn phím, gõ gõ hằng đêm, thức cùng cô là con cú mèo lim dim trên ngạch cửa, những khi xao lòng hay mệt mõi, cô nhìn vào bạn mình và tìm kiếm ở nó sự kiên nhẫn và khôn ngoan cần thiết, nó gật gù nhìn cô, mỉm cười xoa dịu: Cố lên nào , bạn ta. Cuộc đời ấy, có bao lâu để đợi chờ…
Nên, những điều cô viết có thể là chính sử hoặc chỉ là ngoại truyện, tâm niệm của cô là làm giảm nhẹ mọi uẩn khúc, mọi tranh chấp, mọi hoài nghi… để lịch sử mãi mãi là một giòng trôi của định mệnh, mà ta tìm ở đó- ngàn năm sau- một tiếng thở dài!
VÀO TRUYỆN:
( kỳ sau tiếp)
Tôn Nữ Thu Dung
Ngàn sau một tiếng thở dài…!
Dòng trôi lịch sử đọng hoài suy tư!
Định mệnh buồn như tiếng gõ
Bàn phím ngân tiếng bơ vơ mỗi mình!
…Cú mèo thức cùng với đêm.
Gật gà gật gù lim dim Thức Tỉnh..
Như cùngTư Mã Doanh Doanh.
Thức hoài đi nhé gõ nhanh lên nào!
…Cuộc đời mình có là bao!?
Hơi thở nhịp đập nương náu thể nầy!
Trái tim ứ đầy Ý nghĩ..
Cho đi chưa hết thể quị buồn đấy!